Diệp Trạch Đào nhanh chóng đem toàn bộ sự việc suy xét lại một lần, nghĩ xong thấy Lỗ Nghệ Hương nhìn mình vẻ dò xét, ho khan một tiếng, Diệp Trạch Đào nói:
- Thế này nhé, anh gọi điện cho cục trưởng Ngụy Vĩ của các em để phản ánh chuyện này.
- Ông ta biết việc này rồi.
Lỗ Nghệ Hương nói nhỏ.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Nhiều sự việc, người gọi điện khác nhau, sẽ đạt được kết quả cũng khác nhau.
Lô Nghệ Hương vẻ rầu rĩ nhìn Diệp Trạch Đào đáp:
- Anh Diệp, em nghe anh.
Gật đầu, Diệp Trạch Đào cầm điện thoại gọi cho Ngụy Vĩ.
Với con người Ngụy Vĩ, Diệp Trạch Đào cũng biết sơ qua, nói ra thì gã cũng là người của Dương Hiên, tuy gã không dám đắc tội với Lan Văn, nhưng giờ mình gọi tới, chắc cũng đủ khiến cho bọn họ loạn một hồi.
Ngụy Vĩ cũng không ngờ Diệp Trạch Đào gọi điện tới cho mình, y khi đó đang dùng bữa cùng Lan Văn, nhìn lão già ấy, Ngụy Vĩ khắp mình khó chịu.
Lan Văn đi thành phố Hắc Lan để tới nơi cần đến, mấy người đi cùng gã hẳn rõ rồi, cái lão già này có tình ý với Tiểu Lỗ của sở thành phố. Lan Văn là nhân vật có tiếng trên tỉnh, lão già háo sắc này, muốn có được Lô Nghệ Hương em vợ của Cố Minh Trung, mọi người ban đầu cũng có vài người mất mặt, thế nhưng, thấy cái vẻ thích được đón tiếp của Lan Văn, mọi người cũng biết, cái lão sắp về hưu, chỉ là muốn làm bộ làm tịch lúc cuối, nếu gây phiền toái với gã quả không đáng chút nào.
Đối với một vài lão già muốn về hưu, mọi người chẳng dại gì mà trêu chọc. Cố Minh Trung với mọi người có giao tình thế nào, nhiều lắm chỉ là gọi cho y cuộc điện thoại nói chút về sự việc này. Lan Văn là người bên trong của sở, Cố Minh Trung nếu có bản lĩnh thì tự mình giải quyết, mọi người cũng chẳng còn cách nào khác.
Uống rượu tới độ phấn chấn, sảng khoái, Lan Văn mỉn cười hỏi:
- Tiểu Lỗ sao không tới vậy?
Ngụy Vĩ cười gượng, lão này thật đúng là cái dạng háo sắc!
- Tiểu Lỗ xin phép, nói là có việc.
- Ha ha, khi vừa tới, hình như tôi còn thấy Tiểu Lỗ đứng ở ngoài đang chờ ai đó.
Cục trưởng phân cục Ninh Tiền Hữu lúc mới tới, vừa hay nhìn thấy Lỗ Nghệ Hương đang đứng ở ngoài.
Sự việc hôm nay thật là trùng hợp, Lỗ Nghệ Hương muốn mời Diệp Trạch Đào dùng cơm, mới chọn địa điểm tốt một chút, vừa hay đây cũng là nơi ưa thích của người trong Cục công an, Lỗ Nghệ Hương chọn nơi này, đâu ngờ Lan Văn hôm nay cũng tới đó, trong Cục còn phái ngươi tới tiếp đãi, lúc cô tới, những người đó đã ở bên trong.
Do sử dụng tiền công, mọi người đều không đi xe cảnh sát tới mà là ngồi trong một chiếc xe vừa, Lỗ Nghệ Hương cũng không nắm được việc này.
Nghe thấy Ninh Tiền Hữu vừa nói như thế, Lan Văn sắc mặt trầm xuống hỏi:
- Tiểu Lỗ có hẹn với bạn?
Ngụy Vĩ trừng mắt nhìn Ninh Tiền Hữu một cái, cái tên Ninh Tiền Hữu này, làm cái trò gì thế!
Ninh Tiền Hữu trong tình huống này, thiếu chút nữa ăn ngay một bạt tai, rỗi hơi trêu chọc Lan Văn làm gì, lão này đối với việc Lỗ Nghệ Hương hẹn bạn tỏ vẻ không bằng lòng.
Ninh Tiền Hữu không dám bật tiếng nào nữa.
Phó cục trưởng Phương Lâm nói:
- Có lẽ là trùng hợp!
Lan Văn nói với Ngụy Vĩ:
- Tiểu Ngụy này, trong cục phải nghiêm hơn chút nữa mới đúng, một vài đồng chí của chúng ta còn chưa an tâm công tác, không có việc liền viện cớ đi chơi, đặc biệt là một vài đồng chí trẻ tuổi!
Ngụy Vĩ không thoải mái với cách xưng hô Tiểu Ngụy của Lan Văn, chỉ là không muốn trở mặt với gã mà thôi, rót ly rượu nói:
- Chúng ta uống nào!
Lan Văn tay cầm chén rượu nói:
- Ừm, tôi cũng chỉ là người sắp về hưu rồi, sắp về cũng vẫn còn đủ nói một vài lời, Tiểu Phương à, cậu đúng là người có năng lực, tôi rất coi trọng cậu.
