- Dạ, chào Bí thư Hứa!
Nhìn thấy Hứa Phu Kiệt bước xuống xe, Diệp Trạch Đào liền vội ra chào hỏi.
Nhận được cuộc điện thoại của Cố Minh Trung thư kí của Hứa Phu Kiệt nói là Bí thư Hứa đến, gọi Diệp Trạch Đào đến cổng trường Đảng đón ông ấy.
Diệp Trạch Đào đứng đợi ở cổng trường không lâu thì xe đến.
- Lên xe đi.
Cố Minh Trung cười nói với Diệp Trạch Đào .
Hứa Phu Kiệt ngồi phía cửa sổ xe cũng mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mở cửa xe bước vào.
Đoàn người rời đi rất nhanh!
Trong trường Đảng rất nhiều xe đẹp, những chiếc xe con ra ra vào vào không ngớt, Diệp Trạch Đào bước vào trong xe cũng chẳng ai chú ý đến.
Ngồi bên cạnh Hứa Phu Kiệt, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư đi đường vất vả quá!
- Thế nào, học hành vẫn căng thẳng lắm hả?
- Học ở trường Đảng chủ yếu là tự học là chính ạ, những người có kinh nghiệm thường không đến lớp.
Hứa Phu Kiệt bật cười nói:
- Cậu nói đúng, những người vào học trường Đảng không giống nhau, nên tính tích cực học tập của mọi người cũng khác nhau, có được cơ hội này là rất hiếm, cậu phải chăm chỉ học đấy nhé.
- Các thầy ở trường này dạy rất tốt ạ, đợt này cháu cảm thấy thu hoạch được rất nhiều!
Nghe thấy Diệp Trạch Đào tỏ vẻ rất hài lòng về việc học ở trường đảng, tâm trạng của Hứa Phu Kiệt cũng thoải mái, ông ta nói với Cố Minh Trung:
- Minh Trung này, đồng chí Trạch Đào học hành vất vả, chúng ta phải chiêu đãi cậu ấy một bữa cơm thật tươm tất nhé!
Cố Minh Trung cười nói:
- Bí thư luôn quan tâm đến Diệp Trạch Đào.
Cố Minh Trung hơi chạnh lòng, anh ta quá hiểu rõ vị trí của Diệp Trạch Đào trong lòng Bí thư Hứa. Mặc dù anh ta là Thư kí của Bí thư nhưng so với Diệp Trạch Đào thì vẫn còn có một khoảng cách rất xa.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Để cháu mời Bí thư Hứa.
Hứa Phu Kiệt bật cười nói:
- Thôi được rồi, chuyện này không đôi co nữa, MinhTrung đã sắp xếp ổn rồi.
Diệp Trạch Đào vẫn đang đoán mục đích mà Hứa Phu Kiệt đến đây, tình hình trong huyện hai hôm nay xem chừng rất phức tạp. Đến đám người thuộc tầng lớp phía dưới như bọn Chử Hướng Tiền còn nghe được những tin đồn này, Diệp Trạch Đào tin chắc Hứa Phu Kiệt không thể không biết, lần này ông ta lên tỉnh chắc là để chạy chọt gì đây!
Lần này Hứa Phu Kiệt chỉ mang Thư kí đi theo, cũng chính là người lái xe luôn, không có người nào khác nữa. Để xem ông ta có quan điểm như thế nào.
Tình hình trên tỉnh rõ ràng là Hứa Phu Kiệt biết rất rõ, rất nhanh đã đến một quán ăn có phong cảnh rất đẹp .
Rất thú vị là bữa ăn hôm nay không có người khác ăn cùng, trong phòng chỉ có Diệp Trạch Đào và Hứa Phu Kiệt.
Khi thấy Diệp Trạch Đào nhìn về phía Cố Minh Trung, Hứa Phu Kiệt liền mỉm cười nói:
- Trạch Đào, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu, tự họ sắp xếp được rồi.
