Nhìn dáng vẻ khi đi ra của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh hiếu kỳ hỏi:
- Trạch Đào, sao rồi?
Mở cửa bước lên xe, nhìn thấy đồng hồ trên ô tô đã là hơn giờ, Diệp Trạch Đào nói:
- Lại làm phiền em chở anh đến chỗ thầy một lát!
Vệ Vũ Hinh hỏi địa điểm, lái xe đến nhà Điền Lâm Hỉ.
Đến nơi đã là giờ rồi.
Diệp Trạch Đào ngồi trong xe gọi điện cho Điền Lâm Hỉ.
Điện thoại vừa đổ chuông, thì đã có tiếng của Điền Lâm Hỉ vọng đến:
- Trạch Đào, nói chuyện xong rồi sao? Nói chuyện xong thì đến chỗ thầy nhé!
- Tôi đã đến rồi,.
Diệp Trạch Đào nói.
- Được, cậu lên đây đi!
Điền Lâm Hỉ nói.
Nhìn thoáng Vệ Vũ Hinh, thấy Vệ Vũ Hinh nói:
- Đừng lo cho em, việc của anh là quan trọng!
Khi nhìn Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào đột nhiên có chút mê tín, người ta nói rằng sang vì vợ, Vệ Vũ Hinh đối xử với mình như thế, liền có việc như thế này, lẽ nào cô ấy đúng là người mang may mắn đến cho mình.
Lúc này trong lòng Diệp Trạch Đào có chút hỗn loạn, đột nhiên lại có ý niệm đó, đó chính là chuyện bao nhiêu quan chức đều đi chơi gái, trong nghìn người thì có một người không mang lại may mắn, ngược lại sẽ làm hại người làm quan kia.
Đây đúng là một chuyện đáng suy nghĩ!
Diệp Trạch Đào lắc đầu, nhận ra lúc này bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đó, tự cảm thấy thật kỳ lạ.
Khi nhìn sang Vệ Vũ hinh, Diệp Trạch Đào dịu dàng nói:
- Đi đường nhớ chú ý an toàn, hôm nay anh ở lại chỗ thầy một đêm.
Vệ Vũ Hinh mỉm cười gật gật đầu, dường như có điều gì muốn nói, lại chần chừ một chút, cuối cùng nhìn Diệp Trạch Đào bảo:
- Anh nhớ phải bảo trọng!
Diệp Trạch Đào gật đầu.
Vệ Vũ Hinh lại nói:
- Cho dù em ở nơi đâu, anh là người đàn ông duy nhất suốt kiếp này của em!
Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ nhiều nói:
- Đi đi em, muộn rồi. Trên đường nhớ cẩn thận đấy!
Nhìn xe của Vệ Vũ Hinh đi mất, trong lòng Diệp Trạch Đào có chút ngẩn ngơ.
Việc ngày hôm nay là việc mà Diệp Trạch Đào không ngờ đến, tất cả đều xảy ra quá nhanh, những mâu thuẫn trong lòng cũng rất lớn.
Diệp Trạch Đào hít một hơi, đi về phía nhà của Điền Lâm Hỉ.
Cửa đã mở từ khi nào rồi.
Khi Diệp Trạch Đào bước vào, Điền Lâm Hỉ liền vẫy tay, đưa Diệp Trạch Đào vào phòng mình.
Sau khi bước vào phòng, mắt Điền Lâm Hỉ cứ nhìn Diệp Trạch Đào như thế, khuôn mặt đầy vẻ hân hoan.
- Thưa thầy, việc ngày hôm nay đã khiến tôi hiện giờ choáng váng!
Trước mặt Điền Lâm Hỉ Diệp Trạch Đào không cần phải giấu diếm.
Mặc dù nội dung là tuyệt mật, không được nói nhưng có thể hỏi tình hình một chút.
Điền Lâm Hỉ nói nhỏ:
- Ta vừa gọi điện thoại cho một lãnh đạo cũ.
Mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, biết là Điền Lâm Hỉ thường gọi điện thoại hỏi về tình hình của mình.
