Nhưng dấn thân vào chốn vui chơi phù hoa phù phiếm sẽ nhanh chóng cảm thấy trống rỗng, giống như người hút thuốc phiện, một khi đang say thuốc thì thuốc phiện sẽ khiến bạn có cảm giác tê dại lâng lâng, đồng thời cũng càng lúc càng oán hận tất cả trong cuộc sống. Bọn họ không thể quay đầu nữa, dường như cảm thấy ảo ảnh được tạo từ làn khói bay lượn lờ kia mới chính là hạnh phúc tối cao.
Bây giờ cô không còn cách nào khác hơn là phải đi tìm việc làm. Thật ra hiện giờ cô và mẹ đã hòa thuận hơn. Cô biết, trong một gia đình nghèo túng, ai kiếm được tiền, thì người đó có vị trí.
Do ngoại hình đẹp, xuất thân gia giáo, nói tiếng Anh tốt, cô nhanh chóng giành được một chân bán hàng thực tập trong một cửa hàng thời trang. Mỗi tháng, phần lớn tiền lương cô đều đưa cho mẹ, vì cô muốn che lại cái miệng luôn mở to ra kia. Quả nhiên, mẹ cô đã bắt đầu nói chuyện lại với cô.
Cô vốn có thể xin làm một chân thư kí nhỏ, sống những ngày tháng mộc mạc giản dị. Nhưng bản tính hư vinh bẩm sinh đã đưa cô đến với cửa hàng thời trang cao cấp hoa lệ lộng lẫy này.
Người có nhan sắc bình thường căn bản không có khả năng được làm việc trong cửa hàng này. Mọi người đều biết, những cô nhân viên bán hàng trong cửa hàng này đều xinh đẹp nhất và rất thời trang, khéo ăn vặn quần áo. Vì thế, trên mặt của những cô gái có thể đứng ở đó không thể không mang sự nịnh hót và kiêu ngạo.
Hình Lộ đánh bại rất nhiều đối thủ, mới có thể lao vào thế giới phù hoa khảm vàng nạm ngọc này.
Lúc trước, lúc còn ở trường học, cô và Lý Minh Chân thích nhất mỗi ngày sau khi tan học được đi dạo trong cửa hàng tổng hợp, sờ những bộ trang phục đẹp ấy, rất nhiều lần, hai người đã đánh bạo cầm trang phục lên bước vào phòng thay đồ để ướm thử, để thỏa mãn một phần hư vinh trong lòng mình, từ phòng thay đồ bước ra, cố ý nhíu mày nói bộ quần áo đó không thích hợp. Nhưng bây giờ mỗi ngày cô đều có thể tùy ý sờ những bộ quần áo mà đến mấy tháng, thậm chí là mấy năm tiền lương.
Nếu nói đây là một cửa hàng thời trang, thì chẳng bằng nên nói nơi đó là một nơi vui chơi tiêu tiền như nước sẽ hay hơn. Những vị khách ghé đó dùng tiền mua quần áo nhiều đến mức thậm chí có thể mua được căn nhà ở. Những người đó cũng hoang phí cuộc sống, hoang phí thanh xuân ngắn ngủi, vội vàng trang điểm lộng lẫy già dặn và khoác những chiếc áo lông thú lên thân thể tươi trẻ, hoặc là dùng loại trang phục như thế cứu vãn tuổi thanh xuân đã trôi qua của mình.
Những nhân vật bước vào chốn vui chơi này toàn thân đều tỏ ra ánh hào quang. Hình Lộ đã từng tiếp đãi một vị công chúa Châu Âu và một vị nữ công tước, cô cũng đã từng tiếp đãi hoàng tử Ả Rập và những phi tần xinh đẹp của anh ta, chứ đừng nói đến những gương mặt minh tinh điện ảnh và tầng lớp xã hội thượng lưu.
Nhưng dấn thân vào chốn vui chơi phù hoa phù phiếm sẽ nhanh chóng cảm thấy trống rỗng, giống như người hút thuốc phiện, một khi đang say thuốc thì thuốc phiện sẽ khiến bạn có cảm giác tê dại lâng lâng, đồng thời cũng càng lúc càng oán hận tất cả trong cuộc sống. Bọn họ không thể quay đầu nữa, dường như cảm thấy ảo ảnh được tạo từ làn khói bay lượn lờ kia mới chính là hạnh phúc tối cao.
