Hồng Mông Linh Bảo

chương 92-93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương + Ba ngày tại Tiên giới

Minh thỏa mãn Nỏ thần tính cường đại nhưng còn tiếc không thu thập được tài liệu tương đương để luyện chế mũi tên, nếu gặp phải thần thú cường đại hơn con Cửu Đầu đại ác Điểu kia thì khó lòng giết chết chúng. Ngay con Cửa Đầu ác điểu cũng cần phải hai mũi tên mới giết nổi, tốn hai lần hơi sức giương nỏ.

- Em sửa soạn ra ngoài chơi, chúng ta đi dạo một vòng Tiên giới xem. Tiên giới vừa kết thúc cuộc đại chiến chờ ổn định chúng ta sẽ khởi hành.

Minh lại ra ngoài chiến trận đã kết thúc, yêu tu và ma tu đã rút lui, tiên đạo cũng đã trở về chỉ còn sót lại dấu vết cuộc chiến, một ít tiên khí tàn kiện, Minh nhặt lên phi kiếm, đao, thương, chùy, côn… bỏ vào trữ vật nhẫn rồi xuất đao ngự trên, thần thức dò xét phía trước mấy trăm dặm mơ hồ có tiếng người một lúc đã thấy có một thôn trấn liền bay nhanh đến đáp xuống, gọi Mỵ-Điệp ra nói:

- Chúng ta đã đến khu dân cư, mau ra xem Tiên giới có dạng gì.

Mỵ-Điệp nhìn quanh một lát nói:

- Quang cảnh cũng không có gì khác lạ. Khí hậu cũng như ở Tu Chân giới, nóng bức dường như cũng đang vào mùa hè.

- Phải không, em thử xem linh khí nơi này ra sao? Khác lắm đó.

- Ah, quả thật có khác, linh khí tinh thuần gấp mấy chục lần ở tu chân giới, còn có chỗ bất đồng.

- Cũng có thể không gọi là linh khí mà là tiên khí.

Minh thấy bên đường có mấy tảng đá liền nâng lên thử nói:

- Đá đất ở đây cũng chắc, trọng lượng nặng hơn đá thường.

Minh lại đến mấy cây lớn ven đường đem đao ra chặt thử một cành thốt:

- Cái gì cũng chắc chắn và trọng lượng cao hơn, có lẽ chất lượng cũng cao hơn. Đều là thứ đồ tốt.

- Chúng ta ban ngày đi dạo xem, ban đêm kiếm nơi tu luyện anh thấy sao.

- Ý hay, chúng ta ai cũng tò mò và cũng cần tu luyện thêm.

Hai người vào thôn trang thấy nơi đây dùng tiên thạch mua bán thanh toán, hai người nhìn nhau, bỗng chốc cảm thấy mình nghèo, trong túi không dính một xu. Thôn trang có khoảng hai trăm nóc nhà, dân sống bằng nghề nông, trồng cây ăn trái, dược thảo, chăn nuôi gia súc, có người đi xa khai thác tiên thạch quáng mỏ. Thủ công nghệ không thấy. Thị trấn cách xa hai mươi dặm đi qua bảy tám thôn thì đến, thôn càng nằm gần thị trấn càng giầu có hơn, nhìn vào nhà cửa Minh liền nhận ra điều này. Đứng đầu thôn có chân tiên, đứng đầu thị trấn có kim tiên, đứng đầu thành thị có kim tiên, thái ất tiên, thành thị lớn có đại la kim tiên, đứng đầu nhiều thành thị có tiên quân. Tiên giới có năm vị Tiên đế, mỗi vị cai quản một phương, đông, tây, nam, bắc, trung dưới tay có Tiên Quân làm việc, Tiên quân là tên gọi của những vị Kim Tiên cấp bậc khác nhau làm việc trong khu vực và cũng những người tướng lãnh khi có chiến tranh. Tất cả theo thực lực làm việc.

