- Làm ở trong trạm thu mua, lại được ăn thịt lợn rừng bắt từ trong núi, Điền Lâm Hỷ hết lời khen ngợi.
- Vẫn là phải vào núi mới nếm được cái hương vị dân dã chính cống kia!
Uống một ngụm rượu, lão Điền cười với Dương Quân, Thôi Đại Thạch cùng Phổ Lệ Tiên đang cùng ngồi nói chuyện.
Phổ Lệ Tiên tỏ ra rất là vui vẻ, từ lúc biết Diệp Trạch Đào muốn mời người đến đây ăn thịt thú rừng, cô ta liền bận lên bận xuống, cũng bận rộn ra lệnh Thôi Đại Thạch.
Một người trung niên chuyên lái xe cho Điền Lâm Hỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, tỏ ra rất là cảnh giác.
- Ông Điền, đây là những hương vị chính cống của xã chúng tôi, ông cảm thấy như thế nào?
Phổ Lệ Tiên nhìn về phía lão Điền có chút lo lắng, món này là do đích thân cô xuống bếp làm. Nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào mời khách dùng bữa, cô ta thật sự lo rằng không hợp khẩu vị của đối phương.
Lão Điền mỉm cười nói:
- Nhiều năm rồi không được ăn món ăn có hương vị ngon như vậy, nấu ngon lắm, ngon lắm. Tôi thấy, trong thành phố quả thật đúng là không có mấy người nấu ăn ngon hơn cô?
Nói xong lại gắp một miếng cho vào trong miệng.
Sắc mặt của Phổ Lệ Tiên liền tràn ngập nụ cười, tâm trạng tốt lên nhiều:
- Thưa ngài, nếu như thích thì ăn nhiều một chút, trong nội thành không có món ăn chính cống thế này đâu.
Diệp Trạch Đào vô cùng vui mừng với việc ông Điền đến.
Cười lớn một tiếng, Điền Lâm Hỉ nói:
- Bất cứ sự việc gì đều có chừng mực, nếu như ăn hàng ngày thì mùi vị dù có ngon đến đâu cũng sẽ bị biến vị!
Phổ Lệ Tiên cười rót đầy chén rượu cho Điền Lâm Hỉ, đôi mắt đẹp nhìn ông Điền không chớp. Cô ta có một cảm giác, người đàn ông này không đơn giản, nhìn bộ dạng của Chủ tịch xã Diệp là biết rồi, chắc chắn là có địa vị rất lớn.
Quân Tử cũng không ngừng nhìn người đàn ông trung niên kia cũng là xuất thân từ người lính, đặc biệt anh ấy lại là xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Vô cùng nhạy cảm, anh cảm thấy toàn thân người trung niên này đều toát ra một khí chất khiến cho người ta thấy lo sợ, đây là loại khí chất chỉ có trên chiến trường mới có thể có.
Chắc hẳn đây là một cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ xuất sắc kia.
Chỉ có Thôi Đại Thạch không rõ tình hình, ngồi ở chỗ kia có vẻ có chút không tự nhiên.
Thôi Đại Thạch càng như thế, ngược lại càng bị lão Điền chú ý, không ngừng tìm cách hỏi dò Thôi Đại
Thạch về tình hình trong thôn.
Diệp Trạch Đào nhìn ra được, Điền Lâm Hỉ chính là vừa ý với sự trung thực của Thôi Đại Thạch, muốn tìm hiểu thứ gì đó càng chất phác một chút từ trong người ông ấy. Hắn cũng không có nói chen vào cuộc trao đổi của bọn họ mà chỉ ngồi nghe.
Những lời nói của Thôi Đại Thạch thì chất phác khác thường, nói rất nhiều những sự việc xảy ra trong thôn và trong xã, trong lời nói mặc dù vẫn còn lộn xộn, nhưng cũng rất chân thật.
