Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương Thanh Bích Liên Hoa giới
Nhắc lại Tĩnh Minh sau khi tham gia săn bắn trong Tiên thú bí cảnh trở về, chàng bố trí phòng ngự trận rồi ngồi tĩnh tọa trong phòng, trước nội soi kinh mạch đan điền cơ thể của mình, sau đó nghiên cứu tìm hiểu Thanh Bích Liên Hoa bảo vật này chính là đồ trong ao, chàng nhớ rõ khi đó niệm lực động thu nó vào trữ thú giới nhưng không hiểu tại sao nó lại có thể chống cãi mệnh lệnh vào thẳng trong thức hải của mình.
Tĩnh Minh đem một phần nguyên thần nhập vào Thanh Bích Liên Hoa, liền cảm thấy thấy một mối giây tương liên với bảo vật, trước mắt bừng sáng muôn màu rực rỡ, một luồng khí thanh tân tươi mát khiến nguyên thần dễ chịu khoan khoái. Thần thức liền nhận ra đây là một không gian rộng chừng mười mẫu, có ao hồ, vườn hoa, đồi cỏ. Phía xa chàng nhanh mắt phát hiện một số người dáng vẻ không rõ đang sợ hãi bỏ trốn ẩn nấp dấu mình.
- Ai! Mau bước ra ngoài cho ta.
Bảy người nhỏ nhắn màu sắc khác nhau chừng hơn một gang tay lần lượt bay ra, chàng nhìn kỹ thấy họ đều có hai đôi cánh mỏng như cánh chuồn chồn sau lưng, lay động không ngừng nâng thân thể chúng lăng không trước mặt.
- Các cô là ai sao lại ở nơi này?
- Ồ! Ngài hẳn là tân chủ nhân của Thanh Bích Liên Hoa giới, chúng Thanh Đình (Chuồn chuồn) linh nhân xin ra mắt chủ nhân.
- Thanh Bích Liên Hoa giới! Mau nói rõ một chút, các cô tên gì? Ở đây còn những ai?
- Chúng tiểu nhân có tất cả chín người, hai nam bảy nữ. Nữ theo màu Hồng, Hoàng, Cam, Lục, Lam, Chàm, Tím gọi tên Thanh Đình Hồng, Thanh Đình Hoàng, Thanh Đình San, Thanh Đình Lục Diệp, Thanh Đình Lam, Thanh Đình Chàm, Thanh Đình Tử. Nam Thanh Đình Bạch Hoàng và Thanh Đình Hắc Tử. Ngoài thanh đình nhân linh còn có một tên cóc nhân linh không biết hắn chạy đi đâu, và chị Thanh Bích Liên đứng đầu chúng ta.
Thanh Đình Hoàng vừa giới thiệu đến đây đã có âm thanh thanh thót nhỏ nhẹ vang lên:
- Tiểu linh Thanh Bích Liên xin ra mắt chủ nhân.
Trước Tĩnh Minh một tiên linh thuần khiết, da trắng như thủy tinh sáng long lanh thánh khiết, một mái tóc màu đen xanh biếc dài phất phơ phiêu dật linh động, đôi mắt to đen láy long lanh. Nàng mặc áo choàng màu trắng thắt đai lam, bích diệp nhỏ ở trước bên trái ngực phía sau lưng cũng vậy.
- Ta gọi là Tĩnh Minh, tại sao các cô gọi ta là chủ nhân.
- Thanh Bích Liên Hoa giới này do thiên nhiên tạo thành sau đó được chủ nhân đời thứ nhất xây dựng ao đài để chứa đựng và bảo tồn, không ngờ cựu chủ nhân bị chết đi nơi nào tính đến nay đã có vạn năm. Mấy hôm trước có một tiên nữ vào định chiếm Thanh Bích Liên Hoa giới làm chủ, không may bị địch nhân giết chết, rồi một lão cóc vương cũng đòi làm chủ chưa thành công đã chạy đâu mất. Bây giờ chủ nhân chính là chủ nhân đời thứ hai của Thanh Bích Liên Hoa giới.