Minh đoán tu vi của mình chỉ bằng tiên nhân, còn Mỵ-Điệp tu vi khí lực chỉ bằng đứa bé năm mười tuổi nên trên đường cẩn thận nên nói nàng cải dung trang giả nam, chàng không nghĩ ra trong người có ít thần khí và quang anh, tự đánh giá thấp tu vi của mình.

Đi đến cuối thôn chàng nghe tiếng đông người trong lại có tiếng khóc thảm thiết, hai người dừng chân hỏi thăm thì ra gia đình này mấy hôm trước người chồng tử trận.

- Tội nghiệp, những gia đình đang hạnh phúc bỗng trở thành góa phụ nuôi con côi, không chỉ một đứa mà là năm, có gia đình bảy đứa….

- Thôn chúng ta đi tám chục trở về năm chục, tử trận ba chục đúng là mất mát lớn nhất so với các thôn khác.

- Trở về năm chục là còn may, nếu giữa lúc nguy nan không có vị Thần Nỏ kia xuất hiện diệt Ác Điểu thì chết không còn ai.

- Thật là lực lượng khủng bố khi chỉ bị yêu hỏa của nó phun trúng tiên nhân, chân tiên, hay đại la tiên cũng biến thành tro.

- Yêu tu lần này rút lui chẳng biết bao giờ lại tiến đánh, chúng ta đang ở hoàn cảnh hết sức nguy hiểm, yêu tu đông như kiến, bản lãnh cường mạnh.

- Quý vị! Hôm nay chúng ta tụ tập nơi đây, là kêu gọi người trong thôn ai có lòng có thể bỏ ông bỏ của ra giúp đỡ những gia đình bị tổn thất qua cuộc chiến vừa qua.

Minh thấy không giúp gì được ra dấu cho -Điệp âm thầm rời đi, phía trước thôn là một khu rừng hai người bước vào định kiếm một chỗ nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng cười hung ác đắc ý chàng vội đem Mỵ-Điệp vào Hồng Mông Linh Châu giới bay nhanh về hướng đó đã thấy bốn người vừa giết chết một đôi vợ chồng trẻ chàng nhận ra khí tức bốn tên này đúng là yêu nhân.

- Hắc Hùng huynh sao lại giết cả hai, đáng lẽ nên để lại cô nương đẹp lại để anh em hưởng thụ một lát đã chứ.

- Chuyện ngoài ý muốn thôi! Con cọp cái này như con điên, ra tay lại nhanh, nó vừa thấy chồng nó trọng thương khó sống vội liều muốn mạng đổi mạng, ra tay cực ngoan độc. Ta không giết ngay không được.

Minh thấy bốn tên yêu nhân ở đây giết người thì ngạc nhiên, sao yêu nhân lại hoành hành tiên giới giữa ban ngày, tưởng bọn chúng rút lui về yêu giới thì ra vẫn còn một số sót lại. Bốn tên này cường hãn khó giài quyết đây, mình không nên chọi thẳng với chúng, thôi ta thử xem không gian trận pháp mới hiểu được đem ra vây khốn bọn hắn xem ra sao? Không biết dùng linh thạch bố trận ở tiên giới có linh ứng hay không?

Minh tập trung tinh thần đem thượng phẩm linh thạch ra dùng ý niệm bố trí trận pháp, bốn tên yêu nhân thấy có động vội lên tiếng:

- Ai?

Bốn bề không có tiếng trả lời, lại một loạt không gian ba động, Hoàng Hổ lên tiếng:

- Mau ra đây, cứ lén lén lút lút đâu phải là anh hùng?

Lại một loạt không gian ba động truyền lại.

Lúc này trận pháp cũng vừa được bố trí xong, bốn yêu nhân chợt thấy phong vân biến đổi cảnh sắc chung quanh tối hẳn, biết ngay là bị người dùng trận pháp vây bọn mình liền nói:

- Bình tĩnh đề phòng ám toán, chỉ là trận pháp..

- Vụt!

Một tiếng bên tai bốn người ngơ ngác không biết vừa xảy ra chuyện gì tiếng vụt vừa nghe được thoáng thấy một tàn ảnh sau đó bốn tên nhìn bên cạnh, hai xác chết đã biến mất trước mặt chúng.