Có đôi khi, Hình Lộ cũng giống như những cô gái khác trong cửa hàng, hết giờ bán hàng, đợi chủ cửa hiệu vừa đi, lập tức đóng cửa lại rồi tùy ý kéo những bộ trang phục mình thích trên giá áo xuống để mặc lên người từng cái, sau đó lại đứng trước tấm gương to thở dài tán thưởng dáng vẻ của mình. Thời gian đầu, Hình Lộ cũng thường vui vẻ làm những việc này, nhưng về sau, những lúc mượn những thứ xa hoa đó chỉ làm cô càng thêm mệt mỏi.
Cô nguyền rủa sự bất công của Thượng Đế. Ngoại hình của những vị khách đến đây đều không xuất sắc hơn cô, cơ thể cũng không xinh đẹp bằng cô. Có phải Thượng Đế đang đùa giỡn với cô, tráo đổi thân phận của cô cho những người đó hay không?
Thế là, Hình Lộ cắn răng trở về với hiện thực. Những ngày tiếp theo, tất cả đều thay đổi. Cô yên lặng làm việc chăm chỉ, tham gia các lớp huấn luyện mà công ty tổ chức, cô cố gắng học tập phối trang phục hơn bất kì đồng nghiệp nào, tìm số liệu, ghi chép bài. Cô đã vốn có năng lực trời phú, thành tích tự nhiên sẽ đứng đầu cả lớp suốt những năm qua, những thầy hướng dẫn đều dành cho cô sự ưu ái. Cô cũng tham gia cả lớp tiếng Nhật.
Bây giờ, mỗi ngày đi làm, cho dù phải đối mặt với những vị khác kiêu căng và vô lễ nhất, cô vẫn sẽ mỉm cười, cô hầu hạ chu đáo, không thể bắt bẻ được, cũng không kìm nổi len lén mặc thử những bộ quần áo sang trọng trên giá áo đó.
Dần dần, cô càng trở nên trầm mặc ít lời, u buồn, yên lặng, dường như đã tiếp nhận số mệnh cuộc sống như thế này. Nhưng càng như thế, ngược lại trong lòng cô lại càng tràn đầy dục vọng, phẫn nộ và căm hận. Cô gầy, xanh xao, người ngoài có thể cảm nhận được sự quyến rũ lạnh lùng từ trên người của cô. Sự thuận theo của cô thật ra cũng là một sự chống đối, sự trầm mặc của cô chỉ bởi vì cô mệt mỏi. Sự khô khan đơn điệu này, khiến cô càng lúc càng khiến cô hoang tưởng về tình yêu và hy vọng hạnh phúc đã từng đánh mất.
Một hôm, Hình Lộ đang ở trong cửa hàng sắp xếp lại quần áo ở trên giá, bỗng có một giọng nói vang lên bên cạnh cô:
“Xin lỗi, tôi muốn tìm một chiếc áo sơ mi.”
Hình Lộ quay đầu lại nhìn người nói chuyện. Dáng vẻ của anh ta chỉnh tề, trên người là một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần tây màu đen thẳng thớm, trên áo còn thắt một chiếc caravat màu hồng, đôi giày da màu đen trên chân sáng bóng, anh ta mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, gương mặt vui vẻ kia có phần sinh động hoạt bát, dường như bất kì lúc nào cũng có thể tạo ra nhiều vẻ mặt đáng yêu.
Hình Lộ phát hiện trên ngực áo sơ mi của anh ta có dính một vết cà phê đã khô.
Anh ta nhìn Hình Lộ nói:
“Vừa rồi ở quán cà phê tôi không cẩn thận làm bẩn áo sơ mi, một lúc nữa phải đi dự tiệc, không kịp về nhà đổi một chiếc áo khác.”
“Vâng, tiên sinh, xin anh chờ một chút. Tôi sẽ lấy vài chiếc áo sơ mi cho anh xem. Xin hỏi nên xưng hô với anh như thế nào đây?”
Anh ta trả lời:
“Tôi họ Dương.”
Hình Lộ hỏi số đo của anh ta, sau đó lấy một vài chiếc áo sơ mi trên giá xuống, bày ra từng cái trước mặt anh ta, tổng cộng chỗ ấy có hai mươi chiếc.
“Dương tiên sinh, anh xem những chiếc áo kia có được không?” Cô hỏi.
Anh ta đưa mắt liếc một chiếc áo sơ mi trước mặt, nhíu mày nói:
“Thoạt nhìn thì tất cả đều rất ổn!”
Hình Lộ nghiêng đầu, đôi mắt to lấp lánh kia nhìn anh ta nói:
“Vâng… Đúng rồi! Đều rất thích hợp với anh.”
Anh ta đưa mắt nhìn Hình Lộ một cái, nhún vai:
“Mua hết chỗ này đi!”
Ánh mắt Hình Lộ bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra được gì. “Cám ơn anh. Dương tiên sinh, vậy tối nay anh định mặc chiếc áo nào?”
