Tuy đã biết tình hình của Tiền Trung Lập nhưng Diệp Trạch Đào cũng không tỏ vẻ gì bất thường cả. Dù sao thì gã cũng chẳng nhởn nhơ được bao lâu nữa, tránh gây ra những điều không cần thiết vẫn hơn. Diệp Trạch Đào cười cười bước vào.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào, Tiền Trung Lập vội đứng dậy tiến ra đón, thân mật bắt tay Diệp Trạch Đào nói :
- Trạch Đào, bận rộn thật đấy!
- Chẳng còn cách nào khác, gần đây nhiều việc quá!
- Hai người nói chuyện tự nhiên.
Ôn Phương mỉm cười thoáng nhìn Diệp Trạch Đào rồi đi ra ngoài.
Ôn Phương biết mối quan hệ của Diệp Trạch Đào và Tiền Trung Lập khá thân thiết, còn tưởng là Tiền Trung Lập đến đây là có điều gì bí mật muốn nói với Diệp Trạch Đào.
Hơn nữa Ôn Phương cứ có cảm giác ánh mắt Tiền Trung Lập không ngừng quét lên thân thể mình nên trong lòng cũng không thấy thoải mái, muốn tìm cơ hội đi ra ngoài càng sớm càng tốt.
Tiền Trung Lập nhìn thoáng qua Ôn Phương nói :
- Cô cứ bận việc của mình đi, tôi ngồi nói chuyện với Trạch Đào một chút.
Gã thân là Phó chủ tịch huyện, cũng chẳng đời nào coi Ôn Phương ra gì, bây giờ Ôn Phương chẳng có ai để dựa dẫm, nếu không phải vì sợ Ôn Phương có thể sẽ nhờ cậy Diệp Trạch Đào thì Tiền Trung Lập đã tìm cách để cô ta trở thành người đàn bà của gã rồi.
Nhìn theo bóng lưng Ôn Phương một hồi, Tiền Trung Lập mới lưu luyến cụp mắt xuống.
Sau này hạ được Diệp Trạch Đào rồi Tiền Trung Lập có thể chơi đùa người phụ nữ này và Phương Di Mai thoải mái!
Phương Di Mai cũng đã ra ngoài từ sớm.
Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại Diệp Trạch Đào và tiền Trung Lập thì Tiền Trung Lập liền chấn chỉnh tại tinh thần một chút, rồi hỏi Diệp Trạch Đào :
- Trạch Đào, anh nghĩ gì về lần kiểm tra đánh giá này của thành phố?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói :
- Cái này là do các vị lãnh đạo thành ủy cân nhắc suy xét, làm sao tôi biết được các vị ấy nghĩ gì.
Cho dù có biết Diệp Trạch Đào cũng chẳng đời nào nói suy nghĩ của mình ra.
Tiền Trung Lập thở dài :
- Trạch Đào à, qua chuyện này tôi có cảm giác Bí thư Hứa hình như cũng không hoàn toàn nắm được Thành ủy trong tay.
Tiền Trung Lập cũng là người khôn khéo, lập tức đã nhìn ra được vấn đề mấu chốt.
Thật ra thì cũng dễ hiểu thôi, nếu quả thật Hứa Phu Kiệt nắm được Thành ủy thì việc điều chỉnh bộ máy cán bộ huyện Thảo Hải ông ta chỉ cần nói một câu là xong, bây giờ để xảy ra mấy việc như thế này, chỉ có thể chứng minh một điều, ấy là Hứa Phu Kiệt bị mấy người khác lấn áp rồi.
Diệp Trạch Đào nói :
- Cái này tôi cũng không rõ, nhưng dù sao Bí thư Hứa vẫn là Bí thư.
- Ha ha, Trạch Đào nói đúng.
Tiền Trung Lập cười nói.
Tiền Trung Lập thấy Diệp Trạch Đào nói câu đó cũng có lý, chức Bí thư thành ủy của ông ta cũng chẳng phải là bù nhìn, cho dù có bị lấn áp thì chỉ cần mọi việc được tiến hành minh bạch thì không ai có thể tùy ý uy hiếp Bí thư thành ủy được.
Diệp Trạch Đào đưa thuốc ra mời Tiền Trung Lập, sau khi hai người châm thuốc hút Tiền Trung Lập lại thở dài một tiếng :
- Con người này quả là mâu thuẫn, mới muốn làm chút chuyện đã thành đắc tội với người ta rồi, thà không làm có khi còn tốt hơn. Anh xem kết quả đánh giá của tôi, thật là thế thảm!
Diệp Trạch Đào nói :
- Đây là kết quả điều tra của cán bộ Thành ủy, chúng ta cũng chẳng thể nói được gì, chắc là Thành ủy sẽ lấy kết quả đó để làm căn cứ tiến hành đánh giá một số phương diện quan trọng rồi.
- Tôi thấy đích xác là làm bừa mà, chẳng biết ai đã nghĩ ra cái trò này nữa, làm thế này thì những người chuyên tâm vào công việc mà nhìn thấy số liệu này chắc chắn sẽ cảm thấy bị tổn thương!
Nhắc tới chuyện này Tiền Trung Lập lại tỏ vẻ tức giận, vốn dĩ Tiền Trung Lập rất kì vọng vào việc gã sớm được thăng chức, bây giờ xảy ra chuyện này gã biết việc thăng chức của gã coi như đi vào ngõ cụt rồi. Không những thế có khi gã còn gặp phiền phức lớn.
Nếu bọn Lý Binh vẫn còn thì gã đã có thể thông qua bọn họ để liên hệ với Phó chủ tịch tỉnh Hoàng rồi, khi đó chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ thì gay rồi, Lý Binh gặp chuyện, bản thân gã coi như mất liên lạc với cánh Phó chủ tịch tỉnh Hoàng. Gã cũng chẳng biết bây giờ tình hình ở tỉnh ra sao nữa. Quả là nguy hiểm!
- Cũng không thể nói như thế được!
Diệp Trạch Đào nói.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào Tiền Trung Lập lại nghĩ tới lần này Diệp Trạch Đào là người được đánh giá cao nhất nên vội nói :
- Đương nhiên là cũng có ngoại lệ, như anh thì kết quả đánh giá là toàn toàn chính xác, anh làm được nhiều việc như thế, quả thật tôi cũng thấy rất khâm phục.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn nói nhiều với gã về chuyện này nên chỉ im lặng cười.
Nói chuyện thêm mấy câu, Tiền Trung Lập lại nói :
- Trạch Đào, lần trước Thư ký Cố có nói nếu rảnh rỗi thì chúng ta lên thành phố một chuyến, anh thấy sao?
- Được rồi, để tôi liên hệ xem khi nào Bí thư Hứa có thời gian rảnh.
Diệp Trạch Đào đáp lấp lửng.
Tiền Trung Lập liền tươi cười nói :
- Được, tôi chờ liên lạc của anh, để tôi chuẩn bị sẵn ít đặc sản.
Trong lòng vốn không có ý định dẫn Tiền Trung Lập đi gặp Hứa Phu Kiệt nên Diệp Trạch Đào cũng không muốn nói nhiều về việc này.
Có được sự hứa hẹn của Diệp Trạch Đào, Tiền Trung Lập thấy yên tâm hơn hẳn. Gã nghĩ vẫn phải thông qua cách khác nữa khẩn trương liên lạc với người trên thành phố ngay mới được.Nghĩ đến Lý Binh Tiền Trung Lập lại chửi thầm một tiếng, cái tên Lý Binh này đụng đâu hỏng đấy, làm gã bây giờ mất hết cả liên lạc.
Tiền Trung Lập cũng sợ Lý Binh lại gây ra chuyện gì đó, muốn thăm dò chút tình hình từ phía Diệp Trạch Đào, bèn hỏi :
- Trạch Đào, không biết bây giờ Lý Binh thế nào rồi nhỉ, tôi thấy tên này cũng chẳng biết điều gì cả, lúc nào cũng đối đầu với anh, bây giờ thì tốt rồi, hắn ta tự chuốc họa vào thân rồi! Ha ha!
Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng :
- Đúng là chẳng ai ngờ được việc này!
- Trạch Đào cũng không biết được tin gì của hắn ta à?
- Cũng có nghe nói một chút, hình như Phó chủ tịch tỉnh Hoàng vì chuyện này của hắn mà cũng bị ảnh hưởng theo.
Tiền Trung Lập giật mình, gã không nghĩ đến chuyện này. Nếu Phó chủ tịch tỉnh Hoàng bị ảnh hưởng thì chắc phải hận Lý Binh lắm, nếu thế thì chắc cũng ghét luôn người Lý Binh giới thiệu rồi, ôi sao mà số gã khổ thế!
- Tên khốn ấy quả thật không biết điều, chẳng biết vào trong đó rồi có nói năng bừa bãi không!
Diệp Trạch Đào cười nói :
- Cứ theo thực tế mà nói thôi, phải tin tưởng vào tổ chức cán bộ cấp trên chứ!
- Đúng lắm!
Tiền Trung Lập đồng ý nói.
Thăm dò một hồi gã thấy Lý Binh bây giờ vẫn chưa khai gì bậy bạ, gã vẫn chưa bị lộ.
Tiền Trung Lập còn nói thêm :
- Trạch Đào, lần trước tôi có ghé qua xưởng chỗ cha anh gặp Cao Phong Thanh nói chuyện một chút, có nhắc tới việc nhà anh. Cũng tại tôi vô tâm quá, xưởng mới xây một khu tập thể nhỏ, Cao Phong Sơn đã hứa sẽ để cho chị anh một căn nhà với giá rẻ.
Nói qua nói lại một hồi Tiền Trung Lập liền nhắc tới chuyện này.
Diệp Trạch Đào chẳng hề hay biết gì về chuyện này, liền nghi hoặc hỏi lại :
- Sao tôi chẳng biết gì nhỉ?
Tiền Trung Lập liền cười nói :
- Việc nhỏ vậy không cần làm phiền tới anh, đây là chuyện xưởng nhà bọn họ mà!
Tiền Trung Lập cứ tưởng là Diệp Trạch Đào đã biết chuyện này nhưng không nói gì coi như là ngầm đồng ý .Bây giờ gã nhắc lại là muốn bày tỏ thiện ý thì lại thấy Diệp Trạch Đào tỏ thái độ như vậy thì trong lòng cảm thấy khinh bỉ lắm, nuốt gọn rồi mà còn vờ như không biết gì!
Diệp Trạch Đào nhíu mày, trong lòng nghĩ có lẽ phải bỏ chút thời gian xem xét chuyện gom vốn làm nhà xưởng của gia đình mới được. Bây giờ làm cái gì cũng phải cần hắn bỏ tiền ra, dù không nhiều những đó cũng là một con số lớn.Hắn biết tình hình của chị cả không thể nào có một số tiền lớn như vậy.Bọn họ hùn vốn xây nhà, hắn phải quan tâm hơn một chút mới đúng.
Ngẫm lại lời nói khi nãy của Tiền Trung Lập Diệp Trạch Đào bỗng giật mình, theo như Tiền Trung Lập nói thì căn phòng của bọn họ không phải tự bỏ tiền ra mua mà là dùng tiền của xưởng rồi!
Càng nghĩ càng thấy sợ, tên Tiền Trung Lập này đúng là muốn giăng bẫy hại hắn đây mà!
Nếu mọi người không trả tiền số tiền này thì sau này sẽ bị ghi vào sổ nợ, nếu không có chuyện gì xảy ra thì không sao, nhưng vào lúc quan trọng mà lôi việc này ra làm ầm lên thì hắn bị mang tội danh tham ô rồi!
Trong lúc Diệp Trạch Đào còn đang mải nghĩ ngợi thì Tiền Trung Lập cười thầm, những việc như thế này gã vẫn làm suốt, mọi người cũng chẳng ai từ chối, dù sao cũng là một món tiền lớn mà.
Nhìn vẻ mặt Diệp Trạch Đào như vậy Tiền Trung Lập thấy đắc chí lắm, chỉ cần Diệp Trạch Đào im lặng thì coi như đã ngầm nhận rồi.
Đã nắm được sơ hở!
Diệp Trạch Đào nhìn thái độ của Tiền Trung Lập, lại nghĩ Tiền Trung Lập sớm sẽ xảy ra chuyện, trong lòng liền nghĩ phải tìm cách để chị cả trả lại tiền càng sớm càng tốt!
- Khó lắm anh mới đến chơi một lần, ở lại vài ngày đi!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Tiền Trung Lập nói :
- Thôi, tôi về huyện bây giờ, ở huyện còn nhiều việc lắm!
- Vậy được, tôi sẽ sớm liên lạc với anh.
Vừa tiễn Tiền Trung Lập xong, Diệp Trạch Đào liền quay ngay vào gọi điện thoại cho chị cả Diệp Oánh.
Giọng Diệp Oánh rõ ràng rất vui vẻ, cười nói :
- Trạch Đào, có việc gì không?
Diệp Trạch Đào nói :
- Chị cả, có việc này em muốn hỏi chị, có phải anh chị có dồn tiền mua nhà ở trong xưởng không?
Nghe vậy Diệp Oanh liền cười nói :
- Trạch Đào, đều là nhờ Phó chủ tịch huyện Tiền cả, nhờ anh ta ra mặt nên chúng ta mới mua được giá rẻ thế, em không biết đâu, bình thường đều phải tệ/m, nhưng Phó chủ tịch huyện Tiền đã nói với Quản đốc Cao là lấy giá tệ/m thôi, lại có thể trừ dần vào tiền lương, không có gì phải vội.
Diệp Trạch Đào nghe vậy thấy sợ hãi thực sự, một mét vuông bớt đi , vậy m thì sẽ bớt đi . nghìn,. đó lại có thể trả dần dần, đúng là chỉ có Cao Phong Sơn mới làm được chuyện này!
- Chị à, nghe em nói đây, em sẽ lập tức gửi . cho chị, chị đi trả lại người ta ngay, số tiền này chúng ta lo được.
-Cậu hai,không cần thiết đâu. Dù sao thì Quản đốc Cao cũng nói không cần gấp mà.
- Chỉ cả, chị nghe em nói, bây giờ có rất nhiều người đều đang nhìn vào…
Diệp Trạch Đào nói mãi mà thấy bộ dạng chị cả vẫn cứ ậm ừ, hắn biết mình phải lên huyện một chuyến rồi, không biết ở nhà liệu còn có chuyện gì không nữa!
Thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào thấy phải mau chóng nói chuyện với chị cả mới được, chị cả vốn là người rất tham tiền.
- Thôi để em về nhà một chuyến!
Gọi điện thoại cho Ôn Phương, Diệp Trạch Đào nói có việc phải lên huyện gấp, thế rồi ngồi lên xe lập tức đi lên huyện.
Trong lòng hắn than thầm, đúng là việc này chỉ ảnh hưởng nhỏ đến hắn, nhưng cũng không thể xem thường, nếu để những sự việc như thế này xảy ra liên tiếp, chỉ cần sơ xuất một chút thì nhà gây chuyện lúc nào mà hắn cũng không hay biết cũng nên.