Nhìn thấy nét mặt của bọn Chử Hướng Tiền, Diệp Trạch Đào cười thầm trong lòng, cái mà mình muốn chính là kết quả này.
Vì lợi ích của bọn họ, lần này nhất định họ sẽ có chút biểu hiện gì đó. Bản thân mình có thể trốn ở một bên nhìn sự việc phát triển.
Cái tin tức đó quả nhiên chỉ có ý muốn thăm dò, sau khi tin tức này qua đi, vụ việc này chợt lặng đi được mấy ngày, dường như đã qua đi rồi.
Trong lòng Diệp Trạch Đào hiểu rõ, đây chắc hẳn là đang trong thời kì tiến hành đàm phán, chỉ là không biết cụ thể mọi người đang làm như thế nào mà thôi.
Có nhiều tin tức nhìn có vẻ như không có ý nghĩa gì. Nhưng nếu như nghiên cứu kỹ vào thì thường những tin mà không có gì đặc biệt nhất mới là tin tức quan trọng nhất của ngày hôm đó.
Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng xem như là học được cách xem tin tức.
Một tin thời sự có đủ khả năng để truyền tải thông tin, thì đối phương có thể đang đàm phán rất quyết liệt ở sau lưng cũng không biết chừng.
Trong lúc mọi người đều cho rằng việc này không quan trọng, trong giây lát liền nhìn thấy trên internet xuất hiền rất nhiều các nguồn tin đều là nói về vụ việc giả mạo Tôn Lâm.
Lần này rất là khốc liệt, khắp nơi đều là liên quan đến việc người giả mạo và người thật liệu có phải là cùng một người. Rốt cuộc những văn kiện đó là từ đâu mà ra cùng với các lời bình phẩm và tranh luận khác.
Trong một lúc trên internet náo nhiệt vô cùng.
Diệp Trạch Đào cố ý quan sát, bọn Chử Hướng Tiền với bất cứ thời gian nào cũng luôn quan tâm đến việc này.
Mấy người này bắt đầu ra tay rồi!
Cũng không biết là bọn họ đang dùng thủ đoạn như thế nào.
Dù sao thì mức độ tiếp xúc với việc này của bọn Chử Hướng Tiền rất thấp, bọn họ không hề biết trong chuyện này còn rất nhiều thứ mà người ngoài không thể nào biết được., trong suy nghĩ của họ làm ra chuyện này có sự tham gia của những vị lãnh đạo trong tỉnh. Thật ra việc này hoàn toàn là đi ngược lại, làm thế chỉ gây thêm rắc rối cho các lãnh đạo, vốn dĩ muốn tiến hành đàm phán hòa bình, nhưng bởi vì việc như thế này mà có thể sẽ xảy ra biến cố.
Rất thú vị đó!
Nhìn thấy những việc này xảy ra, Diệp Trạch Đào liền cười.
Đối với việc lợi dụng bọn Chử Hướng Tiền, Diệp Trạch Đào không hề hối hận. Việc mà ngày đó những người này bỏ chạy khiến hắn phát hiện ra những người này chỉ có thể lợi dụng, không thể đủ khả năng trở thành người tâm phúc hay là bằng hữu được.
Cũng trong lúc này, Diệp Trạch Đào lại nhận được điện thoại của Bàng Huy từ Thảo Hải gọi tới.
Bàng Huy tỏ ra lo lắng nói:
- Trạch Đào, có một chuyện như thế này, nghe nói gần đây Tôn Cương và Ôn Phương rất gần gũi với nhau. Tôn Cương đã đưa ra việc mở cuộc hội nghị thường vụ nghiên cứu về tuyển dụng Chủ nhiệm cho khu công nghiệp với bí thư Quách. Với việc này phó chủ tịch tỉnh Hoàng cũng đang hối thúc, cậu nghĩ xem phải làm sao xử lý đây?
Quả nhiên Tôn Cương đang muốn gấp gáp ra tay đây!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện của Ôn Phương là sao?
Hắn không hề nói ra tình hình thực tế của Ôn Phương, liền hỏi một câu như vậy.
Bàng Huy nói:
- Không phải quá rõ sao, chỉ là lần này tên Tôn Cương đã hạ quyết tâm phải dùng Ôn Phương!