- Ngươi là ai, sao lại vậy bắt chúng ta.

- Các ngươi đã giết người, giết người đền mạng là điều thiên kinh địa nghĩa.Các ngươi mau xám hối để ta độ kiếp cho.

- Hừ có bản lãnh thì xông lại đây, nói nhiều làm gì.

- Vậy coi chừng.

Minh thấy trận pháp hình thành nhưng linh thạch tiêu hao quá nhanh, chẳng mấy chốc sẽ ta rã vội lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi khúc Vạn Thú dẫn, bốn yêu nhân nghe tiêu âm thì ngơ ngác nhìn nhau cười ha hả… đang định nói gì thì lại thấy quang cảnh chung quanh mình biến đổi một lần nữa, trước mắt mình không phải là anh em mà là nhân loại, đúng là hai vợ chồng vừa mới bị bọn mình giết.

- Sát! Sát!

Bốn yêu nhân từng đôi một như bị điên xông vào quyền cước khí áp như mưa, chảo móng sắc bén mãnh liệt chụp xuống khí thế kinh hồn, những tiếng gào rống không còn là tiếng người mà là tiếng thú mỗi lúc một rõ ràng sau đó hiện nguyên hình một hắc hùng, hai hoàng hổ và một thanh lang, không ngờ ba loài thú này có thể họp nhóm đi chung với nhau được.

Minh thổi tiêu suốt bốn tiếng đồng hồ bốn yêu nhân chiến đấu không ngừng, cuối cùng hao tổn đến kiệt sức, chàng thấy trận pháp sắp tan vỡ vội ngừng thổi tiêu bước tới xuất liên hoàn bốn Xuyên Nguyệt chỉ vào tam tinh bọn chúng, bốn con vật lăn ra chết không kêu lên được một tiếng, chàng vội đem xác bọn chúng vào Hồng Mông Linh Châu. Chàng trước tiên đem thân thể hai vợ chồng kia rửa sạch, trang sức lột hết đào huyệt mai táng bọn họ dưới chân núi rồi quay về thì đã thấy Mỵ-Điệp đang đứng xem xác bốn con yêu thú.

- Mấy con yêu thú này từ máu huyết đến thịt đều rất tốt, để ta làm thịt ăn không hết, sấy khô, móng, răng, xương, lông dùng làm tài liệu luyện bảo. Hoá hình yêu thú chứ không phải thú thường.

Mỵ-Điệp nghe vậy ậm ừ không biết nên làm thế nào thì đã thấy Minh xách bốn con xuống bếp, chàng thay quần đùi, thân để trần, đem bốn hũ lớn để sẵn, cắt tiết từng con, dùng đao nhỏ cắt cổ thọc một nhát đúng tim, máu tươi nóng hổi liền chảy ra như suối, đầy bốn hũ. Mỵ-Điệp thấy máu me thật dọa người không muốn nhìn liền lẩn tránh chỗ khác. Chàng cẩn thận ghi chú rồi cất bốn hũ máu đi sau đó lột da bốn con vật, mổ bụng, đầu lấy tinh hạch, thú đan, lóc thịt.Móng răng cất vào một chỗ, xương đem rửa sạch cất đi, thịt hắc hùng và một con hoàng hổ chàng đem thái mỏng sấy khô, còn thịt hai con còn lại chàng đư acho Dì Hoa một phần còn lại đưa quản gia xử lý. Chàng xem lại bốn bộ lông bỗng phát hiện bốn kiện trữ vật nhẫn liền la lên:

- Ha ah.. Thì ra còn thứ tốt này!

Minh cầm lấy một cái đưa một tia thần thức vào thì thấy không gian mấy chục trượng vuông cao ba trượng, bên trong chất đầy đồ, thấy nơi góc có một cái hộp không đậy nắp nhìn vào thì thấy trong đó bốn năm chọc kiện trữ vật nhẫn chỉ liền giật mình thầm nhủ:

- Bốn tên hoá hình yêu nhân nằm vùng này thật lợi hại, giết chết bao nhiêu tiên nhân, chân tiên, sợ còn có cả Kim Tiên không biết chừng. Cứ xem trong trữ vật nhẫn có bấy nhiêu trữ vật nhẫn và túi thì biết hắn đã giết bao nhiêu.

