Thấy Diệp Trạch Đào từ trong túi lấy ra một cuốn sổ, Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Tôi biết cậu có việc tới tìm tôi, nói đi rốt cuộc là chuyện gì.
- Thưa thầy, vô tình con có được cuốn sổ này của Tôn Cương. Con vẫn đang do dự không biết phải xử lý thế nào, vẫn phải nhờ thấy giúp con xem xét phải làm thế nào.
Diệp Trạch Đào đưa cuốn sổ đó cho ông lão Điền.
Nhìn Diệp Trạch Đào với anh mắt nghi ngờ, Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Có một cuốn sổ tay thôi mà thần bí đến như vậy sao!
- Con nói sao? Thứ này là của Tôn Cương à?
Ánh mắt vốn có chút giễu cợt của Điền Lâm Hỉ đột nhiên ngừng lại, ông ta biết đây là cuốn sổ của Tôn Cương, nhất định đây không phải là cuốn sổ bình thường. Biết được Diệp Trạch Đào trước giờ đối đầu với Tôn Cương, giờ mở cuốn sổ như vậy mà xem thì đây vốn không phải là cuốn sổ ghi chép đặc biệt gì nhưng ông ta tin chắc rằng cuốn sổ này không bình thường tí nào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, là một đồng chí lấy được từ chỗ Tôn Cương.
Điền Hỉ Lâm xem trước bìa của cuốn sổ, sau đó ông ta mới mở cuốn sổ đó ra xem.
Xem được vài dòng, ngẩng đầu nhìn Diệp Trạch Đào, sau đó ông ta lại tiếp tục xem.
Rất nhanh ông ta liền trở nên rất nghiêm túc, tốc độ xem của ông ta cũng tăng lên. Ông ta đọc rất là nhanh chủ yếu là xem tình hình của người được ghi chép trong cuốn sổ.
Trong cuốn sổ này Tôn Cương mô tả hết tất tần tật mỗi người phụ nữ đó là người như thế nào, có chức quan gì, đã ở nơi nào làm chuyện đó thậm chí còn miêu tả các đặc điểm về bộ phận cơ thể bí ẩn của người phụ nữ đó.
Tôn Cương miêu tả rất là chi tiết, nhìn là biết tuyệt đối những việc này không phải là viết lung tung, hoàn toàn là sự thật.
Rầm!
Điền Lâm Hỉ lập tức đập tay lên bàn làm cho ly trà trên bàn bị sánh cả ra ngoài khiến nước đổ ra khắp nơi.
Thở dồn dập, Điền Lâm Hỉ nói lớn tiếng:
- Đúng là chẳng ra gì rồi!
- Đồi bại quá!
Thấy Điền Lâm Hỉ như vậy, Diệp Trạch Đào nói:
- Theo con được biết, Tôn Cương sau khi tới huyện Thảo Hải đã dùng quyền lực để cưỡng chế rất nhiều phụ nữ, thật xấu xa!
- Người như vậy kiên quyết bị trừng trị. Không trị hắn không thể xóa bỏ nỗi căm phẫn của nhân dân. Con đó, con nói xem gặp phải vấn đền này sao con có thể nhẫn nhịn được. Là một cán bộ của Đảng bất cứ lúc nào cũng phải dũng cảm đối mặt chiến đấu với vấn đề đồi bại.
Diệp Trạch Đào oán hận trong lòng, trung tâm xe hơi xây dựng tại Ninh Hải, cho dù là bản thân mình muốn tấn công thì các cấp trên của Ninh Hải nhất định cũng không đồng ý, bây giờ cũng phải tự trách mình thôi!
Nhưng ít nhiều thì Diệp Trạch Đào vẫn có chút hổ thẹn. Việc như thế này đáng lẽ mình phải đứng ra giải quyết ngay từ đầu mới phải.
Thấy Điền Lâm Hỉ vẫn còn rất tức giận, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa thầy, việc này còn liên quan tới Tôn Tường Quân. Với lực lượng của hắn ta dù là có hạ gục được Tôn Cương thì đối với ông ta cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn. Dù sao thì trong đó cũng chỉ miêu tả một số về tình nhân của Tôn Tường Quân mà thôi!
Đối với việc tình nhân của ông ta, lúc Tôn Cương miêu tả về người phụ nữ đó có nhắc đến những người khác mà cậu ta không biết tên của họ, việc này sẽ dính dáng đến Tôn Tường Quân.
Điền Lâm Hỉ sau khi tức giận một hồi bây giờ tâm trạng đã dịu lại rồi. Sau khi tỉnh táo lại thì ông ta cũng đang nghĩ tới biện pháp xử lý cho việc này. Ông ta cũng biết là Diệp Trạch Đào đang cũng đang lo lắng, việc này vốn dĩ không thể trách Diệp Trạch Đào được.
- Con nói rất đúng, bây giờ chỉ có chỉ có thể lấy thứ này ra mới giải quyết được vấn đề.
Điền Lâm Hỉ nói.
Ông ngẫm nghĩ lại dụng ý của Diệp Trạch Đào khi đưa đồ vật đó cho mình.
Suy nghĩ một hồi mới nói:
- Có phải con muốn để bọn Mạnh Dân Quân đứng ra làm đúng không?
- Nếu bọn họ có thể giải quyết việc này, thì có thể thử xem sao.
Lắc lắc đầu Điền Lâm Hỉ nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Con đừng lo việc này nữa, nhà họ Mạnh sẽ không có được thứ đồ này. Con xem những nữ cán bộ trong đó, bọn họ quả thật la người vô tội họ cũng là người bị hại. Nếu như nhà họ Mạnh có được thứ này, có thể họ sẽ không đem mọi việc trong này công bố ra hết nhưng họ sẽ dùng thứ này để cùng Tôn Cương đàm phán, từ đó họ sẽ thu lại lợi ích rất lớn!
Thật ra Diệp Trạch Đào cũng nghĩ tới những việc này nên mới tới tìm Điền Lâm Hỉ.
Nhìn thấy ánh mắt nhìn mình của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ nói:
- Thầy sẽ đến thủ đô một chuyến, việc này phải do các lãnh đạo cấp trên giải quyết mới được. Hừ, để ta xem tên Tôn Tường Quân đó sẽ nói gì!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu như cấp trên đứng ra giải quyết việc này thì bước tiến Của Tôn Tường Quân sẽ gặp khó khăn.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Ông ta hành động quá cực đoan, lãnh đạo cấp cao cũng sẽ có nhận định riêng thôi!
Diệp Trạch Đào liền hiểu có được vật này trong tay thì Hoa Uy sẽ có cớ ra tay. Lần này không chỉ có Tôn Cương xảy ra chuyện mà bước tiến của Tôn Tường Quân cũng sẽ bị cản trở.
Diệp Trạch Đào hỏi một câu:
- Thưa thầy, bước tiếp theo con nên làm gì?
Điền Lâm Hỉ chỉ vào cuốn sổ tay đó nói:
- Cứ coi như con không biết cuốn sổ này, thầy cho rằng con đừng đụng vào việc này. Con nên biết nếu như việc này mà đưa ra thì tên Tôn Cương đó sẽ xong đời. Nhưng Tôn Tường Quân chưa hẳn sẽ như vậy. Dù sao đó cũng là chuyện của con trai ông ta chứ không phải là của ông ta. Tuy bước tiến của ông ta bị cản trở nhưng lực lượng của ông ta không phải là cái mà con có thể đụng tới đâu!
Diệp Trạch Đào biết trong việc này Điền Lâm Hỉ quan tâm tới mình, hắn cũng không muốn dính dáng tới việc này, liền gật đầu.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Lãnh đạo cấp trên luôn rất là tán thưởng con. Ta sẽ không giấu diếm ông ta. Nhưng với bên ngoài thì không nên đưa con ra. Bây giờ việc này xem ra con đã xử lý rất tốt. Việc này đưa lên internet hay là tiết lộ ra ngoài thì đều sẽ ảnh hưởng đến Tôn Cương. Nhưng nếu làm kiểu đó thì trong mắt của quần chúng nhân dân sẽ có cái nhìn tiêu cực đối với cán bộ của Đảng chúng ta. Việc này sẽ không tốt cho lắm, do Đảng đứng ra tiến hành xử lý vụ việc cũng sẽ đạt được hiệu quả như vậy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cho rằng Đảng của chúng ta nên nhìn thẳng vào vấn đề của mình. Có một số vấn đề nguy hiểm cần phải loại bỏ nếu không ảnh hưởng xảy ra sẽ lớn hơn!
Điền Lâm Hỉ vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng nói:
- Việc này mọi người đều biết, rút dây động rừng đó con à!
Nói tới đây, Điền Lâm Hỉ lại nhìn vào cuốn sổ đó, thở dài nói:
- Người khôn khéo như Tôn Tường Quân, sao lại có hai đứa con không ra gì như thế chứ!
Câu nói này làm Diệp Trạch Đào sửng sốt, xem ra ông lão Điền có chút ít hiểu biết đối với Tôn Tường Quân.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Diệp Trạch Đào nhìn qua, Điền Lâm Hỉ liền đoán ra suy nghĩ của Diệp Trạch Đào cười nói:
- Một lãnh đạo cán bộ có thể dựa vào năng lực của chính mình mà lên được chức vị cao, cho dù hắn ta làm ra việc như thế nào, thì trong quá trình đó, người đó cũng đã làm ra rất nhiều cống hiến. Dù là nhìn vào con người hay nhìn vào các vấn đề nảy sinh thì cũng phải xem xét một cách tường tận. Không thể vì một chuyện gì đó mà phủ nhận một người như vậy được.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ kỹ lời nói của Điền Lâm Hỉ, rất đồng ý với lời nói này, đích thực là một đạo lý như thế.
- Con hiểu rồi!
- Với cuốn sổ này dù sao cũng đủ để loại bỏ Tôn Cương, Tôn Cương mà bị sụp đổ, với sự khôn khéo của Tôn Tường Quân thì nhất định ông ta sẽ hoài nghi cậu đã gây sự trong đó, sau này cậu sẽ trở thành kẻ thù của ông ta.
- Không quan trọng, dù sao việc đã đến nước này không là kẻ thù thì cũng đã là kẻ thù rồi. Cùng lắm thầy giúp con sắp xếp một nơi để dưỡng lão là được rồi!
Điền Lâm Hỉ cười lên nói:
- Con có dũng khí đối mặt với Tôn Tường Quân, việc này là việc tốt. Cũng đừng nói quá bi quan, việc này đã đến lúc lão Hoa ra tay rồi. Nếu ông ta mà ra tay, rõ ràng Tôn Tường Quân sẽ không dám đụng tới con, cùng lắm là thầm kêu người gây sự, chỉ cần không phải ông ta đích thân ra tay thì những người khác sẽ không làm gì con được.
Lúc đang nói lời này Điền Lâm Hỉ rất là tự tin.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thực ra, trong thời gian này con cũng đang phân tích hậu quả của việc này. Gây ra việc này, chắc chắn Tôn Tường Quân sẽ nghi ngờ con. Nhưng mà có sự chống đỡ của thầy với lại trong việc này mà có sự ngăn cản của lão Hoa thì ông ta sẽ không dám động tới con đâu, thật ra con rất là an toàn.
- Đương nhiên, con cũng đã có nghĩ qua cách để nhà họ Mạnh gây sự trước, cứ như vậy thì sẽ không có liên quan gì đến con rồi. Nghe thầy phân tích xong, con mới thấy rõ là nhà họ Mạnh không đáng tin cho lắm!
Điền Lâm Hỉ trầm tư một hồi nói:
- Trong việc này Tôn Tường Quân nghi ngờ con cũng không hẳn là một việc xấu. Bây giờ con chỉ là một Phó chủ tịch huyện mà lại dám ngang nhiên đối đầu với nhân vật lớn như Tôn Tường Quân. Việc này phải cần một dũng khí lớn. Lãnh đạo cấp trên chính là thích con người như vậy. Ở chỗ ông ta thì tố chất của con sẽ được tăng thêm!
- Thôi được rồi, con không muốn suy xét nhiều về việc này. Con muốn nhanh chóng về huyện Thảo Hải công tác. Thầy không biết chứ bây giờ Tôn Cương rất là kiêu ngạo. Công việc thì không làm tới đâu, kéo bè kéo cánh, việc chèn ép cán bộ thì không thiếu. Chỉ một dự án xe hơi thôi liền khiến hắn ta kiêu căng hẳn lên. Con lo rằng sau khi hắn ta khống chế khu công nghiệp của xã Xuân Trúc, công tác của khu công nghiệp sẽ bị tách khỏi khuôn khổ hiện tại.
- Việc này con cứ yên tâm, ta đã trao đổi với Mạnh Dân Quân, sự phát triển khu công nghiệp của xã Xuân Trúc đối với Mạnh gia mà nói là một việc tốt. Có thể tạo thêm quan hệ với nhiều người của nhà họ Mạnh. Bọn họ cũng không muốn làm tổn hại dự án này. Ngoài ra, nhà họ Mạnh cũng đã tìm hiểu về tình hình của con. Tuy con là con rể tương lai của nhà họ Lưu nhưng cho tới bây giờ con vẫn chưa được sự tán thành của nhà họ Lưu. Nhà họ Mạnh mong muốn sẽ kéo con vào được phòng tuyến của họ, nên trong việc này con phải suy nghĩ kỹ, có thể bước tiếp theo nhà họ Mạnh sẽ lôi kéo con nhiều hơn đó.
- Một nhân vật nhỏ bé như con, chắc không quan trọng đến thế đâu!
- Con quá xem thường mình rồi. Làm ra được thành tích khu công nghiệp cho xã Xuân Trúc, con đã có được sự khẳng định của bọn lão Hoa rồi. Chỗ thầy cũng là một lực lượng lớn mạnh, không cần nói nhà họ Mạnh, các gia tộc ở thủ đô cũng đều phải coi trọng con. Tại sao con không cảm giác được mọi người rất coi trọng mình chứ? Quan trọng nhất vẫn là con có quan hệ đối lập với Tôn Cương. Mọi người cũng muốn xem con có thể lật đổ Tôn Cương không, chỉ cần cậu ta sụp đổ, tình hình của con sẽ có thay đổi lớn.
Diệp Trạch Đào cười gượng nói:
- Thưa thầy, nói thật nhân vật nhỏ bé như con, lý tưởng của con vốn không có gì lớn lao. Chỉ là muốn phát triển xã Xuân Trúc, có thể đảm đương chức lãnh đạo của cấp phó huyện, việc này đối với con mà nói là việc mà con chưa từng nghĩ tới. Chỉ cần xã Xuân Trúc thoát khỏi đói nghèo, là coi như con đã đạt được tâm nguyện của mình!
Điền Lâm Hỉ nhìn lướt qua mặt của Diệp Trạch Đào vui vẻ nói:
- Con có thể suy nghĩ như vậy rất là tốt, làm việc thì phải làm từng bước, như vậy mới có thể đi xa được! Con còn trẻ con đường sau này còn rất dài, cấp Phó chủ tịch huyện vốn không phải là điểm dừng của con, con đường đi của con mới chỉ bắt đầu thôi!