Sau khi cùng Thôi Đại Trạch hàn huyên một hồi, Điền Lâm Hỉ nói với Diệp Trạch Đào:
- Được lắm! Xã Xuân Trúc là xã có tiếng là nghèo khó trong toàn tỉnh, sau khi cậu đến đã hạ quyết tâm để chăm chỉ làm việc vì nhân dân, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ để khen ngợi rồi, bây giờ lại thật sự làm ra thành tích, tin rằng trong tương lai không lâu, ở đây sẽ có một thay đổi lớn!
Phổ Lệ Tiên vội tiếp lời:
- Ngài Điền, ngài không biết, Chủ tịch Diệp ở xã thật sự là người đã nói là làm, chỉ cần là lời anh ấy nói thì tất cả mọi người đều tin tưởng!
Trong suy nghĩ của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào chính là con rể của mình, nếu Diệp Trạch Đào cũng cung kính lão này, thì bản thân cũng phải nói tốt giúp Diệp Trạch Đào.
Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu nói:
- Nhân dân không biết bất cứ thứ gì khác, bọn họ mãi mãi không thích những sự việc giả dối, ai thật lòng với họ, bọn họ liền thật lòng đối đãi lại. Trạch Đào có thể có được sự ủng hộ của mọi người, tôi thấy chủ yếu vẫn là cậu ấy thật sự quyết tâm làm việc vì mọi người!
- Trạch Đào à đây là một kinh nghiệm vô cùng quan trọng, bất luận đi đến địa phương nào vì nhân dân phục vụ, năm chữ này tuyệt đối không thể vứt bỏ, chỉ có làm được năm chữ này, cậu mới có thể đi được xa hơn.
- Thầy yên tâm, tôi sẽ luôn luôn làm như thế.
Trong khi đang nói chuyện, chỉ thấy Ôn Phương mỉm cười đi đến, còn chưa vào cửa đã nói lớn:
- Trạch Đào, tôi nghe nói có thầy của cậu đến thăm, nên muốn qua đây để xin kính chén rượu.
Diệp Trạch Đào liền nói với Điền Lâm Hỉ:
- Đây là Bí thư Đảng ủy xã Ôn Phương.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười gật đầu.
Diệp Trạch Đào thấy Ôn Phương bước vào, cười nói:
- Bí thư Ôn, cô đến thật đúng lúc, món thịt heo rừng rất ngon.
Phổ Lệ Tiên sớm đã mỉm cười lấy thêm ghế.
Ôn Phương vừa vào cửa, ánh mắt đã nhìn về phía Điền Lâm Hỉ, trong lòng không ngừng phỏng đoán về tình hình của Điền Lâm Hỉ.
Thấy bộ dạng Điền Lâm Hỉ trong lúc mình đến cũng không có đứng lên, trong lòng cô ta khẽ động, cảm thấy có một khí chất đặc biệt toát ra từ trên người Điền Lâm Hỉ.
Có lẽ người này chính là một hậu phương vững chắc của Diệp Trạch Đào khi ở trong tỉnh thành!
- Đây là thầy Điền
Diệp Trạch Đào đứng lên giới thiệu.
Ôn Phương vội cười nói:
- Xin chào thầy Điền, tôi là Ôn Phương, ngài gọi tôi là Tiểu Ôn là được rồi.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Tôi đã từng nghe Trạch Đào nhắc đến cô, nói cô rất ủng hộ việc làm của cậu ta.
Ôn Phương liền liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào một cái, trong lòng rất là vui sướng, không ngờ Diệp Trạch Đào đã giới thiệu mình cho thầy rồi!
- Thầy Điền, năng lực của Trạch Đào rất lớn, cổ vũ công việc của anh ấy cũng là việc nên làm mà, đều là vì sự phát triển của xã Xuân Trúc thôi.
Ôn Phương cũng biết điều tiết bầu không khí, rất nhanh đã khiến cho tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Kính rượu Điền Lâm Hỉ xong, Ôn Phương nói:
- Thầy Điền khó mới đến được một lần, nên đi xem nhiều phong cảnh của xã Xuân Trúc chúng tôi, phong cảnh ở đây cũng không thua kém gì những nơi khác đâu!