Thần thức chàng lại vào một trữ vật nhẫn tương đối đẹp trong hộp thì nhận thấy đúng là của nữ giới vì trong đó có cả quần áo, đồ trang sức, phi kiếm và một túi tiên thạch…

- Ha ah… đúng là đang buồn ngủ gặp được chiếu manh..

Chàng vội cầm túi tiên thạch ra lát dùng, rồi vào thử vài trữ vật nhẫn khác thì thấy trống rỗng.

- Thì ra trữ vật nhẫn đẹp kia hắn mới thu thập chưa kịp dùng chắc của vị nữ tử bất hạnh kia, còn lại thì hắn đã xử lý hết.

Chàng lần lượt xem ba trữ vật nhẫn kia cũng đồng dạng, lại kiếm được cả vạn khối tiên thạch.

- Đi chúng ta tiếp tục đi Tiên giới, bây giờ có tiền xài rồi không phải lo kiếm nữa.

Lúc ra thì trời đã tối Minh ôm Mỵ-Điệp ngự đao bay đi chẳng mấy chốc đến thị trấn. Các phường thị đã đóng cửa còn tửu quán và nhà trọ vẫn còn mở liền vào mướn một phòng hai người vào ngồi tu luyện, quả nhiên hấp thụ tiên khí hơn hẳn linh khí, Minh dùng phương pháp vòng xoắy lục lăng ra luyện chỉ dùng một vòng, không dám vận hành tám vòng như trước sợ ảnh hưởng đến Mỵ.-Điệp tu luyện, chàng để ý tiên khí chung quang hấp thụ vừa đủ không ít không nhiều. Một đêm lặng lẽ trôi qua, tiếng ồn ào ngoài thị trấn mơ hồ vọng lại Minh tỉnh lại kiểm tra thành quả tu luyện một đêm, vừa xem chân khí Minh giật mình thấy chân khí hình dạng đã toàn bộ thay đổi, trước còn có pha màu trắng, bây giờ trở thành không màu, trong suốt, độ tinh thuần cũng tăng lên, nhì đến quang anh nơi trung tâm đan điền, hắn vẫn ngồi xếp bằng nghiêm trang tu luyện. Minh không quấy nhiễu trở ra xả khí đứng dậy.

Chàng vừa đứng dậy đã thấy Mỵ. Điệp thức tỉnh nên xem xét tu vi của nàng cũng tăng lên không ít sắp đạt nguyên anh trung kỳ, chân khíu trên người cũng biến dạng một chút như biến thành tiên chân khí.

Hai người trả phòng rồi ra thị trấn đi dạo qua các cửa hàng, chàng mua được một số cây con và hạt giống thảo dược mới lạ, sau lại vào Bảo các thì thấy họ bán phi toa, chàng nhìn hơi giống phi xa của mình thì ngạc nhiên vô cùng hỏi:

- Ở đây có bán quyển trục luyện chế phi toa này không?

- Ủa, Tiên sinh cũng là luyện khí đại sư à?

- Môn này cũng biết một hai phần chưa kể là đại sư.

Người bán hàng đem năm sáu quyển trục ra giới thiệu chàng xem chọn mua hai cuốn, sau cùng chàng mua một quyển bàn đồ Tiên Giới rồi rời khỏi.

