Phải nói là việc Diệp Trạch Đào đưa tài liệu tuyên truyền vào khách sạn trước đây chưa từng có tiền lệ, nhưng được sự giúp đỡ của thư ký Bí thư tỉnh Ninh Hải nên những người đó đều nể mặt mà giúp đỡ, cho dù trước giờ chưa từng làm thế do sợ ảnh hưởng đẳng cấp của khách sạn, thì giờ cũng đồng ý giúp.
Một nhóm người tiến vào khách sạn cao cấp, đi đầu là một người đầy khí chất, theo sau là một đoàn người nam nữ có cả.
- Ngày mai hội đàm đã diễn ra rồi, lần này tập đoàn chúng ta dự tính tìm kiếm một vài dự án nên đã bí mật đến đây để thăm dò tình hình của tỉnh Ninh Hải. Mọi người phân công ra làm việc.
Người đứng đầu nghiêm túc nói với mọi người.
- Chủ tịch hội đồng quản trị, nếu như biết có ngài đến chắc chắn Chủ tịch tỉnh sẽ tiến hành đón tiếp chu đáo, như thế có thể hiểu được rõ hơn về tình hình tỉnh Ninh Hải.
Một người trong đoàn lên tiếng.
Thở dài một tiếng vị Chủ tịch này liền nói :
- Tình hình đó làm sao giúp chúng ta hiểu được, bọn họ toàn đưa các số liệu ảo ra, bây giờ những chuyện như thế đầy rẫy, đến nhà nước cũng mải chạy theo thành tích, chúng ta tự tìm hiểu tình hình vẫn là tốt nhất!
-Chủ tịch nói phải.
Mọi người tiến vào khách sạn.
Khi vào đến nơi, người trung niên đi cùng đoàn liền nhìn thấy quyển tuyên truyền xã Xuân Trúc được in ấn cẩn thận đặt trên bàn.
Nhìn thấy vậy y liền cau mày :
- Nơi đây là khách sạn cao cấp, sao lại có sách tuyên truyền này? Các anh làm ăn kiểu gì vậy?
Vị lãnh đạo cũng nhìn thấy quyển tuyên truyền, liền ngăn người trung niên gọi phục vụ, nói :
- Cứ đặt ở đó đi!
Mọi người nhận phòng, vị Chủ tịch tắm rửa xong ra phòng khách xem ti vi, ánh mắt lại một lần nữa lướt qua quyển sách đó, liền tiện tay cầm lên, thấy trên trang bìa là hình ảnh những đứa trẻ đang mở to mắt nhìn như đang chờ đợi một điều gì đó, lại thấy quần áo rách rưới, trong lòng thấy chút cảm động.
- Khá thú vị!
Vị Chủ tịch cảm thấy quyển sách này đúng là khiến người ta thấy bất ngờ, thường thì các sách báo tuyên truyền đều đưa những hình ảnh tốt đẹp nhất lên, nhưng quyển sách này thì lại làm ngược lại, nêu rất rõ tình hình, không hề có chút giấu diếm.
Cũng chẳng biết sao vị Chủ tịch hội đồng quản trị nhìn thấy bìa sách đó, bỗng dưng lại nhớ đến một thời khắc khổ đã qua, liền ngồi đó mở cuốn sách ra xem.
Nếu nói ban đầu vị Chủ tịch đó quả thật chỉ bị hình ảnh bọn trẻ làm xúc động nên mới xem nội dung thế nào, thì khi xem đến nội dung, ông ta đã thực sự bị quyển tuyên truyền này thu hút rồi.
Nhiều tài nguyên quá!
Tuy rất nghèo, nhưng lại giàu tài nguyên, cần phải khác thác phát triển!
Giao thông cũng đang tiến hành khai thông.
Sau này sẽ trở thành trung tâm của tỉnh thành, rất có tiềm năng phát triển!
Đặc biệt nhất là địa phương đã lên kế hoạch xây dựng khu công nghiệp và được chính sách ủng hộ!
Vị Chủ tịch hội đồng quản trị đó là Vương Khởi, là chủ tịch tập đoàn ở Hồng Công, thực lực vô cùng lớn mạnh, chỉ cần nhắc đến những tập đoàn lớn thì ai cũng biết đến tập đoàn kinh tế xuyên quốc gia vô cùng hùng mạnh này.
Cầm điện thoại gọi một cuộc, rất nhanh những người đi cùng vừa rồi tiến vào.
Nhìn khắp lượt người đó rồi Vương Khởi cầm tập tài liệu lên hỏi :
- Mọi người đã xem qua tư liệu này chưa? Ông ta tin là mỗi phòng đều có tài liệu đó.
- Chủ tịch, tôi đã xem qua rồi, nội dung tư liệu rất tốt!
Một người phụ nữ trung niên nói.
