Hồng Nhan Lộ Thủy

chương 17: tiêu tan (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô nhìn Từ Thừa Huân, nhớ đến tình yêu cô từng tìm kiếm đã phản bội cô như thế nào, ấm áp cô từng hướng đến đã từng cười nhạo cô như thế nào. Giây phúc này, cô không còn hy vọng được hạnh phúc nữa, vào thời điểm cô không muốn có, thế nhưng nó lại bay lượn đến đây, dùng chiếc mỏ chim đâm vào trái tim đã nguội lạnh của cô thắp lên một ngọn lửa xanh bùng cháy.

Hình Lộ ngỡ ngàng đứng ở đó, nhìn bóng lưng của người đàn ông thấp bé kia biến mất ở ngã rẽ. Trên đường phố dần dần đông người hơn, bầu trời cũng càng sáng hơn, tâm trạng của cô lại chợt thay đổi.

Sự xuất hiện của người đàn ông này, tựa như cây gậy đánh vào đầu cô, nhắc nhở cô, cô không phải là một người phụ nữ đang yêu.

Buổi tối ngày thứ năm, Từ Thừa Huân nói sẽ đến Coffee Shop đón cô khi tan tầm, sau đó cùng đi xem phim. Nhưng đợi cho đến khi Coffee Shop đóng cửa, anh vẫn chưa xuất hiện.

Hình Lộ bước ra ngoài, cô treo tấm biển biểu ngữ “Closed” trên cửa kính, thì lại phát hiện Từ Thừa Huân đứng ngay bên ngoài Coffee Shop, hai tay bỏ trong túi quần, vẻ mặt có chút cô đơn.

Hình Lộ ngạc nhiên hỏi:

“Tại sao anh không vào trong?”

Từ Thừa Huân thấy cô, ngẩng đầu, ủ rũ nói:

“Người thương nhân mua tranh đã trả tất cả các bức vẽ của anh về rồi.”

Hình Lộ lại hỏi:

“Không phải ông ta nói rất thích tranh của anh sao?”

Từ Thừa Huân trả lời:

“Ông ta nói không tìm được người mua.”

Hình Lộ tức giận nói:

“Điều này sao có thể chứ? Anh vẽ tranh đẹp đến vậy!”

Từ Thừa Huân cười gượng nói:

“Không sao cả, dù sao ông ta cũng không phải là người đầu tiên từ chối anh! Ông ta nói rất nhiều lời xin lỗi, khiến anh cũng phải ngượng ngùng.”

Hình Lộ tức giận nói:

“Những người đó rốt cuộc có hiểu không vậy!”

Thấy Hình Lộ kích động như vậy, trái ngược Từ Thừa Huân lại nhếch môi cười. Anh nhún nhún vai, dáng vẻ không quan tâm, ung dung nói:

“Anh có thể mang đến cho thương buôn khác, chung quy cũng sẽ có người yêu thích thôi! Chúng ta đi thôi! Đi xem phim! Đi chúc mừng!”

Hình Lộ mở to mắt nhìn anh hỏi:

“Chúc mừng điều gì chứ?”

Trên mặt Từ Thừa Huân lộ ra nụ cười mê người, nói:

“Chúc mừng chúng ta vẫn sống tốt! Chúc mừng chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau! Chúc mừng anh vẫn sẽ tiếp tục vẽ tranh! Anh sẽ không từ bỏ.”

Ngày hôm sau, anh phân loại tác phẩm mang đến cho các thương nhân mua tranh, sau khi đưa đi cũng không có bất kì kết quả gì. Sau đó những bức tranh và một vài phong thư cùng nhau lần lượt trở về.

Từ tiên sinh.

Không nên nản lòng. Từ xưa đến nay, những nghệ thuật gia thường hướng bản thân đi trước thời đại.

Thành tâm chúc anh sẽ tìm được một thương nhân có khiếu thẩm mỹ.

Tổng giám đốc Nghệ Hiên

Cố Minh Quang kính gửi

Từ tiên sinh thân mến!