Ba ngày theo bản đồ đi hai khu vực phía tây và trung tâm, ngày đi đêm tu luyện, đêm thứ hai quả nhiên Mỵ-Điệp đột phá Nguyên-Anh trung kỳ. Tiên giới nơi đâu người dân cũng sống trong sợ hãi trước nguy cơ đe dọa xâm chiếm Yêu Tu và Ma Tu. Thiên hạ lo lắng hỗn loạn, cướp bóc đầy dẫy khắp nơi. Minh nghĩ đến Tây Thắng Châu nạn Thú triều lại còn có hoá hình yêu nhân, phải chăng Yêu tu tại yêu giới đã mở thông đạo xuống Tu chân giới? Chuyện này nghiêm trọng chứ không phải chuyện đùa. Yêu thú khí thế mạnh đông như vậy, Tiên giới còn không chống nổi, Tu Chân giới sẽ mau biến thành Tu Thú giới thôi. Mình phải về ngay may ra đóng góp giúp được phần nào.

Chương Cương Thương thành Nghinh địch

Minh theo thông đạo về kiếm ngay Triệu Kinh Nghiệp đại ca, vừa thấy chàng lão kinh ngạc:

- Quả nhiên Hàn đệ có thể hạ giới về đây trở lại, còn mang theo Điệp muội, Thật đáng mừng. Sao không đem Mộc đại ca về luôn

- Mộc đại ca sau khi phi thăng đã thất lạc, mỗi người bị đưa đến một nơi khác nhau nên đệ cũng không biết tình trạng hắn thế nào.

- Triệu đại ca, lần này thăm đại ca tiện rủ đại ca đi Tây-Thắng châu xem tình trạng nơi đó thế nào? Không biết đại ca muốn đồng hành với tiểu đệ không?

- Chờ ta báo tông môn một tiếng rồi chúng ta khởi hành.

Ba người ngự bảo khí chẳng bao lâu đến Tây-Thắng châu, khi đến Tinh Không thành thì chỉ có yêu thú không còn một người nào, ba người lại đi các thành khác, mãi đến thành Cương Thượng mới có người nhưng đang hỗn loạn vô cùng, người đông nghẹt dường như từ mấy thành kia di tản trốn tại đây. Ba người vào tửu quán ngồi, khách nơi đây cũng đầy, may vừa lúc có người rời bàn ba người liền ngồi xuống.Bỗng nghe một người bàn bên cạnh lên tiếng:

- Ta cũng không hiểu tại sao bốn châu kia không đến hỗ trợ chúng ta, phải biết nếu Tây-Thắng châu chúng ta toàn bộ bị yêu nhân chiếm cứ thì sẽ đến phiên họ.

- Họ hưởng thanh bình quen rồi nên như còn ngủ mê, đến khi tỉnh dậy thì đã trễ rồi. Không biết thực lực chúng ta còn bao nhiêu, và địch có bao nhiêu.

- Chúng ta tất cả cao thủ có thể nghênh chiến có một hợp thể kỳ, ba thân phần kỳ, năm xuất khiếu kỳ, năm trăm nguyên anh kỳ, gần một ngàn kim đan kỳ, năm ngàn Trúc cơ kỳ, một vạn luyện khí kỳ. Còn bên địch hai ngàn hóa hình kỳ, bát một ngàn giai yêu thú, ba ngàn thất giai yêu thú, bảy ngàn lục giai yêu thú, hai vạn ngũ giai yêu thú.

- Thế thì chúng ta yếu thế hơn nhiều, chỉ còn cách dùng trí mà chống cự.

- Đúng thế, chúng ta dám nghênh địch cũng bởi vì hai lẽ, thứ nhất chúng ta lập thành đội ngũ phòng thủ trong thành, thứ hai chúng ta bây giờ đã mời được hai vị Trận pháp đại sư, đã chuẩn bị bố trí phòng ngự trận, sát trận và khốn trận. Không biết trận pháp duy trì được bao lâu nhưng ít nhất cũng

- Hai vị nào?

- Một là Khổng Đắc tiền bối của Tây Thắng châu chúng ta, còn vị kia là Thạch Khôn tiên sinh dường như đến từ Đông-Duyến Châu.