Câu nói đó vừa nói ra, sắc mặt của Ngụy Vĩ liền thay đổi, gã Lan Văn này là người của Tạ Dật trong Đảng ủy Công an tỉnh, hiện giờ thế lực của Tạ Dật rất mạnh, Bí thư Dương ở tỉnh ủy cũng phải nhượng bộ đôi chút. Đắc tội với Lan Văn, nhỡ gã tới tìm Tạ Dật làm một số chuyện, tuy không nhất định khiến mình ra sao, thế nhưng, nếu thật như vậy, sẽ lại có vài điều phiền toái, thôi vậy, không nhất thiết phải quản gã.
Đang nghĩ đến đây thì Diệp Trạch Đào gọi điện tới.
Thấy số điện thoại của Diệp Trạch Đào, Ngụy Vĩ sửng sốt, nhưng cũng liền nghe máy.
Ngụy Vĩ là Cục trưởng Công an, đương nhiên hiểu được nhiều chuyện mà người ngoài cuộc không hiểu. Diệp Trạch Đào đối với y càng là đối tượng đặc biệt chú ý, biết là thế lực phía sau Diệp Trạch Đào là rất mạnh, cho nên, đối xử với việc của Diệp Trạch Đào, Ngụy Vĩ cũng có dăm ba điều cân nhắc.
- Chủ tịch Diệp, xin chào!
Nghe thấy tiếng của Ngụy Vĩ, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Cục trưởng Ngụy, có việc này muốn phản ánh với anh một chút.
Ngụy Vĩ liếc qua Lan Văn một cái, đứng dậy ra chỗ khác nghe máy.
- Chủ tịch Diệp mời nói.
- Cục trưởng Ngụy, tôi với chỗ đồng chí Cố Minh Trung có mối thâm giao gắn kết, lúc sắp chuyển công tác anh ấy có nhờ tôi để ý tới cô em vợ giúp anh ấy. Nay tôi nghe được thông tin, không rõ thật không, nhưng việc này khiến tôi lấy làm kinh ngạc, nên gọi điện tới hỏi một chút.
Nghe Diệp Trạch Đào nhắc tới Lỗ Nghệ Hương, Ngụy Vĩ liền hiểu ra, Lỗ Nghệ Hương nhờ cậy Diệp Trạch Đào. Chuyện này Diệp Trạch Đào đã nhúng tay vào rồi.
Ngụy Vĩ vờ như không hiểu chuyện hỏi:
- Chủ tịch Diệp, cụ thể là thế nào?
Diệp Trạch Đào cũng biết Ngụy Vĩ vờ không hiểu, vẫn đem sự việc trình bày một lần, sau khi kể xong, nghiêm túc nói:
- Việc này tôi muốn biết hướng của Cục thành phố, lẽ nào nói cảnh sát của chúng ta trở thành người việc gì cũng có thể đảm đương? Nếu quả thật như vậy, tin rằng cấp trên sẽ tới kiểm tra! Cục trưởng Ngụy liệu không thể đáp ứng?
Ngụy Vĩ toát cả mồ hôi, đã rõ những lời của Diệp Trạch Đào, nếu thật sự điều Lỗ Nghệ Hương xuống dưới, Diệp Trạch Đào chắc chắn không bỏ qua, nghĩ tới thế lực phía sau của Diệp Trạch Đào, Ngụy Vĩ than thầm một tiếng, việc thế này có liên quan gì tới Diệp Trạch Đào chứ!
- Chủ tịch Diệp, đây chắc chắn là tin đồn không đáng tin, cục thành phố rất xem trọng việc của Tiểu Lỗ, có lẽ là một hiểu lầm.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi tin Cục trưởng Ngụy xử lý sự việc một cách công chính, lát nữa tôi sẽ phản ánh việc này với Giám đốc tỉnh Ngụy Trấn Cao.
Ngụy Vĩ thấy áp lực của bản thân có phần rất lớn, đưa mắt nhìn chỗ Lan Văn, trong lòng nghĩ, việc này hai bên đều là người quan trọng, đắc tội với bên nào cũng đều không yên, rõ ràng để hai bọn họ giáp mặt giải quyết thì việc này sẽ tốt rồi.
Nghĩ tới đây, Ngụy Vĩ liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp Vẫn trong thành phố chứ? Cục thành phố chúng tôi đang tiếp đón đồng chí Lan Văn Phó giám đốc Sở, cùng đến dùng cơm nhé!
Diệp Trạch Đào trong lòng sửng sốt, Ngụy Vĩ thế nào lại nhắc tới việc này, liền đáp:
- Tôi với Tiểu Lỗ đang dùng bữa ở nhà hàng Băng Thủy.
Ngụy Vĩ nói:
- Trùng hợp vậy, chúng tôi cũng đang ở nhà hàng Băng Thủy, chút nữa Chủ tịch Diệp tới xin kính một ly.
Diệp Trạch Đào đã hiểu ý của Ngụy Vĩ, là muốn tránh chuyện phiền hà, tìm cách muốn thử mình một chút, xem mình có dám giáp mặt với Lan Văn hay không.
Diệp Trạch Đào bỗng thoáng nghĩ, có lẽ qua việc này thử Tạ Dật một chút cũng nên.
- Cục trưởng Ngụy, thế này nhé, đợi chút tôi và Tiểu Lỗ tới mọi người cùng uống!
Diệp Trạch Đào liệu tính chạm mặt với lão Lan này một chút.