Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương Huyết Suơng lĩnh vực
Trước mắt cả hai chỉ còn là một thế giới màu đỏ, mùi máu tanh sặc sụa, không khí ngập tràn huyết sương vừa quỷ dị vừa thần bí lạ thường. Mỵ Lan cả người run lên, tim đập gia tốc so với lúc eo được Hàn Tinh nắm lôi đi còn mãnh liệt hơn, nàng chưa hiều nguyên nhân đã cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng, nàng khẽ đưa tay lên lau trán liền phát hiện tay dính đầy máu tươi. Nàng lại cảm thấy mũi. miệng, tai mình nhột nhạt nên bất giác đưa tay lên giụi sau đó nhìn tay máu càng nhiều hơn. Nàng sợ hãi hét lên một tiếng hô:
- Cái gì? Máu trong người ta theo thất khiếu và lỗ chân lông trào ra.
Bỗng nàng nghe giọng Hàn Tinh:
- Huyết Sương lĩnh vực sức hút máu thật lợi hại. Chịu đựng chút nữa chúng ta trở thành hai cỗ thi thể khô.
Mỵ Lan nhìn sang Hàn Tinh thấy mặt, cả thân người chàng đẫm máu rất ghê tởm, lại nhìn chính mình cũng bị đồng dạng. Nhưng thấy chàng vẫn bình tĩnh, tinh quang từ đôi mắt chiếu ra rất cường mãnh nên nàng yên tâm phần nào.
Hai người chịu đựng một lúc, Mỵ Lan bắt đầu cảm thấy mắt hoa và buồn ngủ. Nàng giật mình cố gượng suy nghĩ, đây là hiện tượng thân thể bị mất máu, không tốt! Phải nhắc Hàn Tinh đem mình rời khỏi lĩnh vực tà ác này ngay..
Trong khi Hàn Tinh đang còn đánh giá tìm hiểu lĩnh vực của đối phương, vẫn chưa thấy triệu chứng thiếu máu.
- Em buồn ngủ quá, mất máu đến độ mắt bị hoa nhìn không rõ nữa. Chúng ta mau rời khỏi nơi đây.
Hàn Tinh nghe nàng nói chợt tỉnh, Mỵ Lan chịu đựng đã đến giới hạn.
Cách đó chừng mười dặm một vận động truờng tầm cỡ lớn mười mẫu, gần trăm người nằm ngồi la liệt, tất cả đều bị huyết sương bao phủ, ai nấy trên mặt nét da huyết sắc ngược lại tinh thần thể xác uể oải như ngã bịnh nặng mới khỏi.
Chính giữa trên đầu họ một quả huyết tinh cầu lơ lửng xoay chậm, vẫn đang còn hấp thu tinh huyết. Trên cự huyết cầu là một đám mây hồng, trên đó hiện có bốn cao thủ xếp bằng ngồi. Cao thủ áo choàng xanh Tôn Vinh thở dài nhẹ giọng:
- Huyết Thần Ma Vương thi triển Huyết Sương lĩnh vực quả nhiên bá đạo tuyệt luân, chỉ trong một giờ đã khiến trăm cường giả đồng cấp thần vương mất hết thể lực chống trả, nguyên thần cũng trở nên uể oải.
- Hừ! Thằng họ Tôn kiến thức hủ lậu. Thần thông lĩnh vực của chúng ta môn nào không bá đạo, tà ác. Đao Hỏa lĩnh vực của lão còn mới bước vào sơ khởi, lại thuộc loại hủy diệt thực thể. Nếu lão chịu theo chúng ta học hỏi thêm chút tà ác để bổ sung vào Đao Hỏa lĩnh vực như hấp huyết, phệ nguyên thần, thần hồn ngưng phân thân, luyện con rối. Như vậy lĩnh vực của lão mới mong thăng tiến nhanh trở nên hữu dụng, xứng đáng với thân phận của lão. Lão mặc dù là thần vương cực đỉnh cấp bậc, bất quá thần vương tầng trời thứ nhất so với tầng trời thứ hai còn kém một bậc.
- Vậy lĩnh vực của Vong Thần Ma Vương là gì?
- Còn phải hỏi. Đương nhiên là Tử Vong lĩnh vực, đoạt thọ nguyên, chiếm sinh cơ kẻ thù.
Thọ nguyên và sinh cơ có thể dùng vào việc gì, chẳng lẽ khiến cho mình sống lâu hơn?
- Tác dụng không đáng kể, nhưng dùng để luyện phân thân, cương thi, và phục hồi nguyên thần, nguyên lực rất hữu dụng, ngoài ra hữu dụng cho luyện đan luyện bảo.
Vong Thần Ma Vương nghe Ngũ Dạ nói phô trương hơi quá nhưng làm cho lão mát lòng hả dạ, chính mình nào có am hiểu luyện đan, luyện bảo gì đâu, chỉ dùng lĩnh vực đoạt được vật ngưng tụ ra mấy thứ đồ vật làm tài liệu luyện đan luyện bảo mà thôi.