- Việc này để tôi suy xét một chút.
Diệp Trạch Đào cúp máy.
Cho dù Ôn Phương đã là người của mình, thì trong lúc này cũng tuyệt đối không để cho Tôn Cương biết! Diệp Trạch Đào có một cách, Tôn Cương đã gấp rút muốn Ôn Phương nằm trong cương vị Chủ nhiệm khu công nghiệp. Bản thân mình có thể mượn việc này để lấy một ít lợi thế từ Tôn Cương.
Một ngày lại trôi qua, Bí thư huyện ủy Quách Xán gọi điện thoại tới.
- Trạch Đào, có chuyện như thế này, Chủ tịch huyện Tôn có ý muốn chủ nhiệm khu công nghiệp chỉ cho một người đảm nhiệm, ông ta đề bạt Ôn Phương. Đối với việc này tôi muốn hỏi ý kiến của cậu một chút. Đương nhiên rồi, cho dù ai đứng ra đảm nhiệm chủ nhiệm khu công nghiệp, cậu là Phó chủ tịch huyện, công tác của toàn bộ xã Xuân Trúc vẫn là do cậu phụ trách, việc này nhất định sẽ không thay đổi được.
Chắc hẳn trong việc này Quách Xán đã xin qua chỉ thị của Hứa Phu Kiệt rồi, nói ra những lời như vậy là đã nói rõ được ông ta cũng đồng ý với lời đề nghị này của Tôn Cương.
Mọi người cũng đều biết, ở trong huyện Thảo Hải, nếu như trong hội nghị thường vụ có một lời đề nghị muốn được thông qua mà ở chỗ Diệp Trạch Đào không có thái độ gì thì không ai có thể tự ý thông qua. Việc này cho dù là từ phương diện nào mà xem xét cũng phải thông qua chỗ Diệp Trạch Đào.
Chắc hẳn là Quách Xán là người đại diện cho ý muốn của bọn Hứa Phu Kiệt.
Diệp Trạch Đào cố ý tỏ ra bất mãn, trầm giọng nói:
- Khu công nghiệp vừa mới đi vào quỹ đạo liền xảy ra chuyện, có còn muốn khu công nghiệp phát triển hay không đây?
- Trạch Đào cứ như vậy đi, cậu suy xét một chút. Ngày mốt huyện ủy sẽ mở cuộc hộp hội nghị thường vụ, đến lúc đó mời cậu tới tham gia, chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu cậu thấy sao?
Diệp Trạch Đào gác máy liền nở nụ cười, xem ra Tôn Cương đang rất là vội. Việc này xem như là một nội dung trong cuộc trao đổi giữa nhà họ Tôn và Tỉnh ủy. Các vị lãnh đạo trong tỉnh cũng chẳng hề để ý đến chức chủ nhiệm của một khu công nghiệp. Thông qua việc này cũng xem như là tỏ thái độ đi!
Hiện tại chắc hẳn Hứa Phu Kiệt đã gặp phải áp lực rồi, ông ta cũng sớm gọi điện thoại tới thôi!
Nghĩ ngợi được một hồi, quả nhiên Hứa Phu Kiệt gọi điện thoại tới.
- Trạch Đào, tan học rồi sao?
- Chào bí thư Hứa, cũng mới vừa tan học.
- Ừ, nói chút việc nào. Công tác khu công nghiệp của xã Xuân Trúc phải tăng cường thêm nữa. Bây giờ cậu đã vào trường Đảng học rồi, đích thực có tồn tại một số vấn đề về mức độ tập trung. Thành ủy cũng có ý muốn tăng cường thêm bộ máy chính quyền xã Xuân Trúc. Trong việc này cậu đừng có suy nghĩ quá nhiều, cho dù là điều chỉnh như thế nào thì xã Xuân Trúc cũng là do cậu phụ trách!
- Thưa bí thư Hứa tôi rất hiểu về dự án khu công nghiệp của xã Xuân Trúc.
- Được rồi, đừng bàn về những việc này nữa, Thành ủy biết được những thành tích lớn mà cậu đã làm ra để phát triển xã Xuân Trúc. Cậu có yêu cầu gì có thể thương lượng với Quách Xán.
Nói điện thoại xong, Diệp Trạch Đào liền biết áp lực ở chỗ Hứa Phu Kiệt quả nhiên rất lớn. Xem ra giao dịch giữa các lãnh đạo của tỉnh ủy và nhà họ Tôn đã tiến vào thời điểm quan trọng.
Trong lúc quan trọng này, trên mạng internet đột nhiên lại xuất hiện những tin này. Việc đang âm thầm giao dịch của hai bên cũng đang có chút gấp gáp, muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Một lần nữa Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Quách Xán, nói với ông ta:
- Thưa bí thư Quách, chức chủ nhiệm khu công nghiệp tôi có thể nhường được. Nhưng trong đó tôi hy vọng một số đề nghị của tôi cũng được chấp nhận.
Việc mà Quách Xán lo lắng chính là Diệp Trạch Đào ngăn cản. Nếu như Diệp Trạch Đào không thông qua cửa ải này, thì việc này quả thực có chút khó khăn. Nghe được lời nói của Diệp Trạch Đào, liền biết bí thư Hứa nhất định đã gọi điện thoại cho hắn.
- Trạch Đào, có ý gì cậu cứ nói ra đi, tôi tin rằng Chủ tịch huyện cũng có thể ủng hộ được mà.
Quách Xán rất rõ, để đặt Ôn Phương vào vị trí Chủ nhiệm khu công nghiệp, nhất định Tôn Cương sẽ phải đáp ứng không ít yêu cầu của Diệp Trạch Đào.
- Thưa bí thư Quách, công tác của khu công nghiệp việc cần thiết đó là đưa người có kinh nghiệm vào làm. Tôi cho rằng trong công tác của khu công nghiệp đồng chí Phương Di Mai rất quen thuộc. Tôi kiến nghị để cô ấy giữ chức Phó bí thư đảng ủy, đảm nhiệm chức Chủ nhiệm thường vụ đảng của khu công nghiệp.
Việc này Quách Xán sớm đã nhận ra, dù sao Phương Di Mai cũng là người của Diệp Trạch Đào. Đổi chức chủ nhiệm của hắn thành Ôn Phương. Nếu như lại không đưa cho người của hắn một chức cấp phó thì việc này khó mà ăn nói với bên chỗ Diệp Trạch Đào.
- Trạch Đào, cậu không nói việc này tôi cũng nghĩ đến, công tác của đồng chí Phương Di Mai làm rất khá, tôi đồng ý với ý kiến của cậu.
- Dạ cám ơn bí thư Quách đã hiểu rõ. Đối với xã Xuân Trúc tôi có thể để đồng chí Tô Trung Toàn đảm nhiệm chức Bí thư, cậu ta rất có thực lực, công tác cũng rất tích cực.
Tên Trưởng ban chỉ huy quân sự Tô Trung Toàn này sớm đã là người có quan hệ với Diệp Trạch Đào. Dùng tới ông ta đối với việc nắm bắt về tình hình của xã Xuân Trúc sẽ có nhiều lợi ích.
Quách Xán biết vốn dĩ xã Xuân Trúc là địa bàn của Diệp Trạch Đào. Chỉ cần hắn ta nhường ra vị trí chủ nhiệm khu công nghiệp, ai tới làm chức Bí thư này cũng không sao cả.
- Được, việc này tôi thấy được đó.
Đây là việc của xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào lại không muốn bỏ qua việc này. Nghĩ tới việc Ngũ Thường Thắng trước tới giờ cũng rất nghe lời mình liền nói:
- Thưa bí thư Quách, tôi biết nhiệm kỳ của bí thư xã Thanh Tùng cũng đã tới, đồng chí Ngũ Thường Thắng rất có năng lực, phải chăng nên để cậu ta đảm nhiệm chức Bí thư?
Quách Xán cười một tiếng, bây giờ Diệp Trạch Đào bắt đầu thôn tính các xã và thị trấn rồi.
Thôi kệ, việc này có lẽ Tôn Cương cũng sẽ không phản đối, cứ như vậy đi.
- Ngày mốt khi Trạch Đào quay về, chúng ta mở cuộc họp thường vụ để quyết định một chút về việc này đi!