Nhìn người phụ nữ Vương Khởi nói :
- Tôi cần tìm hiểu tình hình mọi phương diện về xã này càng nhanh càng tốt, cô đi lo việc này đi!
Lời lẽ của Vương Khởi sắc và dứt khoát, khiến cho người nghe cơ bản là không thể phản bác lại.
Người phụ nữ vội đáp :
- Chúng tôi lập tức đi lo việc này.
Nói xong bà ta nghi hoặc nói :
- Chủ tịch, loại sách này phát bừa bãi vậy thì bên trong liệu được bao nhiêu phần trăm sự thật chứ?
Vương Khởi nghiêm nét mặt :
- Thời cơ làm ăn không phải lúc nào cũng có, chúng ta phải biết trân trọng từng cơ hội một, tôi đã xem qua nội dung tuyên truyền, đây là một ban lãnh đạo xã có khả năng gây ấn tượng rất mạnh mẽ, nếu như tình hình phát triển cũng khả quan như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể đầu tư vào nơi này.
Tình hình trên cũng diễn ra ở vài khách sạn khác.
Tới tham dự hội đàm lần này cũng có không ít các doanh nghiệp xí nghiệp vật liệu đá, tập đoàn Stephan Đức lần này cũng tham gia, còn có cả sự góp mặt của Chủ tịch tập đoàn Hilal, tập đoàn Stephan đang muốn đầu tư phát triển tại Trung Hoa, kết hợp kĩ thuật sản xuất vật liệu đá giữa đôi bên, lần tham dự này là muốn tìm hiểu xem có thể đầu tư được vào Trung Hoa hay không.
Cầm trong tay quyển tuyên truyền về xã Xuân Trúc, vốn am hiểu tiếng Hoa, Hilal vừa nhìn vừa trầm tư.
Một lúc sau Hilal nói với nhân viên thân tín của mình :
- Tôi cần tìm hiểu ngay mọi phương diện của xã này.
- Chủ tịch, nơi này có khả năng hợp tác sao?
Hilal nói :
-Trước mắt phải nắm rõ tình hình đã, nếu như có khả năng thì nơi đây có thể phát triển một mô hình thị trường lớn!
Ánh mắt của Hilal sáng rực, từ bản quy hoạch khu công nghiệp đó có thể thấy nơi đó sẽ phát triển rất tốt, vì là địa phương có tiềm lực phát triển vô hạn.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không biết là những quyển sách hắn phát ra đang phát huy hiệu quả, hắn cũng là người làm việc hết sức cẩn thận. Hắn cũng chỉ mới nghĩ ra cách tuyên truyền đó, dù sao hắn cũng hi vọng vào các doanh nghiệp thông qua mối quan hệ với tỉnh nhà sẽ tiến hành đầu tư hơn.
Khi Giang Triều Vĩ gọi điện tới thì Diệp Trạch Đào đang động viên tất cả mọi người, đồng thời tiến hành rà soát lại mọi việc.
-Trạch Đào, nếu không bận việc gì thì qua đây, Cha tôi có việc muốn bàn với anh.
Giang Triều Vĩ nói.
Khi Diệp Trạch Đào tới nhà Giang Triều Vĩ thì chỉ thấy Giang Thuận Chương và hai người dáng dấp như ông chủ đang ngồi đó.
Mọi người đang uống trà, thấy Trạch Đào đến, Giang Thuận Chương mỉm cười nói với hai người khách :
- Đến rồi.
Giang Thuận Chương cười nói với Diệp Trạch Đào :
- Đây là Sướng Sảng, Sướng Chủ tịch là Chủ tịch hội đồng quản trị tỉnh Hải Giang.
Vị Chủ tịch hội đồng quản trị kia mỉm cười bắt tay thăm hỏi Diệp Trạch Đào.
Giang Thuận Chương lại chỉ tay vào người còn lại nhìn cũng đầy khí chất :
- Còn vị này là Lệ Vô Kỵ, Chủ tịch tập đoàn gia công mỹ nghệ tỉnh.
Sau khi bắt tay mọi người liền ngồi xuống, thấy ánh mắt khó hiểu của Diệp Trạch Đào, Giang Thuận Chương cười nói :
- Hai vị đây đều đã tìm hiểu sơ qua về phương án phát triển xã Xuân Trúc rồi, Trạch Đào à, Họ đều là bạn tốt của ta, không cần phải ngại, gọi cậu qua đây là muốn cậu nói rõ thêm cho họ về tình hình phát triển xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào cảm kích nhìn Giang Thuận Chương, hắn biết là Giang Thuận Chương đang giúp hắn.
Giang Triều Vĩ ở bên cạnh cũng không nói gì, chỉ rót trà cho Diệp Trạch Đào.
-Chủ tịch xã Diệp, anh nghĩ gì về việc phát triển kinh tế khu công nghiệp xã Xuân Trúc?