- Đừng quá phô trương ta như vậy. Lĩnh vực của Ám Ảnh Thần Ma Vương mới là thực dụng, Ám Ảnh Sinh Tử lĩnh vực chuyên ám sát, vừa nhanh vừa quỷ dị, nạn nhân đột nhiên mất sinh cơ không hiểu đạo lý bên trong.
- Tôn Vinh đừng nghe hắn đề cao ta quá sức, lĩnh vực của ta không thần kỳ đến mức đó. Chúng ta chuyến này tiện đường ghé thăm Bạch Thiên Cổ Thành danh danh đại đỉnh năm xưa không ngờ nay tàn tạ đến mức này, bao nhiêu bảo vật trong thành không còn một kiện, cũng may gặp được lão Tôn hợp tác, lão Huyết Ma thu hoạch một chút lợi ích, trăm cỗ nguyên thần kia chưa kể bảo vật tùy thân của bọn chúng cũng đủ bõ công cho chúng ta chuyến này.
- Ta chỉ cần đồ vật trên người hai người lão Lê Chư Tông và lão Trang Bội Tinh.
Lê Chư tông chính là Lê thái tổ của Mỵ-Lan, nguyên thần xuất khiếu chỉ còn thần thể ngồi trong động phủ, còn Trang Bội Tinh là thần vương của Trang đại gia tộc. Năm xưa ba vị thần vương cùng một số thần tướng đến nơi này tranh đấu, cuối cùng thành công đến tận nơi đây, đoạt được một số bảo vật rồi bị giam cầm tại đây.
Ba người kia nghe Tôn Vinh xem trọng bảo vật hai người nạn nhân kia liền nghi ngờ ánh mắt ngầm trao đổi, có thể đồ vật tùy thân của hai tên kia đặc biệt quý giá, nếu không hắn không đòi như vậy.
Thấy ánh mắt của ba tên Thần Ma trao đổi, Tôn Vinh vội giải thích:
- Không phải họ có thứ gì cực phẩm bảo vật, chỉ là ta việc này không góp sức hành động nên không dám chia phần, hai lão kia vốn là hai kẻ trong Trang gia và Lê Gia cùng bổn Tôn gia tộc tranh đấu hơn nửa vạn năm. Đồ vật của chúng may ra giúp Tôn gia tộc chúng ta đè hai Lê và Trang gia tộc một đầu, khiến con cháu bọn hắn ngoan ngoãn nghe lời.
- Lê gia và Trang gia lợi hại lắm hay sao?
- Lê gia thế lực hơn chúng ta một chút, còn Trang gia lại kém Tôn gia chúng ta.
- Đồ vật của hai lão kia ngươi lấy cũng được, nhưng trước khi đó chúng ta phải qua mắt một chút.
- Được! Cứ như vậy mà làm.
Bốn người trầm ngâm im lặng suy tính bỗng một tia chớp phía xa lóe nên.
- Uý! Đôi tình lữ trẽ tuổi kia có chút môn đạo, không ngờ bị giam cầm trong Huyết Sương lĩnh vực của ta lại có bản lãnh thoát khỏi.
Nguyên Hàn Tinh và Mỵ Lan nằm trong phạm vi khống chế của Huyết Ma thần vương, bị lão ma hấp thu máu huyết hơn nửa giờ. Bình thường con mồi bị hút máu lâu như vậy lực phản kháng, thể lực lẫn tinh thần lực sẽ bị hao mòn ba phần, uể oải giãy giụa đến khi hao hết máu huyết. Lão chưa từng gặp kẻ nào bị mắc lưới đến độ này mà còn thoát được nên kinh hô ngạc nhiên vô cùng. Mắt trông thấy nhưng không thể tin được, đôi bạn trẻ này lại quá trẻ, tuổi so với đồ tôn của mình còn không bằng.
- Hắc ha! Thú vị, không ngờ thế giới này có người trẻ tuổi thoát khỏi tay ta..
Huyết Ma Thần Vương đang cười mười phần hứng thú bỗng nét mặt đang phấn kích bỗng ngưng trọng. Viên huyết cầu ngưng tụ được từ máu của hai con mồi trên đầu bọn chúng, không ngờ bị một cơn lốc huyết sương cuốn đi, phát quang rồi biến mất.
- Tinh Huyết Cầu của ta, công ngưng tụ hơn nửa giờ của ta biến mất. Lão Ngũ Dạ, phải chăng lão vừa ra tay đoạt Tinh Huyết cầu của ta?
- Lão điên! Ai thèm thứ tinh huyết ấy.
- Không phải lão thì còn ai. Ở đây chỉ có lão có thần thông mờ ám, chuyên che mắt mọi người.
- Đừng nói bậy! Ta trước sau vẫn ngồi tĩnh dưỡng ở đây, chưa từng ra tay. Ta đoán đây là thủ đoạn của hai đứa trẻ kia. Lão ma đường đường là thần ma vương đỉnh phong lại bị hai đứa nhỏ thần tướng qua mặt thật là xấu hổ.