Cám ơn anh đã tin tưởng, gửi tác phẩm đến cửa hàng tầm thường của tôi.

Cửa hàng đã phát triển một ít hoạt động, đáng tiếc phản ứng vẫn không lý tưởng cho lắm.

Việc này vô cùng xin lỗi.

Tổng giám đốc Nghệ Tinh Hiên

Bạch Ước Hàn kính gửi

Từ tiên sinh

Cửa hàng không có thực lực,

Xin trả lại tác phẩm.

Tổng giám đốc Vân Phong Hiên

Lỗ Quang kính gửi

Từ Thừa Huân gom tất cả các bức thư đặt ở giá sách. Anh nói đùa với Hình Lộ:

“Sau này anh thành danh rồi, tất cả các bức thư này sẽ trở nên rất có giá trị kỷ niệm đây!”

Đôi mắt to xinh đẹp của Hình Lộ ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt. Anh hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, vĩnh viễn sống như thế, dường như bất luận thất bại như thế nào cũng không cách nào hủy hoại được anh, chỉ có thể khiến anh khẽ cau mày một chút mà thôi.

Cô cắn răng nói:

“Những người này thật không có mắt!”

Từ Thừa Huân cười to nói:

“Cho dù tất cả những người này đều không mua tranh của anh, anh vẫn có thể mang đến lề đường, bày một sạp bán tranh, cũng rất thú vị nhé! Yên tâm đi! Anh sẽ không chết đói đâu!”

Hình Lộ khổ sở nhìn anh, ngược lại Từ Thừa Huân lại an ủi cô:

“Chỉ cần những lúc nghèo, em không để tâm việc cùng anh ăn bánh mì, anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”

Hình Lộ cười hỏi:

“Là bánh mì giăm bông trứng gà à, hay là bánh mì trắng?”

Từ Thừa Huân mỉm cười trả lời:

“Lúc đầu chắc là có thể ăn bánh mì giăm bông trứng gà, sau đó có lẽ sẽ ăn bánh mì trắng!”

Hình Lộ ngẩng mặt lên nhìn anh, híp mắt, nói:

“Nếu vậy, trước tiên chúng ta bắt đầu từ sườn lợn đi!”

Từ Thừa Huân cười khanh khách. Anh kéo cô vào lòng nói:

“Anh sẽ không để em chịu khổ. Cơ thể em không tốt, sau này phải ăn nhiều một chút.”

Mặt Hình Lộ đặt trên vai Từ Thừa Huân, đôi mắt đen nhánh kia như có điều gì đó suy tư nhìn ra màn đêm đen tối bên ngoài cửa sổ. Ở phương xa, dường như người đàn ông thấp bé đó lại xuất hiện.

Từ Thừa Huân nói:

“Mỗi lần đến nơi đó xem phim, em đều đến ngắm chiếc nhẫn này. Anh nghĩ em nhất định rất thích, cho nên đã mua lại.”

Hình Lộ giống như nằm mơ ngẩng mặt lên nhìn kỹ anh, trong lòng thầm nghĩ:

“Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao lại như vậy?”

Cô cắn môi, hỏi anh:

“Anh lấy đâu ra tiền mà mua?”

Từ Thừa Huân cười cười nói:

“Anh bán một bức tranh.”

Hình Lộ hỏi:

“Bán cho ai?”

Từ Thừa Huân trả lời:

“Chính là dì Diêu đó!”

Hình Lộ hoài nghi hỏi:

“Chỉ một bức?”

Cô vừa hỏi xong, thì quay đầu lại liếc nhìn những bức tranh trong phòng vẽ bên kia. Bỗng nhiên, cô nhớ đến, chẳng trách mấy hôm nay cô luôn cảm thấy dường như thiếu một bức tranh.

“Anh bán bức tranh sông Thames? Bán bao nhiêu tiền?”

Từ Thừa Huân cười trả lời:

“Vừa đủ mua chiếc nhẫn này!”