Hàn Tinh nghe được Thạch Khôn đang ở đây góp công ngăn chận yêu nhân thì ngạc nhiên, chàng dùng thần thức tìm một hồi nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu lại thấy người quen khác, đúng là bốn anh em Hùng, Dũng, Can, Trường, và tên tóc quăn mũi cao mà mình đã đem đến Tây Duyến Châu. Năm người này phong thái đã khác xưa, mặc đồng phục giống nhau chung với một nhóm đông trên trăm người, chàng đoán chắc được một tông môn nào thu nhận làm đệ tử, chàng xem khí tức của bọn họ thì nhận ra quả nhiên bốn anh em đã đạt được trúc cơ, còn tên tóc quăn đã thăng trúc cơ trung kỳ.

- Tu vi thăng cấp nhanh như vậy? Phải chăng ăn phải đan dược nghịch thiên gì hay được cao thủ trực tiếp phạt cân tẩy tủy dùng phương pháp đặc biệt trực tiếp mạnh bạo Trúc cơ. Đáng mừng cho bọn chúng! Không biết tông môn này tên gì, có lắm thủ đoạn tăng lên tu vi của đệ tử của mình.

Ba người ngồi trong quán dùng bữa xong, đi dạo quanh thành thấy người chật ních, nhà nào cũng nhét, các sân, các vỉa đường cũng tận dụng căng lều bạt cho người ở, không những cho các tu sĩ cao thủ mà cả đàn bà con nít lúc nào cũng nhộn nhịp ồn ào như cái chợ. Một lúc sau thấy một nhóm năm kim đan kỳ tu sĩ đến hỏi thăm:

- Không biết ba vị giáng lâm bổn thành, nghinh đón chậm chập, xin các vị thứ lỗi. Không biết ba vị từ đâu tới.

Triệu Kinh Nghiệp đáp:

- Chúng ta là người Luyện Bảo tông Đông-Duyến châu.

- Thì ra là Triệu đại trưởng lão Luyện Bảo Tông Đông Duyến châu. Mời các vị theo chúng tôi, các vị tiền bối đang chờ các vị.

- Vậy làm phiền các ngươi.

Đi lòng vòng một lát đến một tòa nhà cao tầng phía trong chẳng có cầu thang gì cả, tự từ hành lang rộng rãi bay lên các tầng Hàn Tinh nghĩ “Làm nhà kiểu gì đây, chẳng lẽ chỉ dành cho những cao thủ có khí lực mạnh và tu sĩ cao cấp?” Chẳng mấy chốc mọi người đã ở tầng trên cùng, nơi đây đang tụ họp nhiều cao thủ Hàn Tinh đang còn quan sát đã nghe giọng quen thuộc gọi mình, quay lại nhìn thì người đang vội vã chạy hướng mình chẳng phải là Thạch Khôn mình đang tìm thì còn ai.

- Hàn đại ca. Lâu nay không gặp tinh khí thần đều tu luyện đến cao đỉnh rồi.

Có Hàn đại ca ở đây bọn thú vật kia phải cụp đuôi mà chạy, chúng ta chẳng cần phải sợ hãi nữa.

Mọi người hướng Hàn Tinh dò xét thì ai nấy ngạc nhiên không nhận ra tu vi cao thấp của chàng, kể cả hợp thể kỳ, phân thần kỳ… cũng chỉ cảm thấy khí tức nhẹ như có như không nên không sao đoán được,” chẳng lẽ đại thừa kỳ, hay tán tiên?”. Quả nhiên tên Hàn Tinh này sâu không lường được.

- Thạch đệ lâu nay không gặp, vừa gặp đã nói toàn lời tâng bốc đề cao tận chín tầng mây làm cho ta trước bao nhiêu người phải sượng sừng.

- Quý vị nghe xong chớ cho là thật, tên Thạch Khôn này thật là khép đùa giỡn, tiểu đệ chỉ là con nít mới xông xáo vào đời mà thôi.

- Đây có phải là Hàn đại tẩu không, đứng là một đại mỹ nữ, nếu xưng là đệ tam mỹ nữ thì không có ai dám nhận đệ nhất, đệ nhị…

- Thạch đệ lại như thế nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn chúng ta vui vẻ ở đây ư? Đây là Mỵ-Điệp muội cùng đồng hành với ta.