Diệp Trạch Đào liền lấy lại tinh thần, hôm nay xem ra Hứa Phu Kiệt chỉ muốn nói chuyện với mình mà không muốn để người khác biết.
Gần đây Diệp Trạch Đào cũng nghe được tin đồn là trên tỉnh cũng không hài lòng lắm về những việc làm của Hứa Phu Kiệt. Thành phố Hắc Lan xảy ra nhiều chuyện như vậy có ý là muốn Hứa Phu Kiệt phải chịu trách nhiệm.
Chử Hướng Tiền còn nghe được một tin nữa là Hứa Phu Kiệt lần này có khả năng bị điều về tỉnh, đến một khu an nhàn nào đó để dưỡng lão.
Việc này đối với một người có nhiều lợi lộc như ông ta thì chắc là không mong muốn rồi, lần này ông ta lên thành phố là muốn chạy chọt gì đó ở trên tỉnh đây.
Bây giờ thấy điệu bộ của Hứa Phu Kiệt như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy Hứa Phu Kiệt không còn e dè gì nữa, lần này có ý muốn thông qua hắn để có được một sự ủng hộ nào đó.
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến việc Hứa Phu Kiệt làm thế nào để giải quyết những phiền phức mà ông ta sẽ phải đối mặt. Từ một số chuyện xảy ra ở thành phố Hắc Lan có thể biết được áp lực của Hứa Phu Kiệt bây giờ là rất lớn, rất nhiều người nhảy vào chỉ trích ông ấy, cho rằng ông ấy không phát triển được thành phố Hắc Lan.
Đối với Hứa Phu Kiệt mà nói, tình cảnh bây giờ chính là cả trong và ngoài đều đang làm lung lay lực lượng nòng cốt của ông ấy.
Nghĩ đến Cao Vệ lần trước đến cầu cứu mình, bây giờ lại đến lượt ông ta, Diệp Trạch Đào cảm thấy hơi buồn cười, hắn chợt nhớ đến câu nói của Điền Lâm Hỉ. Lão ấy nói rằng, hắn bây giờ là “thị trường” rất có tiềm năng!
Cố Minh Trung không biết Hứa Phu Kiệt nói gì với Diệp Trạch Đào, trước khi ra ngoài liền đóng chặt cửa.
Sau khi đóng cửa, Hứa Phu Kiệt nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Ông Điền dạo này sức khỏe vẫn tốt chứ?
Hỏi thẳng luôn về chuyện của Điền Lâm Hỉ!
Diệp Trạch Đào giật mình, Hứa Phu Kiệt đúng là loại người rất khó chống đỡ.
- Ông ấy rất khỏe ạ!
Diệp Trạch Đào chỉ nói một câu.
Hứa Phu Kiệt chắc cũng không hài lòng khi thấy Diệp Trạch Đào trả lời đơn giản thế.
- Trạch Đào này, từ trước đến nay tôi luôn coi trọng cậu, mọi người đều nói tôi quá quan tâm đến cậu. Nhưng bất luận là mọi người nói như thế nào thì tôi cũng cho rằng, chỉ cần người nào làm việc nghiêm túc và chăm chỉ, tôi nhất định sẽ ủng hộ hết mình!
Những câu này được nói ra, Diệp Trạch Đào thấy không thể bình tĩnh được nữa. Hắn biết Hứa Phu Kiệt nói ra những lời như vậy là để nói cho hắn biết là ông ta vẫn đang ủng hộ hắn, hắn cũng phải có ý đền đáp ông ta.
Hứa Phu Kiệt nói vậy Diệp Trạch Đào lại nghĩ, hắn đang làm việc rất tốt cho cái huyện Thảo Hải này tự nhiên lại bắt hắn lên trường đảng học. Khi thế lực của Tôn gia còn mạnh thì đẩy hắn đi, bây giờ lại thấy hắn có thể dùng được rồi đây.
Đến đây nói ngon ngọt, cứ coi mình như trẻ con ấy!
- Dạ vâng, nên thành phố mới cử cháu đi học ở trường Đảng đấy ạ!
Hứa Phu Kiệt nhìn Diệp Trạch Đào trong lòng hiểu ngay, Diệp Trạch Đào rất buồn vì chuyện sau khi Tôn Cương đến huyện Thảo Hải thì thành phố đã bỏ qua hắn.
Hứa Phu Kiệt lên tỉnh lần này đúng như Diệp Trạch Đào dự đoán. Ông ta rất nóng ruột, mọi thông tin ông ta đều nắm bắt được. Theo những gì hắn quan sát được thì xem ra Dương Hiên cũng không đủ sức để bảo vệ chính bản thân gã nữa, nếu cứ như thế thì Hứa Phu Kiệt cũng biết con đường quan trường của gã cũng có vấn đề rồi.
Nếu chưa từng làm Bí thư Thành ủy, chưa từng có cảm giác đầy quyền lực thì Hứa Phu Kiệt cũng có thể bình tĩnh được. Nhưng bây giờ đã bị hấp dẫn bởi quyền lực thì dù thế nào đi chăng nữa Hứa Phu Kiệt cũng quyết phải giữ bằng được nó trong tay.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Phu Kiệt nghĩ ngay đến Diệp Trạch Đào, nếu như có thể thông qua hắn mà quan hệ được với Điền Lâm Hỉ, có được sự ra tay giúp đỡ của Điền Lâm Hỉ thì nguy cơ của ông ta cũng được giải quyết thôi.
Ban đầu định nói đến sự quan tâm của ông ta đến Diệp Trạch Đào , bây giờ hắn lại nói đến chuyện đi học trên trường đảng, điều này chứng tỏ trong lòng hắn vẫn đang ấm ức về chuyện này.
Nghĩ đến Tôn Cương, Hứa Phu Kiệt lại thở dài, mọi người đều đoán được kết quả của Tôn Cương cũng sẽ như vậy thôi!
Tôn gia đã dùng lực lượng lớn mạnh để giúp đỡ Tôn Cương và đẩy Diệp Trạch Đào đi học, không nằm ngoài mục đích tranh giành địa bàn. Nhưng Diệp Trạch Đào cũng đã ngấm ngầm xử lý Tôn Cương rồi. Mặc dù xem ra cái chết của Tôn Cương có liên quan đến Ngũ Thúy Miêu, nhưng những người thông minh chắc cũng đoán ra được điều này, có lẽ trong chuyện này Diệp Trạch Đào cũng dính tay vào!
Người thanh niên này không thể coi thường được! cứ âm thầm lặng lẽ làm được rất nhiều việc, chẳng thế mà đã lên được chức Phó chủ tịch huyện.
Hôm nay ông ta lên thành phố là để cầu cứu Diệp Trạch Đào, ông ta biết trong lòng hắn vẫn còn ấm ức, nếu không đưa ra điều gì có lợi cho hắn chưa chắc hắn sẽ giúp ông ta thực lòng. Trong chuyện này dường như là ông ta hơi quá đáng với Diệp Trạch Đào. Tuy rằng đó là ý muốn của cấp trên nhưng dù sao người hạ lệnh vẫn là ông ta mà!
Hơn nữa, Hứa Phu Kiệt cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng khi nghĩ đến chuyện cử Diệp Trạch Đào đi học, ông ta không biết Điền Lâm Hỉ có suy nghĩ như thế nào về chuyện này.
Phải đưa ra một số lợi ích có thể nhìn thấy được thôi!
- Trạch Đào à, học tập ở trường Đảng cũng là một quá trình rèn luyện nâng cao, rất nhiều cán bộ quan trọng của đảng cũng từng học ở đây, tôi cũng đã học và có được bằng nghiên cứu sinh của trường Đảng đấy. Tôi thấy việc đi học này sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu trong cuộc sống.
Diệp Trạch Đào cũng nói một chút về sự bất mãn của mình, song cũng không có ý làm mất lòng Hứa Phu Kiệt, dù sao lần này ông ta lên thành phố cũng là để nhờ vả mình!