Hình Lộ đau lòng nói:

“Bà ấy được hời từ anh rồi! Bức tranh kia vẽ đẹp như vậy, không chỉ trị giá bấy nhiêu đây đâu! Huống hồ anh căn bản không có tiền! Tại sao còn phải mua làm gì?”

Từ Thừa Huân vươn tay nắm lấy tay cô, nhìn cô nói:

“Vì em thích!”

Hình Lộ không nói gì nữa, thân thể cô run rẩy.

Cô nhìn Từ Thừa Huân, nhớ đến tình yêu cô từng tìm kiếm đã phản bội cô như thế nào, ấm áp cô từng hướng đến đã từng cười nhạo cô như thế nào. Giây phúc này, cô không còn hy vọng được hạnh phúc nữa, vào thời điểm cô không muốn có, thế nhưng nó lại bay lượn đến đây, dùng chiếc mỏ chim đâm vào trái tim đã nguội lạnh của cô thắp lên một ngọn lửa xanh bùng cháy.

Đôi mắt to đau khổ nhìn người đàn ông trước mặt, anh cho cô sự vui vẻ như vậy, nhưng cô không đáng!

Mắt của cô nóng lên, bỗng chốc cô bật dậy khỏi ghế, giọng nói run run:

“Em không cần! Anh trả nó đi!”

Từ Thừa Huân ngẩng đầu nhìn cô, ngạc nhiên hỏi:

“Em sao vậy? Em không vui à?”

Hình Lộ nhìn anh, trên nét mặt hiện lên một biểu cảm khiến anh không thể đoán ra được, cô đáp:

“Đúng vậy, em không thích.”

Từ Thừa Huân nghĩ mãi mà không thông, anh nhìn cô, cầm hộp nhung trên bàn lên nói:

“Anh nghĩ là em thích…”

Không chờ anh nói hết lời, bỗng nhiên Hình Lộ cầm áo khoác và túi da lên, cô lao ra khỏi phòng, chạy nhanh đến đường lớn.

Bước chân cô run run, vừa đi vừa khóc nức nở, trong lòng than thầm:

“Anh ấy yêu mình!”

Lúc này, một cánh tay nắm lấy tay cô từ phía sau, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, thấy Từ Thừa Huân, anh mê hoặc nhìn cô nói:

“Có phải anh đã làm gì khiến em tức giận không?”

Cô nén lệ nhìn rõ anh, trong lòng nói:

“… Thừa lúc mình vẫn còn lương tri…”

Từ Thừa Huân hỏi cô:

“Rốt cuộc em làm sao vậy?”

Cô kiên quyết nói:

“Chúng ta chia tay đi!”

Từ Thừa Huân ngạc nhiên. Anh hỏi:

“Tại sao?”

Hình Lộ cắn môi nói:

“Em không tốt như anh nghĩ đâu!”

Từ Thừa Huân lắc đầu nói:

“Sao có thể chứ?”

Hình Lộ giơ tay lên đẩy anh ra, quát lớn như mắc chứng cuồng loạn:

“Anh đi đi! Em không đáng để anh yêu! Đừng bao giờ đến tìm em nữa! Em sẽ không gặp anh nữa! Chúng ta chia tay đi!”

Từ Thừa Huân giật mình hỏi cô:

“Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết đi!”

Hình Lộ nức nở kích động, muốn nói tất cả với anh, thế nhưng, cô dường như lại nhìn thấy người đàn ông thấp bé kia đang nấp ở góc tối phía xa giám sát cô. Cuối cùng cô vẫn không mở lời được.

Cô rơi nước mắt nhìn anh nói:

“Một ngày nào đó, anh sẽ không yêu em nữa!”

Từ Thừa Huân thở dài một hơi, giờ mới hiểu được thì ra đây là điều mà cô lo lắng. Anh cẩn thận ôm cô vào lòng nói:

“Anh sẽ yêu em mãi mãi.”

Sau đó, anh đặt chiếc hộp nhung màu hồng vào tay cô, nói:

“Vật đã tặng cho em, anh sẽ không nhận lại.”