- Thanh Bích Liên Hoa giới có ích lợi gì?
- Tiểu tỳ chuyên lo hoán chuyển chắt lọc năng lượng cung cấp cho Thanh Bích Liên Hoa giới, chủ nhân khi tu luyện hấp thu năng lượng bên ngoài vào đan điền một mặt tăng cường lực lượng, tu vi cảnh giới, khi hấp thụ năng lượng từ bên ngoài tiểu tỳ cũng nhận một phần năng lượng liền chắt lọc hoán chuyển vào Thanh Bích Liên Hoa giới cung cấp cho mọi người. Đương nhiên nếu chủ nhân muốn cũng có thể vào Thanh Bích Liên Hoa giới tu luyện vận khí thành nội ngoại đại chu thiên tuần hoàn. Ngoài ra chủ nhân có thể đem thảo dược, mộc dược hạt giống gieo trồng, hay nuôi dưỡng những sinh vật. Nơi đây rất thích hợp cho những sinh vật liên quan đến sông hồ, chúng dễ dàng hấp thụ linh khí mở ra linh trí trở thành nhân linh.
- Tốt, vậy ta đem tất cả thảo dược mộc dược vào đây trồng, các ngươi dụng ý săn sóc một chút, đừng để tuyệt chủng.
Nói xong tia nguyên thần trở ra, chân thân vào Thanh Bích Liên Hoa giới.Chàng dùng niệm ý chuyển tất cả thảo dược, mộc dược, cây quý vào Thanh Bích Liên Hoa giới, thấy Thanh Bích Liên chỉ cao chừng ba tấc, nên giơ tay mặt ra nói:
- Cô lên đây cho ta xem một chút!
Thanh Bích Liên vâng dạ bay đáp lên bàn tay chàng.
Tĩnh Minh thấy thân nàng nhẹ nhàng, nên chẳng cần tốn sức, nàng định thân xong liền xoay người múa máy mấy điệu, trong khi đó bảy cô Thanh Đình nhân linh bắt đầu múa hát bay chung quanh Thanh Bích Liên.
Tĩnh Minh sung sướng, tâm hồn bay bổng cảm giác mình như bị lạc vào chốn thiên đường mãi ở đâu. Bao nhiêu mệt nhọc căng thẳng của những ngày thi săn bắn vừa qua biến mất, thay vào đó tinh thần phấn chấn, tâm thần thanh sảng
Nghĩ đến Cổ Loa Quyết chàng tu luyện sắp đến giai đoạn ngưng quang thành thạch, lão ba đã ngưng luyện ra Cổ Loa Thành, còn mình chưa quyết định, nay mình có bảo vật Thanh Bích Liên Hoa là một không gian sơ với Cổ Loa thành đẹp hơn nhiều, nhưng ao đài chủ nhân trước xây quá kém hay là ta dùng Cổ Loa Quyết ngưng luyện ra một ao đài khác, có ao, có đầy đủ chức năng có thể bao bọc phòng ngự lẫn công kích và di chuyển xuyên giới như Cổ Loa Thành.. Trong óc Tĩnh Minh tính toán liên tục, vạch vẽ ra đủ dạng hình tròn hình cầu, lăng kính, …. cuối cùng chàng chọn hình đĩa úp.
Tĩnh Minh đã vạch ra sơ đồ hình dáng đĩa bay nên nhẹ nhõm, chàng nhớ đến cóc vương trí nhớ, liền đem ra xem.
Thì ra thằng này quả là cóc vương, đánh bại vô số cóc nhái lên làm thủ lãnh được Cóc Vương được bốn mươi chín năm, tu luyện lên cấp chín hoá hình kỳ. Tu yêu thú, tiên yêu thú, thần yêu thú quá trình tu luyện giống nhau nhưng yêu khí các giới không cùng một cấp bậc, tu chân giới không bằng tiên giới, tiên giới không bằng thần giới và thú thể cũng tương ứng, càng ở tầng cao càng cường mạnh. Cóc Vương hoá hình kỳ hơn mười năm gặp năn tiên tông cao thủ vào Tiên thú bí cảnh thăm dò bị vây giết lấy mất xác, yêu đan cũng bị thu, chỉ còn yêu linh nguyên thần chạy thoát. Tính đến nay đã ba trăm năm nay, luôn phải tìm tiên bảo ẩn trốn, yêu linh nguyên thần cứ theo thời gian yếu dần vì không có cách nào tu thần hoàn hảo, lần này may mắn gặp được Thanh Bích Liên Hoa, một bảo vật chí âm chí dương của trời đất, đã trưởng thành một không gian, không ngờ vào chưa được bao lâu đã bị Tĩnh Minh quấy nhiễu, sau đó hành động thiếu khôn ngoan bị diệt.
Tĩnh Minh xem cách tu luyện của Cóc Vương nhận thấy rất đơn giản, xả nạp yêu khí, yêu khí sương mù để thăng cấp, đến một số lượng nhất định yêu khí cô đọng kết đan, và tiếp tụ tu luyện tiếp đến hóa hình. Quá trình tuy đơn giản nhưng thời gian tính bằng con số trăm năm, ngàn năm và biết bao nguy hiểm vì kẻ thù vô số.
Tĩnh Minh xem khả năng võ kỹ thấy nó chỉ dùng bốn chiêu, „Nhảy một bước lên trời“, „Ngự Khí hành không“, „Lưỡi thần bắt mồi“, „Tụ Khí Bạo Âm“. Tư thế cũng có bốn, rất ngộ nghĩnh và buồn cười khó bắt chước nhưng tuyệt đối có công dụng, cũng may Cóc Vương đã có hóa hình nên thân thể như người nên Tĩnh Minh xem mới nhận ra.
Tĩnh Minh thấy chiêu „Nhảy một bước lên trời“ nghe rất đơn giản nên theo đó nạp khí cho đầy, nằm sấp co tay chân lại, xả khí nhảy một mạnh một cái... Oạp! Cả người chân chọc trời, đầu chúi xuống đất, lập tức bay vọt lên nóc nhà phá thủng một lỗ bay ra ngoài..tiếp tục bay lên trên hai mươi thước nữa mới hết đà sắp rơi xuống, chàng vội chuyển sang thế thứ hai „Ngự khí hành không“ người đang bắt đầu rơi liền chuyển sang bơi, bay một vòng mới đáp xuống đất, ngẩn người ra. Không ngờ dùng nguyên khí thường xuất chiêu này cũng được, sức bật mạnh hơn chiêu Hùng Kê triển sí, hay Nhất Hạc xung thiên nhiều. Võ kỹ này lạ thật!!
Bỗng một tiếng cười trong trẻo, rồi tiếng đàn bà con gái nói:
- Tĩnh Minh sư đệ làm cái gì đó, tư thế bay trông khó coi quá đi.
- Người ta không có phi kiếm để ngự, dùng thân pháp phi hành chứ sao, chỉ có điều trông khó coi, giống như con cóc ghẻ.
- Nghe nói hắn đang theo đuổi tiên nữ Hoa Anh-Đài sư muội. Thật đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Tĩnh Minh nhìn lại nhận ra hai sư tỷ đồng môn, cô gọi chàng là Thanh Nguyệt, cô kia chê bai Hoàng Mai, cảnh giới hoàng tiên trung kỳ. Hai nàng này kỳ thi săn bắn vừa qua không tham dự, nhưng thường có mặt mỗi khi chàng bị vũ nhục, lần nào cũng hùa theo bọn kia thêm vào mấy câu sỉ nhục. Hôm nay không ngờ thử thân pháp bị chúng nhìn được, ta phải đe dọa cho chúng câm mồm, nếu không còn gì là thanh danh.