Lệ Vô Kỵ hỏi Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói với mọi người một lượt về cách nghĩ của mình, xong lại nói với Lệ Vô Kỵ :
- Tổng giám đốc Lệ, tài nguyên của xã Xuân Trúc rất phong phú, hiện tại nhu cầu của thị trường về đồ mỹ nghệ cũng rất lớn, nếu như các anh có thể đầu tư vào xã Xuân Trúc thì tin rằng nhất định có thể thu được lợi nhuận.
Lệ Vô Kỵ khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Sướng Sảng nhìn Giang Thuận Chương nói :
- Tỉnh đã lên kế hoạch xây dựng sửa chữa đường quốc lộ chưa?
Giang Thuận Chương gật đầu nói :
- Đã tiến hành rồi, ông bạn à, đây quả thật là một cơ hội tốt, công ty của anh cũng đến lúc phải mở rộng đa phát triển rồi.
Sướng Sảng lim dim mắt trầm tư một hồi rồi quay sang Diệp Trạch Đào hỏi :
- Anh nghĩ nếu xã Xuân Trúc trở thành nơi tập trung hàng hóa lớn của tỉnh thì khả năng tiêu thụ lớn không?
Diệp Trạch Đào mỉm cười đáp :
- Tin là Chủ tịch Sướng cũng đã nghe tỉnh đang có kế hoạch mở rộng đường từ xã Xuân Trúc đến hai tỉnh khác, trung ương cũng rất quan tâm đến vấn đề này, cho nên chắc sẽ không có gì biến đổi cả. Chỉ cần giao thông thông suốt thì xã Xuân Trúc sẽ biến thành trung tâm vận chuyển giữa hai tỉnh, thiết lập một tụ điểm hàng hóa nông sản sầm uất nhất tỉnh đem lại lợi ích gì thì tôi không cần phải nói thêm nữa, tôi nghĩ là Chủ tịch Sướng chắc cũng đã sớm tìm hiểu việc này.
Giang Thuận Chương lúc này mới nói :
- Trạch Đào quả thật là một nhân tài, là người đáng để tin tưởng.
Giang Thuận Chương nói câu đó xong hai vị tổng giám đốc lại nhìn Diệp Trạch Đào, bọn họ cũng đều là người tinh nhạy, Giang Thuận Chương nói vậy bọn họ cũng hiểu rõ, ông ta muốn hai người giúp đỡ Diệp Trạch Đào vào thời điểm quan trọng này, sau này khi Diệp Trạch Đào phất lên nhất định sẽ không quên sự cổ vũ ngày hôm nay của hai người.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói :
- Tin là hai vị Chủ tịch sau khi đến xã Xuân Trúc sẽ có cảm giác như đang ở nhà mình.
Sướng Sảng nói :
- Từ sau khi đọc báo cáo về tình hình xã Xuân Trúc chúng tôi đã để ý đến việc này, bây giờ quan trọng nhất là giao thông, nếu như vấn đề này được giải quyết thì xã Xuân Trúc nhất định sẽ phát triển rất nhanh, đương nhiên chúng tôi rất xem trọng Chủ tịch xã Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lại mỉm cười nói :
- Hãy tin vào mắt nhìn người của các anh.
Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ sáng ngời, Sướng Sảng nhìn Diệp Trạch Đào rồi nói :
- Tập đoàn Đại Giang chúng tôi quyết định đầu tư triệu vào việc xây dựng khu luân chuyển hàng hóa nông sản, dự tính sẽ đầu tư làm đợt, mất khoảng đến năm để hoàn thành công trình này.
Nghe xong kế hoạch ấy tim Diệp Trạch Đào đập thình thịch, đây quả là một dự án quá tốt!
Giang Thuận Chương mỉm cười nói :
- Anh Sướng luôn xem trọng Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Sướng Sảng gật mạnh đầu nói :
- Tổng giám đốc Sướng yên tâm, tôi nhất định sẽ không để vốn đầu tư của ngài bị lỗ đâu!
Sướng Sảng mỉm cười nói :
- Tôi tin anh!
Giang Thuận Chương cười nói :
- Trạch Đào, việc sửa lại đường quốc lộ là mấu chốt của dự án này.
Diệp Trạch Đào vui vẻ :
- Việc này xin cứ yên tâm, nhất định sẽ không có gì thay đổi.
Nhìn gương mặt tràn trề niềm tin của Diệp Trạch Đào, Sướng Sảng cũng thấy yên tâm, ông ta đương nhiên nắm rất rõ tình hình của Diệp Trạch Đào, thậm chí còn biết thêm được vài điều mà người ngoài không biết, lần đầu tư này chủ yếu là vì nhìn vào sự phát triển của Diệp Trạch Đào, ông tin mình không chọn lầm người.