- Lão Dạ nói cũng có lý. Chính chúng ta cũng cảm thấy bất ngờ.
Nhắc lại Hàn Tinh thấy Mỵ Lan kêu la nên vội sử dụng vòng cơi lốc Cổ Loa bao bọc mình và nàng vào trong. Không ngờ cơn lốc khí xoáy cuốn huyết sương năng lượng vào, liền gặp phải một lực lượng vô hình chống trả. Chàng theo dõi mới biết rõ một lực hút vô hình từ trên đỉnh đầu phát ra, chàng dùng thần thức mới phát hiện cách hai mươi mét trên đầu có một viên tinh huyết xoay tròn hút huyết sương vào tinh luyện ngưng tụ khiến huyết cầu lớn.
- Hừ! Tà đạo ác ma, dám hút máu của ta ngưng luyện tinh huyết cầu.
Biết lợi hại chàng khẩn cấp dùng toàn lực mười tám vòng xoáy Cổ Loa vận hành xoay mạnh đến cực hạn, ba chiều kích vòng xoáy bên trong cắn xé bộc phát nghiền nát tất cả. Huyết sương lập tức ngưng đọng trở thành dòng suối huyết thể lỏng Mỵ Lan kinh hô nhìn cơn lốc máu cuồn cuộn trước mắt, nàng thấy máu như bị một bức tường vô hình khiến nó không thể xâm phạm đến mình mới yên tâm.
- Đi.
Mỵ Lan thấy mình ra khỏi trung tâm cơn lốc máu, nhìn quanh đây là một căn phòng sang trọng, trên tường trưng bốn bức tranh lớn, chính giữa phòng là một viên cầu lớn trong suốt long lanh lấp lánh như pha lê.
- Đây là đâu?
- Chính là hạch tâm Bạch Thiên Thành, cũng là nơi điều khiển và khống chế tất cả các bộ phận cơ quan. Em xem đi anh lấy lại máu huyết của chúng ta đã mất.
Hàn Tinh biến mất khỏi căn phòng, trở lại chỗ cũ ẩn thân, chàng lập tức dùng cơn lốc Cổ Loa thu Tinh Huyết cầu rồi trở về phòng hạch tâm. Chàng không nói gì lập tức đem Bạch Ngọc cầu từ trong túi đồ của Bạch lão bà ra đặt vào vị trí bên dưới viên Thủy Tinh cầu. Vị trí này chàng nhận ra vừa kích thước với Bạch Ngọc cầu nên phỏng đoán phải đặt nó nên đó mới mong khởi động được nó. Theo chỉ dẫn viên Ngọc Lưu ly lớn này là màn hình phóng đại, có thể từ Bạch Ngọc cầu quan sát toàn Bạch Thiên cổ thành, và theo đó tao tác khống chế các cơ quan lớn nhỏ.
Bạch Ngọc cầu vừa ổn định trong vị trí, đại cấu pha lê lập tức phát sáng sau đó hiển hiện cảnh vật người ngã kẻ ngồi hơn trăm tên, bên trên còn có một viên Tinh Huyết cầu khổng lồ. Hàn Tinh nhận ra ngay là một Tinh Huyết cầu tương tựa viên cầu nhỏ ngưng tụ máu huyết của Mỵ Lan trộn lẫn của mình nhưng lớn hơn gấp trăm lần. Như vậy nó hẳn là được tinh luyện từ máu huyết của trăm người đang chật vật phía dưới.
Chàng lại điều khiển vị trí lên trên liền thấy trên đám mây bốn lão cường giả ma tu trong tư thế ngồi tĩnh tọa bàn chuyện gì không biết. Bỗng Mỵ Lan hô to:
- Tôn Vinh lão tổ của Tôn đại gia tộc. Không ngờ lão còn sống khoẻ mạnh.
- Ai là Tôn Vinh lão tổ? Sao lão lại có mặt ở đây?
- Chính là lão già vận thanh bào đó ngồi bên phải đó. Nghe kể lại năm xưa lão đồng hành cùng Lê thái tổ cùng trên ba mươi vị thần vương khác còn có trên dưới một ngàn thần tướng đến Đại Hải chiến trường này, sau đó mất tích tính tới nay đã gần ngàn năm.
- Nhìn lão ở chung với ba lão tà ma kia, hẳn là lão hợp tác với bọn chúng hãm hại đồng đạo. Vậy Lê thái tổ khó có thể thoát khỏi tay bọn chúng. Hàn Tinh, anh mau tìm Lê Thái tổ ngay may ra còn kịp.
Hàn Tinh chuyển vị trí xuống dưới, Mỵ Lan lại nhận ra người quen là Trang Bình Nhiên lão tổ của Trang đại gia tộc, lúc này
lão đang chật vật, như kẻ sắp chết, ngẩn ngơ như xác không hồn.