- Hai con mẹ lắm mồm này vừa nói gì thử nhắc lại xem!
Hoàng Mai hếch mũi lên trời khinh thường chu môi:
- Đồ con cóc.
Tĩnh Minh bỗng bộc lộ khí thế, niệm ý động.
Thanh Nguyệt, Hoàng Mai cảm thấy người mất tự chủ bay vọt đến trước mặt Tĩnh Minh, mắt hai nàng chạm vào ánh mắt của đối phương bắt đầu run sợ tâm bị áp đảo hoàn toàn. Tĩnh Minh hai tay mỗi tay một cô dùng hai ngón cái và trỏ bóp vào má giật kéo.
- Vừa nói gì, nói lại xem. Ta nhịn hai con nhãi này lâu lắm rồi hôm ngay nhất định phải trừng trị. Nói! Muốn ta vã rụng mấy cái răng cửa hay là là nô tỳ cho ta..
Nói xong ánh mắt rà khắp thân thể hai nàng, trong lòng đánh giá, hai con nhãi này tuy dung mạo thua xa Anh Đài, so với Hồng-Hạnh trong nhóm năm người cũng kém một chút nhưng thân thể lồi lõm vòng eo mềm mại, đường cong không hề kém ai..
- Đừng vã rụng răng. Xin cho làm nô tỳ!!!
Hai con này không thể để nó nói lung tung, phải xóa màn vừa rồi trong trí nhớ mới được. Còn giữ chúng bên mình càng thêm bực mình.
Một tia nguyên thần xuyên vào đôi mắt xoá luôn một đoạn trí nhớ. Xong đâu đấy mới quát:
- Cút đi! Đừng quá tự cao, làm nô tỳ cho ta hai ngươi còn không xứng!
Tĩnh Minh vung tay hai nàng liền văng ra ngoài mười thước ngã xuống. Khí thế trên người chàng cũng thu lại, ẩn tàng cất dấu như cũ.
Tiếng vỗ ta rời rạc vang lên, bảy tên đệ tử đồng môn nghe động tĩnh chạy đến hai nàng Thanh Nguyệt và Hoàng Mai đõ dậy nịnh bợ hỏi han. Trong số đó Tĩnh Minh đã từng giao thủ với năm tên, lần nào chàng cũng bị thê thảm dù đã dùng ẩn thân thuật tránh nhiều chiêu sát thủ. Trương Khải Tuấn thấy hai nàng mặt tái nhợt, một bên má sưng đỏ lên, hồn vía lên mây không biết có bị tổn thương không vội hỏi:
- Hai cô có bị thương không?
Thanh Nguyệt và Hoàng Mai sợ hãi lắc đầu không nói nhìn Tĩnh Minh..
Vương Anh Kiệt là anh cùng cha khác mẹ của Vương Thanh Nguyệt, thấy em gái bị thiệt thòi liền giận dữ tay chỉ vào mặt Tĩnh Minh hô:
- Thằng ranh, may đã làm gì hai nàng...
Tĩnh Minh hừ một tiếng không thèm trả lời, chàng nhớ lần đầu gặp hắn, hắn từng nói với chàng, nhìn thằng này không vừa mắt phải đánh. Từ đó đến nay mỗi tháng đều tranh đấu, trong khí hắn tu vi đã từ hoàng tiên cấp bốn lên đến cấp sáu. Bây giờ Tĩnh Minh có cảnh giới huyền tiên, mấy tên hoàng tiên chàng không thèm để ý, chuyện cũ cũng chẳng thèm tính toán nhưng nếu có kẻ chỉ vào mặt mình chửi thì nhất định phải dạy dỗ đến nơi đến chốn.