Điền Lâm Hỉ cười gật đầu nói:
- Theo đà phát triển nhanh của xã Xuân Trúc, nơi đây chắc chắn phải trở thành một vùng đất sầm uất, các bạn nên vì vậy mà cảm thấy tự hào!
Thấy Điền Lâm Hỉ đến, Ôn Phương đột nhiên nghĩ tới trong huyện còn sự việc của tổ công tác, trong lòng khẽ động, có lẽ đây là một cơ hội để thử thầy của Diệp Trạch Đào một chút.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Ôn Phương nói:
- Trạch Đào, trong huyện xảy ra một việc!
Diệp Trạch Đào hôm nay theo Điền Lâm Hỉ, thật không biết tình hình ở huyện, liền nhìn về phía Ôn Phương.
Vẻ mặt Điền Lâm Hỉ cũng tỏ rẻ quan tâm.
Ôn Phương nói:
- Là thế này, tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố đến huyện chúng tôi, các cán bộ trong huyện bây giờ đều có chút lo lắng!
Ôn Phương cố tình nói nghiêm trọng lên một chút.
Trong lòng Diệp Trạch Đào chợt kinh sợ, tổ công tác của Thành ủy đến, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Điền Lâm Hỉ liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, huyện của các cậu đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Phương liền nói:
- Sư phụ Điền, là như thế này…
Ôn Phương không xem như người ngoài, đem toàn bộ sự việc xảy ra gần đây ở trong huyện kể một lượt cho Điền Lâm Hỉ nghe một cách hoàn chỉnh.
Sau khi nghe xong, Điền Lâm Hỉ nhìn liếc qua Diệp Trạch Đào, cũng không hỏi lại nữa.
Ôn Phương vốn muốn quan sát một chút từ trên người Điền Lâm Hỉ, nhìn thấy điệu bộ như thế của lão Điền, trong lòng có chút lưỡng lự.
Bữa cơm này ăn xong rất muộn, khi Diệp Trạch Đào đưa Điền Lâm Hỉ vào trong xã để thu hút đầu tư, đặc biệt là khi vào trong phòng tiếp khách mới được xây dựng lên, Điền Lâm Hỉ vẫy tay, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, ngồi xuống, hai chúng ta nói chuyện một lúc!
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Điền Lâm Hỉ nói:
- Trạch Đào à, tình hình của huyện các cậu phức tạp rồi!
Nhìn thấy Điền Lâm Hỉ gọi người tìm một chiếc ghế ngồi đợi ở ngoài cửa, Diệp Trạch Đào biết đối phương đang có ý nghĩ cảnh giác.
Nhìn về phía Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa thầy, Bí thư Ôn đã giới thiệu một số tình hình ở huyện cho thầy, thực ra, cô ta cũng không biết rằng, trong phương diện này vẫn có một vài nội tình không để cho người ngoài biết!
Diệp Trạch Đào là dự định nhân cơ hội ngày hôn nay đem sự việc kể cho Điền Lâm Hỉ.
Khẽ mỉm cười, Điền Lâm Hỉ nói rất có thâm ý:
- Trạch Đào, hiện tại ở tỉnh cũng không yên ổn, thường một vài sự việc sẽ khởi đầu là chuỗi những phản ứng không tốt, sự việc của huyện các cậu xem ra phức tạp rồi!
Gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình ở huyện rất phức tạp, sự việc là như thế này…
Diệp Trạch Đào liền đem những sự việc xảy ra ở trong huyện mà mình biết kể một lượt cho Điền Lâm Hỉ, anh ta thậm chí cũng không giấu diếm sự thúc đẩy của bản thân ở trong đó.
Những nội tình mà Diệp Trạch Đào giới thiệu quá nhiều, gần như đem toàn bộ tình hình của huyện đều kể một lượt.
Nghe xong Diệp Trạch Đào kể, Điền Lâm Hỉ nói:
- Điều này xem ra, cậu ở tình hình trong huyện cũng không dễ vui vẻ rồi!