Nước mắt Hình Lộ tuôn rơi ào ạt, cô ôm anh, trong lòng thở dài nói:

“Tại sao lại trở nên như vậy? Đây là định mệnh ư!”

Về sau có một buổi tối, Hình Lộ gặp phải dì Diêu ở bên ngoài Coffee Shop, bà đang dẫn một người đàn ông và một người phụ nữ gầy gò đang mang thai đi xem nhà.

Vừa nhìn thấy Hình Lộ, dì Diêu liền rất nhiệt tình kéo cô, lớn giọng tán dóc:

“Thật khéo nha! Vừa tan tầm à?”

Căn bản không chờ Hình Lộ trả lời, dì Diêu đã tự mình nói tiếp. Bà nói cho Hình Lộ biết, đó là một đôi vợ chồng, người vợ đã có thai năm tháng, một người bạn giới thiệu đến chỗ bà xem nhà trọ cho thuê ở góc đường. Bọn họ đi làm ở gần đây, một là thư ký, một người là văn thư. Hai vợ chồng kia đang đứng rụt rè tựa như hai người ngốc, vô cùng bất đắc dĩ đứng chờ.

Hình Lộ rất muốn tìm cách để thoát khỏi bà. Bỗng nhiên, cô nhớ đến một việc. Cô hỏi dì Diêu:

“Có phải dì mua bức tranh sông Thames của Từ Thừa Huân không?”

Dì Diêu mù mờ đáp:

“Sông Thames gì?”

Trong lòng Hình Lộ bất mãn nói:

“Dì mua bức tranh kia, mà lại không biết đó là sông Thames!”

Hình Lộ nói cho bà biết:

“Cảnh trong bức tranh đó chính là cảnh hoàng hôn của sông Thames ở Anh.”

Dì Diêu trả lời:

“Tôi không mua tranh của cậu ấy.”

Hình Lộ tức giận nghĩ:

“Tại sao anh ấy lại nói dối cơ chứ?”

Bỗng nhiên dì Diêu “Ôi” lên một tiếng, nói:

“Cậu ấy nói tôi mua bức tranh đó sao? Tôi biết là ai mua rồi!”

Hình Lộ hỏi:

“Là ai?”

Dì Diêu nói tiếp:

“Tôi không biết là ai…”

Hình Lộ nói:

“Không phải dì nói dì biết sao?”

Dì Diêu lại tiếp tục nói:

“Ý của tôi là tôi biết cậu ấy mang những bức tranh đó đến chỗ nào… Mấy hôm trước tôi có gặp cậu ấy… Cậu ấy bảo tôi đừng nói với cô biết… Cô ngàn vạn lần đừng nói là tôi nói…”

Hình Lộ hoài nghi hỏi:

“Dì gặp anh ấy ở đâu vậy?”

Dì Diêu trả lời”

“Không phải ở Di Đôn à… Hôm đó tôi đi thăm mấy chị em cũ, nhìn thấy cậu ấy bày hàng bán tranh trên phố… Nhiều rất nhiều, nhưng mua lại ít… Nhưng không phải ai cũng biết thưởng thức nha… Hơn nữa thời tiết lại rất lạnh… Thật đáng thương…”

Hình Lộ run rẩy.

Dì Diêu dí sát vào tai cô hỏi:

“Cô sao vậy?”

Hình Lộ nói:

“Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi lạnh.”

Dì Diêu đồng tình bồi thêm một câu:

“Cô gặp cậu ấy… thì đừng nói là tôi nói… Cậu ấy sợ cô không thích…”

Hình Lộ gật đầu.

Rốt cuộc dì Diêu cũng dẫn đôi vợ chồng ngơ ngác đừng chờ rất lâu rời đi, bóng dáng của một bà lão và hai người trẻ tuổi biến mất ở góc đường.

Hóa ra Từ Thừa Huân lén lút nối dối cô đi bày hàng ở vỉa hè. Trong lòng Hình Lộ nghĩ:

“Tiền mua nhẫn kiếm được từ nơi đó! Anh ấy định lúc nào mới nói cho mình biết chứ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio