Ăn cơm xong, Đơn Tư Tư nói:
- Tôi mời mọi người đi hát karaoke!
Cao Vệ xem ra thật sự nóng nảy, liền nói:
- Hôm nay tôi và Trạch Đào có chút công việc cần phải bàn, để lần sau tôi mời mọi người.
Trịnh Hương Vân nói:
- Chuyện gì to tát đến nỗi mà tối vẫn phải bàn bạc thế!
Chử Hướng Tiền cũng nhìn thấy, lần này chắc chắn Cao Vệ muốn nói chuyện bí mật quan trọng với Diệp Trạch Đào. Nếu hôm nay mà mình cố tình làm kỳ đà cản mũi, không chừng lại làm Cao Vệ không hài lòng. Tuy rất muốn tiến thêm một bước tạo mối quan hệ với Cao Vệ, nhưng cũng phải biết cơ hội ngày hôm nay không được thuận lợi cho lắm. Hơn nữa, với tình hình của Cao Vệ mà còn phải lôi kéo Diệp Trạch Đào, còn phải cầu cứu đến Diệp Trạch Đào, điều này chứng tỏ Diệp Trạch Đào rất đáng để mình đầu tư.
Âm thầm quan sát, gã thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện rất ăn ý với Đơn Tư Tư. Đơn Tư Tư cũng rất có ý tứ. Chuyện này mình phải nghĩ cách để sắp xếp mới được, liền cười nói:
- Trạch Đào, thế thì để lần khác lại tụ tập nhé!
Diệp Trạch Đào đột nhiên nhớ đến trường trung học của xã Xuân Trúc, trong lòng bỗng xao động, nói với Chử Hướng Tiền:
- Cậu Chử này, cậu cũng biết rồi đấy, tôi công tác tại xã Xuân Trúc. Trường trung học của xã Xuân Trúc đang vừa mới được xây dựng nên, cần phải nhập về rất nhiều trang thiết bị dụng cụ dùng cho việc giảng dạy và học tập. Cậu công tác ở Sở Giáo dục, có thể quan tâm hơn đến vấn đề này một chút được không?
Chử Hướng Tiền chỉ lo Diệp Trạch Đào không mở mồm ra nhờ vả mình, nay nghe thấy Diệp Trạch Đào đưa ra yêu cầu như vậy thì vội vàng đáp:
- Vừa đúng lúc trên Sở có đưa ra một vài chính sách về phương diện này, để tôi nói với cấp dưới một chút để ý nhiều hơn đến trường trung học của xã Xuân Trúc một chút, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng.
Nghe đến chuyện giáo dục, Trịnh Hương Vân cũng nói:
- Bọn trẻ ở xã đang cần rất nhiều đồ dùng học tập, sách báo, văn phòng phẩm. Tôi về trường cũng sẽ kêu gọi các em học sinh tiến hành hoạt động quyên góp những sách báo đã dùng rồi cho các em học sinh xã Xuân Trúc, anh thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào vui mừng nói:
- Được thế thì tốt quá, nếu như được mở rồng tầm nhìn của bọn trẻ, thì sẽ có ý nghĩa giúp đỡ rất lớn đối với cuộc sống của bọn chúng!
Đơn Tư Tư và Tôn Hinh Tiên cũng bày tỏ muốn giúp đỡ chuyện này.
Chử Hướng Tiền mỉm cười nói:
- Chuyện này để tôi báo cáo lên Sở một chút, làm một hoạt động chuyên đề, nhằm vào triển khai các công tác ở xã Xuân Trúc!
Không ngờ ý tưởng bất ngờ của mình lại đạt được kết quả tốt đến như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng mừng rỡ, nói với bọn họ:
- Tôi xin được thay mặt bọn trẻ cảm ơn mọi người nhiều lắm!
Nhìn theo Diệp Trạch Đào và Cao Vệ bước vào trong xe rời đi.
Trông thấy ánh mắt của Đơn Tư Tư nhìn theo bóng dáng chiếc xe đó, trong lòng Chử Hướng Tiền có chút lay động, có lẽ phải giúp đỡ một tay mới được, phải bồi dưỡng Đơn Tư Tư, có thể cô ta sẽ là con đường để mình đi đến với Diệp Trạch Đào. Hay là điều Đơn Tư Tư lên công tác ở Ủy ban giáo dục nhỉ? Hay là để cứ để cho cô ta phát triển ở trường học? Chuyện này nhất định phải suy nghĩ kỹ hơn mới được.
Lần này Trịnh Hương Vân tự mình lái xe đến đây, nên cô ta cũng tự lái xe đưa các cô gái về.
Ngồi vào trong xe, Chử Hướng Tiền nói với Triệu Đại Hải:
- Cậu thấy chưa?
Hai người bọn họ cũng là người hiểu biết, thông qua sự việc ngày hôm nay cũng đã ngộ ra rất nhiều điều.
Triệu Đại Hải thở dài:
- Đúng là chúng ta đã hơi coi thường Trạch Đào rồi!
Chử Hướng Tiền nói:
- Cậu nói đúng lắm, hôm nay Cao Vệ đứng ngồi không yên, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó. Mà chuyện lớn này đến bố của gã ta cũng không xử lý nổi. Cậu nghĩ xem, một chuyện mà đến như Phó Chủ tịch tỉnh Cao còn không giải quyết được mà phải cầu cứu đến một người như Diệp Trạch Đào, thế là ý gì đây?
Triệu Đại Hải vỗ vỗ vai Chử Hướng Tiền nói:
- Đó mới là cơ hội của hai chúng ta chứ, phải nắm chắc lấy!
Trong lòng Chử Hướng Tiền chỉ muốn làm tốt công việc giúp đỡ trường trung học xã Xuân Trúc mà Diệp Trạch Đào đã nhờ vả. Chỉ khi chuyện này làm êm đẹp rồi, thì coi như mối quan hệ với Diệp Trạch Đào mới có thể thân mật hơn được. Đây là một chuyện đại sự.
Cao Vệ tăng tốc, Diệp Trạch Đào nói:
- Hiện tại cảnh sát kiểm tra gắt gao nồng độ rượu khi lái xe, cậu nên cẩn thận một chút!
Cao Vệ cười nói:
- Cậu không để ý tôi lái xe gì sao!
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra rằng khi nãy đã không để ý. Chắc Cao Vệ đã dùng xe của bố gã mà đi, mà với xe như thế thì quả thật không ai dám cả gan mà khám với xét!
- Các cậu mặc dù có quyền có thế, cũng không nên lạm dụng như vậy!
Cao Vệ cười cười nói:
- Tôi coi như là người biết điều đấy!
Lần này Cao Vệ đưa Diệp Trạch Đào đến một nơi mà phải xuất trình một tấm thẻ vàng mới có thể vào trong đó được.
- Trạch Đào, nơi này là của thư ký của bố tôi. Khung cảnh nơi này tuyệt lắm, rất thích hợp làm một nơi để uống trà nói chuyện. Đương nhiên nếu như cậu thích có thêm gái, đương nhiên là không thuần khiết như mấy cô giáo kia, nhưng hầu hết đều là những sinh viên xinh đẹp hết cả đấy.
Diệp Trạch Đào lại không nói năng gì được cả.
Đi theo Cao Vệ vào trong, đã thấy có vài cô gái tiến đến để phục vụ.
- Chúng tôi tắm hơi một chút là được rồi, không cần những cái khác.
Cao Vệ nói với một cô khoảng , tuổi.
Chỉ thấy cô gái đó khẽ mỉm cười, rồi đi vào chuẩn bị.
Lại tắm hơi, rồi massage. Sau đó hai người mới sảng khoái ngồi trong một gian phòng rộng rãi để uống trà.
- Biết cậu là người thanh cao nên tôi không bố trí người đẹp nào cả!
Cao Vệ cười nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Thằng ranh này xem ra là khách quen ở đây!
Cao Vệ cười lớn, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, với tôi cậu cũng không nên khách khí làm gì. Nói thật, mặc dù tôi có một ông bố làm phó Chủ tịch tỉnh, nhưng năng lực thì thật sự không thể bằng cậu được. Trước đây tôi không biết, nhưng lần này nghe bố tôi nói thì tôi mới phát hiện, cậu đúng là một người giả chết để bắt quạ. Thật không ngờ, Tôn Cương lại bị cậu đánh bại đến thê thảm đến như vậy!
- Tôi cũng có làm gì Tôn Cương đâu!
Diệp Trạch Đào vội vàng nói.
Cao Vệ liền nói:
- Được rồi, chuyện này tôi không nói nữa, tôi chỉ hỏi anh một câu, ông anh cậu đã gặp phiền phức rồi, cậu giúp đỡ nhé!
Tay Cao Vệ này đúng là nhân vật rất có tính cách, cũng không vòng vo gì nhiều, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hiện nay đến tình hình tôi cũng không hiểu thì có thể giúp gì được cậu chứ. Cậu nói tình hình cho tôi xem nào.
Cao Vệ gật gật đầu nói:
- Thế mới gọi là anh em chứ!
- Chắc cậu cũng biết một số tình hình của bố tôi rồi chứ?
Cao Vệ nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói là mình không biết gì cả, chỉ gật đầu một cái.
Cao Vệ cười nói:
- Quả nhiên ba tôi nói đúng. Thằng ranh cậu đúng là được Điền Lâm Hỉ rất sủng ái!
- Có chuyện gì thì cứ nói đi!
Diệp Trạch Đào nói.
- Được, tôi nói đây, tôi cũng không giấu cậu nữa. Cục diện của tỉnh Ninh Hải sắp có một sự biến động cực lớn, cụ thể thì cậu biết đấy, tôi không nói nữa. Nói đến chuyện của tôi vậy. Cậu không biết đấy thôi, bố tôi lúc trước đã từng đắc tội với nhà họ Tạ. Lúc đó Tạ gia muốn lôi kéo ông ấy, nhưng kết cục bố tôi lại đầu quân cho bên Phó thủ tướng Sở, là địch thủ của nhà họ Tạ lúc bấy giờ, trắng trợn lật đổ một người mà họ Tạ hy vọng nhất. Cậu nói xem bây giờ Tạ Dật đến Ninh Hải, liệu gã ta sẽ thế nào với bố tôi chứ?
- Bố cậu là người của Phó Thủ tướng Sở, họ Tạ cũng không dám làm gì bố cậu. Cậu lo lắng như vậy có phải quá thừa không!
Cao Vệ cười méo mó:
- Vẫn là vấn đề về trình tự. Tôi cũng là nghe bố tôi nói mới hiểu được đấy. Khóa này Phó thủ tướng Sở cũng sẽ về hưu! Mà ngược lại người nhà họ Tạ lại có thể gia nhập vào cục diện chính trị. Theo cậu thì chuyện này sẽ trở nên như thế nào?
Diệp Trạch Đào nghe đến đây thì cũng đã hiểu vấn đề trình tự rồi. Đó đều là những chuyện của các cấp cao. Còn với tầng thứ của mình như hiện tại thì không có cách nào có thể làm được cái gì cả.
Cười khổ một tiếng, Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu cũng nói đến vấn đề tầng thứ, thì tôi thấy bố cậu cũng đang ở một tầng thứ cao như vậy mà còn không giải quyết được vấn đề, thì tôi là cái gì chứ!
Cao Vệ cười nói:
- Cậu không giải quyết được vấn đề không có nghĩa là thầy của cậu không giải quyết được vấn đề. Bố tôi cũng đã nói, chuyện này quả thật cần đến sự giúp đỡ của thầy của cậu mới xong.
- Thầy của tôi cũng đã từng dặn tôi không được xem vào những chuyện của Ninh Hải. Cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ?
Cao Vệ than một tiếng:
- Khi Phó thủ tướng Sở còn tại vị, thì Tạ gia đương nhiên là không dám có bất cứ một hành động nào. Nhưng cậu biết rồi đấy, chỉ còn một năm nữa thôi là hết nhiệm kỳ, đến lúc đó rồi, kết quả là một lên một xuống, bố tôi sẽ phải đối diện với nguy hiểm!
- Cho dù là Phó thủ tướng Sở về hưu, nhưng với ảnh hưởng của ông ấy trong nước thì Tạ gia thiết nghĩ cũng không dám động đến bố cậu chứ?
- Chính vì thế mà hiện nay Tạ gia đã chĩa mũi giáo về phía tôi!
Hóa ra đây mới chính là nguyên nhân khiến cho Cao Vệ nóng nảy đến như vậy.
Diệp Trạch Đào nhìn Cao Vệ nói:
- Thằng ranh cậu không làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?
Cao Vệ nói:
- Những chuyện chơi bời phóng khoáng trước kia tôi cũng đã chơi, nhưng từ khi nhậm chức Phó Chủ tịch huyện, tôi đã cải tà quy chính rồi!
- Nếu như không có vấn đề gì thì cậu sợ gì chứ?
- Không phải là sợ vấn đề gì. Cậu biết rồi đấy, lần này thị trấn Ly Thủy của huyện Thảo Hải xảy ra một chuyện như thế, Tạ Dật là Bí thư Đảng ủy Công an, gã liền lập tức ra chỉ thị, nhất định phải điều tra sự việc này sáng tỏ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Xảy ra một chuyện lớn như thế, bất kỳ là ai thì cũng yêu cầu phải điều tra cho ra sự thật, phải đưa ra một đáp án thỏa đáng cho mọi người mới được. Trong việc này cậu cũng có một phần trách nhiệm, cậu đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy xã mà để cho sự việc lại xảy ra trong địa bàn cậu quản lý!
Nhắc tới chuyện này khiến cho Diệp Trạch Đào liền nổi giận.
Cao Vệ cũng cười khổ nói:
- Tôi cũng không hiểu tình hình mà. Cậu cho rằng tôi muốn chuyện như thế xảy ra sao?
Diệp Trạch Đào liền nhìn Cao Vệ nói:
- Lẽ nào bọn Bí thư Tạ kia đã điều tra ra vấn đề của cậu rồi?
- Cậu thử nói xem các quan chức hiện nay mấy ai mà không có chút vấn đề. Vấn đề là có thèm đi điều tra hay không thôi. Chứ nếu như muốn điều tra thì chẳng có ai trong sạch cả!
Cao Vệ lớn tiếng nói.
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào muốn nói gì đó, nghĩ mình mặc dù mọi phương diện không có vấn đề gì, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình cùng với Ôn Phương và Phương Di Mai đã làm chuyện đó, nên cũng không nói được gì nữa.
Cao Vệ tiếp tục nói:
- Bọn họ căn bản muốn mượn chuyện của tôi để uy hiếp bố tôi!
Đây là mấu chốt của vấn đề, chắc chắn Cao Vệ đã có một số chuyện gì đó để cho Tạ Dật nắm được, cũng rất có khả năng Tạ Dật mượn chuyện đó của Cao Vệ để uy hiếp Cao Tuyên, chính vì thế mà mới có chuyện Cao Vệ đi tìm cứu viện như vậy.
- Nghiêm trọng lắm sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Nói nghiêm trọng thì cũng không nghiệm trọng lắm, chỉ là chuyện bao gái một thời gian dài mà thôi. Bọn họ đã có chứng cớ của chuyện đó rồi, mặc dù không gây được ảnh hưởng đến bố tôi, nhưng cũng sẽ khiến cho con đường hoạn lộ của tôi coi như đứt gánh!
Với sức ảnh hưởng của Điền Lâm Hỉ ở Ninh Hải thì Tạ Dật kiểu gì cũng phải nể mặt ông Điền. Nếu như ông Điền chịu lộ mặt ra tay giúp đỡ, có lẽ chuyện này sẽ ổn thỏa, êm xuôi!
Sau khi nghe xong, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy căm hận. Tạ Dật là Bí thư Đảng ủy Công an, nếu như gã muốn đối phó với chính mình, thì chắc chắn sẽ có nhiều cách, chắc chắn phải cẩn thận hơn mới được!
- Chuyện này tôi phải báo cáo với thầy đã, rồi tự ông ấy quyết định.
Diệp Trạch Đào đành nói một câu như vậy.
Cao Vệ lập tức vui mừng nói:
- Chỉ cần cậu đi nói, thì tôi tin là thầy của cậu sẽ ra tay giúp đỡ!
Tầng thứ quá thấp, nên Diệp Trạch Đào cũng không hiểu rốt cuộc trong chuyện này có nội tình gì. Xem ra chắc phải do ông Điền phán định thôi.