- Đây là Thạch Khôn, thiên tài trận pháp đại sư danh chấn năm châu thiên hạ Tu Chân giới. Lúc nãy trong tửu lâu chúng ta đã nghe qua.

- Danh chấn cái rắm! Bọn người nào rỗi hơi chỉ có nói bá láp. Về trận pháp cảnh giới Hàn đại ca mới là chính thống đại sư, có lẽ thành tông sư rồi cũng nên, tiểu đệ so với đại ca chỉ là đóm đóm so với mặt trăng.

- Thôi đủ rồi, mau giới thiệu các vị tiền bối cho chúng ta đã.

- Các vị, đây là Hàn-Tinh đại ca và đại tẩu Mỵ-Điệp còn có…

Hàn Tinh hướng chỉ Triệu đại ca tiếp lời Thạch Khôn:

- Vị này là Triệu Kinh Nghiệp đại trưởng lão Luyện Bảo Tông Đông Duyến châu.

Triệu Kinh Nghiệp hướng Hàn Tinh nói:

- Hàn Tinh lão đệ cũng là khách khanh Luyện Bảo tông chúng ta. Còn Mỵ-Điệp tiên tử muội là bạn đồng hành của Hàn đệ.

- Hân hạnh được nhận thức Luyện Bảo Tông đại diện, chúng ta hết sức vui mừng được tiếp đón quý vị, mong quý vị giúp sức chúng ta đánh đuổi bọn yêu nhân dã man đang nổi loạn xâm lược Tu Chân giới.

- Đây là Lý Đại Thừa thành chủ thành Cương Thượng này…

Ba người thấy một trung niên nguyên anh kỳ dáng uy nghiêm mỉm cười gật đàu chào.

- Hân hạnh quen biết Lý huynh.

- Vị này là Tạ Thanh tiền bối, trận pháp tông sư, trưởng lão Ngạo Thế tông.

Ba người lại nhìn đánh giá một phen vị Tạ tiền bối tu vi phân thần kỳ, bề ngoài tuổi trạc sáu mươi, tinh thần vững chắc thân người quắc thước oai phong khí thế tuyệt đỉnh. Hàn Tinh thấy trên y phục lão có dấu hiệu giống trên đồng phục của bốn anh em Hùng, Dũng, Can, Trường thì vỡ lẽ thì ra họ được Ngạo Thế Tông thu nạp.

Giới thiệu hàn huyên một màn xong, Thạch Khôn cùng Tạ Thanh tiền bối mời ba người đi quan sát trận pháp phòng ngự họ đã bố trí,”Ngũ Hành Âm Dương nghịch chuyển sát đại trận.” Trận pháp bố trí chung quanh thành, muốn vào thành thì phải vào trận pháp.Ba người đi theo không nói gì, xem xong Hàn Tinh mới hỏi:

- Trận này nếu bị Hóa hình yêu thú liên thủ oanh kích thì duy trì được bao lâu?

- Một vài ngày, hay vài tháng! Khó nói lắm.

Minh nghe vậy trong lòng không tin, chàng nghi ngờ đàn yêu thú này xuất xứ không đơn giản, nếu trong số yêu thú có hóa hình yêu thú từ yêu giới qua thông đạo đến thì bản lãnh thần thông của chúng người tại Tu Chân Giới không sao tưởng tượng được, nếu đúng như yêu nhân hạ giới thì trận pháp này chịu đựng được tối đa một hai giờ oanh kích là cùng.

Thạch Khôn thấy chàng xem xong một vòng trầm ngâm không nói gì thêm nên hỏi:

- Hàn đại ca thấy có gì cần bổ sung không?

- Trận pháp này ngăn chận không cho yêu nhân tiến vào thành có thể duy trì ít lâu khó nói. Theo ý ta chúng ta nên bố trí thêm vòng ngoài ảo trận và khốn trận, ngăn không cho bọn chúng ngang nhiên vào sát trận, trước sát trận bất ngờ này, hãy cho bọn chúng tâm thần hỗn loạn, mệt mỏi giảm nhuệ khí lại dùng người ẩn nấp trong trận cho đánh lén tỉa bớt những thấp giai yêu thú tùy theo khả năng mỗi người, trước lấy vốn cho mình, đến khi bọn chúng gặp sát trận thì đã bị tổn thất ít nhiều, chúng ta ngồi lược trận nếu thấy tên nào yếu thì diệt sát hết, còn không thì phòng thủ duy trì tu bổ giữ vững trận pháp.