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Bí thư Hứa nói đúng đấy ạ, trước kia cháu không hiểu, nhưng sau khi vào trường đảng rồi cháu mới hiểu được điều này.
Hứa Phu Kiệt lại nhìn Diệp Trạch Đào rồi nói:
- Tình hình huyện Thảo Hải rất không ổn, thành phố định tiếp tục điều chỉnh ban lãnh đạo huyện, cậu đã từng học trường đảng, sau khi đi học về cậu phải có sự chuẩn bị tâm lí để gánh vác những trọng trách nặng nề hơn!
- Bí thư Hứa, thời gian công tác của cháu chưa dài, làm tốt công việc ở xã Xuân Trúc là được rồi ạ!
Hứa Phu Kiệt nói:
- Công việc ở xã Xuân Trúc cậu phải làm, công việc trên huyện cậu cũng phải làm. Bây giờ cậu phải quản lí hai việc chính là xã Xuân Trúc và khu công nghiệp. Bước tiếp theo tôi cho rằng cậu nên đầu tư sức lực hơn nữa cho công việc của huyện.
Diệp Trạch Đào cũng không rõ trong lòng ông ta có sắp xếp như thế nào cho mình nữa. Nghĩ đến chuyện trên huyện của Hứa Phu Kiệt cũng còn khó giữ nữa là, cho nên những câu nói vừa rồi làm cho hắn cảm thấy chỉ là lời nói suông, chứ thực ra ông ta cũng chẳng để ý đến chuyện đó làm gì!
Thực ra Hứa Phu Kiệt vẫn đang quan sát Diệp Trạch Đào, thấy hắn chẳng có vẻ gì là xúc động khi nghe những lời ông ta nói, ông ta khẽ cau mày.
Hứa Phu Kiệt biết rằng những lời lẽ này của ông ta không được Diệp Trạch Đào ghi nhận, liền nói:
- Trạch Đào này, có những việc mình vất vả khổ sở làm mà cũng không được, còn phải vận động thêm một chút. Đợt này tôi thấy sức khỏe của ông Điền vẫn tốt, tôi hi vọng là ông ấy có thể đến thành phố Hắc Lan xem tình hình một chút.
Trước tiên là nói đến chuyện của Diệp Trạch Đào, sau đó quay ngoắt sang chuyện muốn mời Điền Lâm Hỉ đến thành phố Hắc Lan!
Lúc này Diệp Trạch Đào mới hiểu được mục đích của Hứa Phu Kiệt thực ra là muốn mời Điền Lâm Hỉ đến thành phố Hắc Lan.
Đừng tưởng chỉ đơn giản là đi xem tình hình thành phố Hắc Lan, với sức mạnh của lão già này bây giờ nếu như Hứa Phu Kiệt mời được lão ấy về thì đây quả thực là một sự trợ giúp rất lớn đối với ông ta lúc này. Mọi người nhìn thấy Điền Lâm Hỉ ủng hộ Hứa Phu Kiệt rồi, cho dù lão Điền không nói năng gì thì những người muốn đối phó Hứa Phu Kiệt cũng phải suy nghĩ trước khi ra tay!
- Cháu sẽ thưa chuyện này với thầy cháu, xem ý của ông ấy thế nào.
Diệp Trạch Đào nói.
Vẻ mặt của Hứa Phu Kiệt bỗng tươi tỉnh hẳn lên, ông ta nói:
- Có ông Điền về thành phố Hắc Lan xem xét tình hình thì rất nhiều chuyện sẽ dễ giải quyết thôi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tinh thần của thầy cháu rất tốt, ông ấy cũng thích đi lại nhiều nơi để xem xét.
Hứa Phu Kiệt nghe thấy vậy càng mừng rỡ, cười nói:
- Thì tôi đã nói mà, trong lúc quan trọng thì chỉ có thể là Diệp Trạch Đào đứng ra gánh vác thôi, thế cho nên đưa cậu vào vị trí quan trọng của huyện Thảo Hải nhất định là tôi sẽ yên tâm mà.