Anh ta trả lời:
“Em chọn một chiếc thay tôi đi.”
Hình Lộ nhìn trang phục và caravat trên người của anh ta hôm nay, cô cầm một chiếc áo sơ mi màu trắng có đường hoa văn thẳng màu tối, mỉm cười hỏi anh ta:
“Dương tiên sinh, chiếc áo này anh thấy thế nào?”
“Rất đẹp.” Anh ta nói.
Sau đó Hình Lộ dẫn anh ta vào phòng thử đồ. Lúc anh ta thay chiếc áo sơ mi mới, tháo caravat trên cổ ra, dáng vẻ cực kì đẹp mắt.
“Muốn tôi giúp không?” Hình Lộ hỏi.
“À… Cám ơn.”
Hai tay anh ta bỏ trong túi quần. Hình Lộ bước đến gần, giơ tay thắt caravat lại cho anh ta. Hàng mi cong trên mắt của cô rũ xuống nhìn về phía trước, đôi mắt to chăm chú, gương mặt và chóp tóc dưới ánh đèn khắc họa càng tỉ mỉ hơn, hai cánh môi mím lại lộ ra vẻ rực rỡ như cánh hoa anh đào.
Cô ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh ta, có thể mơ hồ cảm thấy được hơi thở của anh ta lướt qua đỉnh tóc cô. Đỉnh đầu của cô sém chút nữa đã chạm vào chiếc cằm của anh ta, trong lúc vô ý anh ta thấy được trên chiếc cổ lộ ra từ cổ áo để hở của cô còn dính lại một vệt phấn trắng, thoạt nhìn rất giống phấn rôm, tản ra một mùi hương khiến người khác mơ màng.
Hai người đều đứng một lúc lâu không nói chuyện. Sau đó Hình Lộ nới lỏng tay, tạo một khoảng cách nhỏ, nói:
“Xong rồi.”
Anh ta sờ sờ chiếc caravat được thắt chỉnh tề trên người, nhắc đến thì anh ta thật sự không muốn đi dự tiệc, anh ta ghét xã giao.
Hình Lộ hỏi:
“Đám cưới bạn à?”
“Không, là bạn học cũ ở Đại học Stanford.”
Hình Lộ nói:
“À… Là nước Mỹ…”
“Em đã từng đến Mỹ à?”
Hình Lộ trả lời:
“Tôi chưa từng đến, chỉ là, tôi có một người bạn, đang du học bên đó.”
Đối phương hỏi: “Còn liên lạc không?”
Hình Lộ nhớ lại Trình Chí Kiệt, đôi mắt u buồn của cô chớp chớp, nói thì thào:
“Không còn liên lạc nữa.”
Hình Lộ tháo từng bảng giá trên từng chiếc áo sơ mi xuống, cô nhận lấy thẻ tín dụng của khách hàng rồi nhìn, tên của anh ta là Dương Chấn Dân. Cô bảo anh ta kí tên lên giấy.
Đối phương nói một lần nữa:
“Chờ một lúc tôi phải tìm cơ hội tẩu thoát mới được.”
Hình Lộ hỏi:
“Buổi tiệc tổ chức tại đây sao?”
Đối phương gật đầu, cười cười:
“Nghe nói mời gần một nửa dân cư ở Hồng Kông.”
Hình Lộ trải mảnh giấy trắng mỏng rồi bỏ áo sơ mi lại, cười nói:
“Kết hôn luôn đáng để chúc mừng mà.”
Lúc cô ngẩng đầu lên, thì phát hiện ánh mắt đối phương đang dừng lại trên người cô, cô đỏ mặt.
Sau đó, cô bỏ những chiếc áo đã được gói kỹ vào một chiếc túi giấy, tiễn khách hàng đi. Hai người chia tay ở cửa. Cô thấy một mình anh ta bước đến hội trường buổi tiệc ở tầng hai, bóng lưng màu xám kia dần dần cách xa cô.
Ngày hôm sau, Dương Chấn Dân lại đến.
Lúc nhìn thấy Hình Lộ, anh ta nhoẻn miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, nói:
“Hôm qua tôi nghe lời em nói, ngồi đến lúc tàn tiệc, ăn no đến mức bụng căng ra, phải mua một ít quần mới thôi.”
Hình Lộ hỏi:
“Anh thích kiểu nào?”
Anh ta trả lời:
“Em chọn thay tôi một vài chiếc đi! Khiếu thẩm mỹ của em rất tốt!”
Cũng giống như ngày hôm qua, anh ta mua hết toàn bộ những chiếc áo Hình Lộ chọn.