- Nếu vậy ngờ Hàn tiên sinh phụ trách bố trí phần ảo trận và khốn trận này đi. Chúng ta cũng không còn bao nhiêu thời giờ vì phỏng đoán tối nay bọn yêu nhân sẽ đến công thành.

- Được, Tạ tiền bối đã nói vậy ta đồng ý. Nếu gấp như vậy ta bắt đầu bố trí ngay bây giờ.

Chưa dứt lời thân hình đã bay vọt lên cao nhanh như chớp. Mọi người chỉ thấy hoa mắt một chút đã thấy bóng Hàn Tinh biến mất dùng thần thức theo dõi phía trên thì thấy chàng lăng không bay quanh ngoàì trận Ngũ Hành Âm Dương chuyển Nghịch trận pháp một vòng sao đó thân hình bay lộn nhào xuống tung lên như bướm bay quanh vườn hoa, hai tay múa xuất pháp quyết đánh xuống lúc nhanh lúc chậm, trong thời gian chưa đầy một tuần trà đã thấy chàng dừng tay thân từ từ đi hạ xuống trước mắt mọi người như trên trời có cầu thang đi xuống.

- Sao, Hàn đại ca bố trí xong rồi?

- Tạm xong, chàng giao cho mỗi người một tấm thẻ ngọc mỏng dính như giấy nhỏ bằng dấu ngón tay cái trên đó có ghi cách ra vào trận rồi nói.

Sau đó đưa cho Tạ Thanh dư trăm thẻ ngọc nói:

- Những đội trưởng có phận sự vào trong trận ẩn nấp đánh lén nhờ Tạ tiền bối phân phát cho họ.

- Vừa nói xong Hàn Tinh đã cảm thấy không gian ba động, chàng dùng thần thức trải ra phía đó đã thấy đông đảo vô số yêu thú rầm rộ kéo đến thì cả kinh nói:

- Nhanh thật, mau đi. Bọn yêu nhân đã tới phía xa. Tạ tiền bối mau về phân phát thẻ ngọc, mọi người trở về vị trí của mình.

Trong lúc vội vã chàng không để ý đến thần thức của mình đã có thể xem xét xa ngàn dặm, Tạ Thanh tu vi phân thần kỳ sau khi phân phát thẻ ngọc cho mọi người cùng các đội trưởng dặn dò họ mới dùng thần thức quét ra nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì thì nghĩ:

- Quái lạ! Sao ta không thấy gì?

Lão nghi ngờ xem đi xem lại năm bảy lần đi hỏi Lý Đại Thừa thành chủ, vị này chỉ có Xuất thần kỳ tu vi, thành chủ nghe vậy, dùng thần thức quét lại một lần, vừa rồi khi lão nghe tin yêu thú đến đã vận dụng thần thức xem xét mấy lần nhưng không thấy động tĩnh gì đang nghi ngờ thì Tạ lão đến nói cũng không phát hiện hai người đồng thời nghĩ:

- Chẵng lẽ Hàn tiên sinh xem lầm, chúng ta thử hỏi lại xem.

- Chờ đã! Quả nhiên đúng là yêu thú đang đến!

Tạ Thanh dùng thần thức đến cực hạn, lần này lão đã phát hiện... trong lòng thầm bội phục "Hàn tiên sinh này xem không ra trình độ tu vi, căn cứ tinh thần lực thì mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần. Thật lợi hại!"

Mọi người trở về căn nhà lầu cao, Hàn Tinh tiếp tục dùng thần thức theo dõi từ phía tây yêu nhân như sóng trào tới chàng phỏng chừng khoảng mười vạn tên.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio