-Lâm Hỷ, người học trò này của anh cũng không tồi!
Hoa Uy lúc này mới nói với Điền Lâm Hỷ.
Nghe được những lời này của Hoa Uy, tâm trạng lơ lửng của Điền Lâm Hỷ cũng coi như thoải mái một chút. Câu này cũng có ý xác nhận Diệp Trạch Đào là học trò của ông ta vậy. Có một người sư bá như Hoa Uy, con đường đi của Diệp Trạch Đào hẳn là sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Phó Thủ Hách mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí tiểu Diệp! Cậu có thể trong một khoảng thời gian ngắn như thế có thể làm cho một nơi khó khăn có được diện mạo mới như vậy, rất khó đạt được. Con đường thoát nghèo của người dân xã Xuân Trúc vừa bắt đầu, những việc cần làm còn rất nhiều, nhất định phải làm tốt công tác vì dân phục vụ, công tác phải thật thà, lúc nào có cơ hội tôi cũng phải đi xem xem.
-Thủ trưởng yên tâm, tôi nhất định làm tốt công tác theo sự chỉ thị của ngài.
Diệp Trạch Đào vội tỏ thái độ.
Hoa Uy nói:
- Chỉ cần là việc làm vì quần chúng, lãnh đạo sẽ hoàn toàn ủng hộ. Trong chuyện này, ai cũng không có đủ khả năng phá hoại được.
Ông ta dù sao cũng là một người quân nhân, lời nói vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ.
Hai người cũng rất ăn ý, ở trong phòng không ngừng hỏi han Diệp Trạch Đào tình hình công tác ở khu công nghiệp xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào vô cùng nghiêm túc trả lời những câu hỏi của hai vị tiền bối.
Diệp Trạch Đào đã quá rõ ràng rồi, cuộc nói chuyện ngày hôm nay đối với mình mà nói đúng là một chuyển biến trọng đại trong cuộc đời.
Phó Thủ Hách cũng cùng ngồi ăn cơm. Lúc ăn cơm hai người hỏi Diệp Trạch Đào nhìn nhận như thế nào về một số việc bên ngoài huyện.
Điền Lâm Hỷ vẫn không xen ngang vào câu chuyện, ông ta nhận ra hai người kia có vẻ rất thích cậu Diệp Trạch Đào này.
Diệp Trạch Đào đương nhiên sẽ không đi đoán xem mọi người nghĩ thế nào về mình. Gặp mặt với những người này, hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần để đối đãi với họ.
Ăn cơm xong, Hoa Uy nhìn Điền Lâm Hỷ nói:
- Lâm Hỷ, càng ở những nơi khó khăn thì con người ta càng được rèn luyện! Phải tạo một môi trường công tác công bằng cho đồng chí Diệp này!
Phó Thủ Hách tán đồng nói:
- Không tồi, cho dù là người như thế nào cũng không thể giỏi hơn pháp luật được. Cho dù là người như thế nào cũng đều phải làm việc theo quy tắc đã được ấn định!
Điền Lâm Hỷ biết bọn họ là nhằm vào hoàn cảnh Diệp Trạch Đào đang đối mặt này mà nói.
Nghĩ tới những vấn đề mà Diệp Trạch Đào chắc chắn phải đối mặt, Điền Lâm Hỷ trong lòng chợt dậy lên, bèn cười nói:
- Chữ của thủ trưởng viết đẹp thật, không bằng tặng cho tiểu Diệp một bức đi!
-Lực lượng có chút không cân đối!
Giống như đang lẩm bẩm một mình, Phó Thủ Hách nói một câu như vậy.
Hoa Uy giọng chợt trầm xuống nói:
- Được!
Nhanh chóng có người mang giấy, bút mực lên sẵn.
Cầm lấy bút lông, Hoa Uy chợt nét mặt trầm xuống suy nghĩ, cười nói với Phó Thủ Hách:
- Hay là anh viết chữ đi, tôi kí tên là được rồi!
Phó Thủ Hách lần này chỉ khẽ mỉm cười, nhận lấy cây bút lông, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Bất kể là lúc nào, một người cán bộ điều quan trọng là phải vì dân phục vụ. Tôi sẽ cho cậu hai chữ!
Khi nói chuyện, chỉ nhìn thấy Phó Thủ Hách dùng bút lông viết hai chữ thật to trên giấy Tuyên Thành.
Huệ tái!
Hai chữ hiện ra trên giấy.
Diệp Trạch Đào nhìn nét chữ vô cùng quen thuộc của con người đang ở chốn quan trường Trung Hoa, trong lòng rất cảm động.
Nhận lấy bút lông, lần này Hoa Uy cũng không nói nhiều, nét chữ cứng cáp viết tên của ông ta hai chữ Hoa Uy.
Sau đó dùng lối viết phác thảo viết một hàng chữ nhỏ:
- Tặng đồng chí Diệp Trạch Đào, cùng nỗ lực!
-Trạch Đào, mau nhận đi. Sau này nhớ cất giữ cận thận truyền cho người đời sau. Thật ra lúc không có cơm ăn cũng có thể bán lấy tiền, có thể cho sao thêm một bản treo ở văn phòng.
Điền Lâm Hỷ lớn tiếng nói.
Câu nói này làm cho cả Hoa Uy và Phó Thủ Hách đều mỉm cười.
Phó Thủ Hách cười nói:
-Chữ của tôi thì có gì đâu chứ, không cần thiết phải lưu truyền đâu, cùng nỗ lực nhé!
Hai mắt Diệp Trạch Đào nhìn chằm chằm vào những chữ vừa rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lần này thu hoạch lớn nhất chính là bức họa này.
Rất nhanh, những chữ trên cuộn giấy kia đã khô rồi.
Còn không đợi Diệp Trạch Đào nhận, Điền Lâm Hỷ sớm đã đi tới nhận bức họa rồi.
Lại nói chuyện phiếm một hồi, Điền Lâm Hỷ mới đưa Diệp Trạch Đào tạm biệt ra về.
Ngồi trên xe Diệp Trạch Đào tràn trề cảm kích nói:
- Cảm ơn thầy!
Trong lòng tràn ngập cảm động, anh ta biết thầy mình vì chuyện của mình mà hạ quyết tâm giúp đỡ. Hôm nay nếu không phải là Điền Lâm Hỷ thì sẽ không có được thu hoạch lớn như vậy.
Xua xua tay, Điền Lâm Hỷ nói:
- Mặc dù tôi cũng có con cái nhưng mà từ trước tới giờ tôi vẫn coi cậu như con tôi. Những việc cậu làm lại sâu sắc tới tâm tư của tôi. Tôi chỉ có một yêu cầu với cậu đó là luôn luôn phải nhớ một điều. Làm cán bộ thì phải làm việc vì dân chúng, tuyệt đối không được làm những việc xấu xa, tham ô, tham nhũng.
- Thầy yên tâm, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.
- Diệp Trạch Đào, tôi chỉ có thể giúp được chút thế thôi. Cậu có được bức họa này ở trong tay, bước tiếp theo của cuộc tranh đấu chính là các cuộc tranh đấu các cấp ở các huyện thị. Những người bên trên sẽ không tiện tham gia vào.
Khẽ mỉm cười, Điền Lâm Hỷ vui vẻ nói:
- Nếu như có ai dám cả gan làm loạn quy tắc thì chắc chắn gặp phải sự công kích lôi đình của hai ông kia!
Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng hiểu hai người này, sở dĩ cho mình bức họa này là có mục đích. Chính là nếu mình có gặp hoàn cảnh xấu thì cũng sẽ xoay xở được. Bức họa này muốn nói cho bọn họ biết phải rõ bổn phận của mình, không được làm những việc cậy lớn ăn hiếp nhỏ.
- Thầy à, tôi còn định ngày mai sẽ trở về huyện Thảo Hải, những việc ở đây tôi cũng chẳng giúp được cái gì!
- Cũng tốt, có thứ này trong tay, tôi tin cho dù là Tôn Cương tới Thảo Hải thì cậu cũng đủ sức để đọ.
Không về nhà Điền Lâm Hỷ nữa, Diệp Trạch Đào một mạch về thẳng khách sạn nơi mình ở.
Đóng cửa lại, Diệp Trạch Đào rất cẩn thận mở bức tranh ra xem xét, trong lòng vô cùng cảm động, lên thành phố chyến này không ngờ lại có được bức họa này.
Nhìn bức họa, Diệp Trạch Đào liền nghĩ tại sao Hoa Uy không viết, ngược lại lại nhờ Phó Thủ Hách viết là có dụng ý gì.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào trong lòng thấy kính nể Hoa Uy, Phó Thủ Hách là người đã từng nắm chức Tổng Bí thư, thời gian ông ta viết đề tự rất nhiều, cả nước đâu đâu cũng thấy nét chữ của ông ta. Chính vì thế mà mọi người đều rất quen thuộc, có chữ của ông ta thì càng dễ dàng phổ biến. Mọi người nhìn là có thể nghĩ ngay đến nét chữ của Phó Thủ Hách. Còn Hoa Uy kí tên, lại còn viết thêm dòng chữ, là để cho một số người quan trọng được xem. Chỉ cần là người nghiên cứu và tìm hiểu tầng lớp cán bộ cấp cao của Trung Hoa thì sẽ nhìn ra uy lực của Hoa Hạ khi kí tên.
Đây là hai tầng uy lực!
Công việc ngày hôm sau của Diệp Trạch Đào đó là đi tới chợ thư họa của thủ đô đem bức tranh sao in, sau đó bọc lại.
Làm tốt mọi việc rồi, Diệp Trạch Đào cũng nhận được điện thoại của Lưu Mộng Y.
Tâm trạng Lưu Mộng Y không tốt lắm nói:
- Trạch Đào, bố mẹ em muốn em từ từ làm.
Biết Lưu Mộng Y khó xử, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh muốn về xã Xuân Trúc.
Lưu Mộng Y nói:
-Như thế cũng tốt, anh về trước đi, giải quyết xong những việc ở dây em sẽ đến xã Xuân Trúc tìm anh.
Lưu Mộng Y biết Diệp Trạch Đào ở trên thành phố thì cũng không thể giúp được chuyện gì, ngược lại có thể bị coi thường, nên cô rất hiểu nỗi khó xử của Diệp Trạch Đào.
-Thầy của anh đang ở trên thành phố, em có việc gì cứ đến tìm ông ấy.
Diệp Trạch Đào nói.
Nói điện thoại với Lưu Mộng Y xong, Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng, người nhà họ Lưu xem ra không hề coi trọng mình, nếu cứ cố tình đến, có khi lại khiến Lưu Mộng Y khó xử, rời đi vẫn là tốt hơn.
Nghĩ tới Trịnh Tiểu Nhu cũng nên nói một tiếng, Diệp Trạch Đào liền gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu.
Nghe Diệp Trạch Đào muốn rời khỏi thành phố, Trịnh Tiểu Nhu chợt sửng sốt bèn hỏi:
- Có phải Tôn Cương tới tìm anh?
-Làm sao mà cô biết được?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Hôm nay nghe ba tôi nói Tôn Cương vừa mới tới huyện Thảo Hải nhậm chức Bí thư huyện ủy!
Rất nhiều chuyện đối với cấp trên cơ bản không phải là một bí mật. Diệp Trạch Đào nói:
- Không sai, gã ta nói muốn tới huyện Thảo Hải so tài một chút!
Thở dài một tiếng, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, với lực lượng bây giờ của anh căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng, anh không biết lực lượng nhà họ Tôn, càng không biết lực lượng nhà họ Tạ!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Việc này cũng không tiện nói lắm, ai nói nhà họ Tạ rất muốn chèn ép tôi?
Trịnh Tiểu Nhu trầm tư một chút nói:
- Câu nói này của anh cũng có ý, nhà họ Tạ chính là muốn nhằm vào nhà họ Lưu. Bây giờ nhà họ Lưu không muốn gặp anh, nhà họ Tạ biết được chuyện này sau đó không thay đổi thái độ là điều khó nói!
Diệp Trạch Đào đối với cô gái trong gia tộc bề thế này cũng thật khâm phục, một câu nói cũng có đủ để liên tưởng được khá nhiều.
- Trạch Đào, nhà họ Tôn cứ chèn ép như thế này cũng là một lần thử thách với Mộng Y, nếu cô ta không đứng vững được trước thách thức, anh sẽ làm thế nào?
Diệp Trạch Đào cũng có nghĩ qua việc này, đối diện với lực lượng hùng hậu như vậy, Lưu Mộng Y phải chăng vì lợi ích của gia tộc mà gả cho Tôn Cương vẫn còn khó nói.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, hết thảy phải xem duyên phận thôi, một số việc miễn cưỡng cũng không được!
Diệp Trạch Đào cũng thở dài nói:
-Không sai, tất cả phải xem vào duyên phận!
Nói lời này, Diệp Trạch Đào có cảm giác xa vời khó nói. Nhìn thấy tình cảnh của nhà họ Lưu, một gia tộc lớn lập tức trở nên vắng vẻ như vậy, có thể tưởng tượng Lưu Mộng Y phải đối mặt với áp lực như thế nào, mà mình thì lúc này căn bản không thể giúp được gì cho cô ấy.
-Tiểu Nhu, nhờ cô giúp đỡ Mộng Y một chút!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể nói được như vậy.
Hít một hơi, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Tôi sẽ làm hết sức!
- Đúng rồi, tôi nghe nói thầy đưa anh đi tới một nơi, có thu hoạch được gì không?
Diệp Trạch Đào giật mình, trong lòng thầm nghĩ, xem ra không cần thiết mình phải đi khoe khoang, chuyện mình đến chỗ Hoa Uy chắc là đã không ít người biết.
-Đi một chuyến!
Diệp Trạch Đào trong lòng nghĩ thầm, Tiểu Nhu đã biết rồi thế thì không cần phải giấu giếm gì nữa.
- Tốt, có thể kể không?
-Cũng không có gì, chỉ là viết một bức tranh chữ cho tôi thôi!
Diệp Trạch Đào có ý nói một cách bình thản.
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười nói:
- Thế là tốt rồi, có được bức tranh chữ này, cũng coi như là một thu hoạch lớn rồi, đến lúc đó anh cũng xem như có chút sức mạnh để phản kích rồi, đây là chuyện tốt!
Nghe thì biết, Trịnh Tiểu Nhu thấy Diệp Trạch Đào thu được như vậy cũng rất vui mừng lắm.
Hàn huyên một hồi, gác điện thoại xong, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng được thoải mái một chút. Trong lòng đang nghĩ không biết làm thế nào để mọi người có thể biết đến bức tranh chữ đó, nhưng xem ra căn bản là không cần thiết nữa rồi. Có khi bây giờ người nhà họ Tôn chắc cũng biết được chuyện này, cũng không biết bọn họ sau khi biết rồi sẽ có biểu hiện như thế nào!