Diệp Trạch Đào cười khổ một tiếng nói:
- Có một số việc không phải tôi muốn tránh là tránh được! Đã không thể tránh được, tôi cũng chỉ có thể vui vẻ đối mặt với khó khăn mà tiến lên.
Gật đầu, Điền Lâm Hỉ nói:
- Đáng nhẽ có một số việc tôi không muốn nói với cậu, hy vọng là bản thân cậu tự quan sát, hiện tại xem ra, bản thân cậu cũng hiểu được rất nhiều thứ rồi. Rất tốt, tình hình ở tỉnh đã trở nên phức tạp rồi, bởi vì sự phức tạp của tình hình trong huyện, cũng đã ảnh hưởng đến sự phát triển của các tầng lớp bên dưới. Đừng xem là một vài việc nhỏ, những việc nhỏ này lại đủ để ảnh hưởng đến đại cục! Sự việc này của huyện các cậu tôi thấy cuối cùng cũng không nhỏ, có thể sẽ ảnh hưởng đến tỉnh. Đương nhiên rồi, ở tỉnh có lẽ cũng sẽ đem sự việc bên trên ảnh hưởng đến bên dưới!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:
- Tôi thấy không có tầm ảnh hưởng lớn như thế đâu!
Diệp Trạch Đào dù sao vẫn là bị hạn chế trong xã, hiểu biết cũng không xa.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Trạch Đào, có vài lời tôi sớm đã muốn nói với cậu. Cậu bây giờ đã bước vào chốn quan trường, đối với những chuyện quan trường là phải có một nhận thức vô cùng rõ ràng. Cậu đã tìm hiểu chữ quan bao giờ chưa? Phía trên đội một chiếc mũ, chỉ cần anh đội chiếc mũ đó, anh sẽ phải quản lý hai cái miệng, một là cái miệng bên trên, một là bên dưới!
Diệp Trạch Đào liền nhìn Điền Lâm Hỉ một cách quái dị, hắn lập tức nghĩ đến cái khác, nghĩ đến đàn bà, không phải hai cái miệng sao? Thầy lấy được ví dụ này cũng biết.
Điền Lâm Hỉ nào biết Diệp Trạch Đào sẽ nghĩ đến phía trên thân thể người kia, tiếp tục nói:
- Cái miệng ở phía trên đại biểu cho những người cấp trên của cậu, cậu phải để ý đến lợi ích của bọn họ, chỉ có như vậy, cậu mới không còn bị hạn chế và chèn ép! Cái miệng phía dưới biểu hiện là cấp dưới của nhân dân, chính là cậu phải chịu trách nhiệm với tất cả những người đó, đương nhiên cũng bao gồm người nhà của cậu và bọn họ, cái miệng này đều khó quản lý như nhau!
Diệp Trạch Đào sững người, bây giờ mới hiểu được dụng ý của hai cái miệng mà Điền Lâm Hỉ nói đến, ngẫm lại cũng thật sự là như vậy, tất cả mọi người sống đều liên quan đến lợi ích, phía trên và phía dưới đều cùng liên quan với nhau.
Khi Diệp Trạch Đào còn đang nghĩ cách viết chữ này, Điền Lâm Hỉ nói:
- Bất kể là lợi ích phía trên hay lợi ích phía dưới, thực ra mọi người đều đang tồn tại lợi ích! Làm quan, là phải cân bằng lợi ích trên dưới, chỉ có học được cách cân bằng, cậu mới có thể sóng yên biển lặng làm quan được. Nếu không bất luận lợi ích của một phương làm không tốt, chức quan này của anh sẽ không trở thành quan được! Cậu cảm thấy không, hai cái miệng của chữ quan là liên quan với nhau, trên dưới cùng thông với nhau, phía trên có thể ảnh hưởng đến phía dưới, phía dưới lại không phải là không thể ảnh hưởng đến phía trên!
Có chút uyên thâm!
Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Trạch Đào thật đúng là có chút không hiểu, lâm vào cảnh trầm tư.