Quách Xán đã thỏa hiệp như vậy. Ông ta biết việc này cấp trên muốn làm như vậy, bản thân chỉ biết là phải xử lý tốt việc này.
Gọi xong điện thoại, Quách Xán suy nghĩ một lúc mới gọi điện thoại cho Tôn Cương.
- Chủ tich huyện Tôn, là như vậy. Tôi đã nói chuyện điện thoại với Diệp Trạch Đào. Đồng chí Diệp Trạch Đào không có ý kiến gì đối với việc mà cậu đề nghị đồng chí Ôn Phương đảm nhiệm chức chủ nhiệm của khu công nghiệp. Nhưng mà, cậu ta đề ra một số ý kiến nhân sự, tôi muốn bàn bạc với anh một chút về việc này.
Tâm trạng gần đây của Tôn Cương đã tốt lên rất nhiều. Tuy nghĩ tới việc cuốn sổ tay của mình bị tên trộm kia lấy đi, có thể là một chuyện nguy hiểm. Hắn ta lại nghĩ lại, trình độ của bọn trộm rất thấp, lấy được rồi cũng không có tác dụng gì. Bọn họ căn bản không biết được gia cảnh của nhà họ Tôn. Đối với Ôn Phương, Tôn Cương cũng đã từng hoài nghi. Nhưng âm thầm lục soát được trong túi mang theo của Ôn Phương, trong đó vốn không có cuốn sổ đó, Ôn Phương cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
Tôn Cương đến bây giờ cũng chưa có nghĩ kỹ mình và Ôn Phương cuối cùng có xảy ra chuyện gì không, chỉ là cứ có cảm giác dường như mình đã ngủ chung với cô ta thì phải.
Sau việc đó Ôn Phương tỏ ra vẻ rất thân mật với mình. Lúc muốn cùng cô ta làm việc đó, thì kiểu gì cũng không làm được. Việc làm cho hắn ta đau khổ hơn đó là bản thân hắn bây giờ lại bắt đầu quan tâm đến Ôn Phương rất nhiều, ngày nào cũng nghĩ về cô ta.
Rốt cuộc là sao rồi!
Việc này bản thân Tôn Cương cũng không rõ, dường như bản thân có một cảm giác muốn yêu vậy.
Nhận được điện thoại của Quách Xán, lúc nghe thấy Diệp Trạch Đào vẫn còn ý muốn trao đổi, Tôn Cang thản nhiên nói:
- Chỉ cần cậu ta nhường chức Chủ nhiệm khu công nghiệp, có thể thảo luận thêm về điều kiện của hắn, chỉ cần không quá mức, tôi nghĩ có thể chấp nhận.
Tôn Cương cười thầm một tiếng, tầm mắt của tên Diệp Trạch Đào này còn quá nhỏ bé. Khu công nghiệp vẫn là điểm mấu chốt của huyện Thảo Hải. Các vị trí khác thì nhằm nhò gì chứ. Chỉ cần bản thân nắm giữ được khu công nghiệp, cố gắng thêm chút nữa thì chiến tích khổng lồ của khu công nghiệp sẽ là của chính gã.
Suy nghĩ cấp bách nhất trước mắt của Tôn Cương chính là thâm nhập vào khu công nghiệp.
Lúc nghe xong Quách Xán nói xong mấy lời yêu cầu của Diệp Trạch Đào, Tôn Cang cười nói:
- Những việc này không phải chuyện lớn, tôi hoàn toàn đồng ý!
Quách Xán cũng thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tôi đã thông báo cho Diệp Trạch Đào về tham gia hội nghị thường vụ vào ngày mốt rồi, đến lúc đó có thể vẫn có một số đề nghị nhân sự.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đã lần lượt gọi điện cho Bàng Huy và Trần Tỏa Nguyên, yêu cầu bọn họ đến lúc đó cũng lần lượt nêu ra một số ứng viên chủ yếu trong ban lãnh đạo.
Diệp Trạch Đào dự tính mượn lần trao đổi chủ nhiệm khu công nghiệp này, cố gắng nhiều hơn để đưa người của mình vào các chức vị quan trọng.
Lại một lần nữa thấy vận may hạnh phúc mỉm cười với mình trong lòng hắn thấy rất vui vẻ, chào đón vận may lại đến!