- Thầy, rốt cuộc là tình hình thế nào?
- Trạch Đào, đây cũng là kết quả công bằng thôi!
Nghe thấy Điền Lâm Hỉ nói thế, Diệp Trạch Đào lúc này mới rót một chén trà.
Việc cùng với Vệ Vũ Hinh, rồi lại đến chố Phương Hướng Huy, lúc này miệng của Diệp Trạch Đào đã khô đắng.
Nhìn Diệp Trạch Đào rót nước rồi Điền Lâm Hỉ mới nói:
- Trước tiên, thành tích của cậu là ở đó, nói thật, việc ở Thảo Hải làm đến hôm nay vẫn coi như không có kết quả gì, thành tích thì không bỏ chạy được đâu. Đây là chuyện mà không ai có thể xóa bỏ, đó mới là cái cơ bản để cậu phát triển, con xem như đã có thêm một sự ủng hộ nữa!
Diệp Trạch Đào nói:
- Từ việc hôm nay có thể thấy, Thảo Hải chắc chắn là sẽ có hi vọng vươn lên thoát nghèo rồi!
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Cậu nói đúng, chính là có thành tích như vậy, lần này mới có việc như thế, kỳ thực, người ngoài không biết đến sự tồn tại của Cục này, Cục cũng được bảo mật. Tuy nhiên, người nào đã biết thì đều hiểu rõ, người nối nghiệp của nước ta được Cục này khảo sát, Cục trực tiếp làm việc báo cáo với Đoàn đại biểu nhân dân chín cấp. Mỗi lần như thế, Đoàn đại biểu nhân dân chín cấp trung ương sẽ lắng nghe tổng hợp bí mật của Ủy ban tổ chức trung ương, đương nhiên là cũng giống như những người cùng cấp với Lão Hoa, ta cũng không nắm rõ được tình hình cụ thể.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vẫn rất bí mật!
Điền Lâm Hỉ gật đầu nói:
- Biết về Cục này là một chuyện, tình hình cụ thể không phải là việc người ngoài có thể biết, ta chỉ biết những tình hình khái quát, đó là bất cứ ai được chọn để Cục quản lý đều là những trọng điểm của trọng điểm. Tuy nhiên, cậu cũng đừng vui mừng quá sớm, mặc dù lần này cậu được chọn, nhưng cấp bậc của cậu không cao, trong khi Cục tiến hành kiểm tra, người trong danh sách rất nhiều, nếu như mọi mặt đều hợp thì sẽ tiến lên từng bước một, nếu như trong một giai đoạn phát triển nào đó phát hiện có vấn đề thì từ đó sẽ bị loại bỏ.
Từ đó sẽ bị loại bỏ!
Trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy chấn động, cảm thấy được kết nạp vào trong đó cũng không phải là chuyện đơn giản.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Nếu như cậu chăm chú quan sát các cán bộ ở Trung Hoa thì cậu sẽ biết được một chút tình hình. Có người nhìn tiền đồ phía trước xán lạn, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất, họ ắt là được kết nạp vào danh sách, khi làm ở một bước nào đó có vấn đề, liền bị loại ra khỏi danh sách! Nếu không ở trong danh sách có thể đã lên được cấp tỉnh, nhưng đã ở trong danh sách rồi, ở cấp nào để xảy ra vấn đề, thì cả đời coi như đã được định hình rồi, ở mãi vị trí đó cho đến khi kết thúc con đường lam quan mà thôi.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên biết có tình huống như thế, tâm trạng kích động ban nãy đã bình tĩnh trở lại.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã bình tĩnh lại, Điền Lâm Hỉ nói:
- Thật ra điều này thật ra đối với cậu là một cơ hội, cũng là một thử thách! Có lẽ cậu không biết, thật ra việc cậu được vào danh sách là kết quả hành động của Vi gia đấy!
- Vi gia có sức mạnh lớn như vậy sao?
Diệp Trạch Đào liền hỏi.
- Hiện nay Vi gia không có sức mạnh lớn như vậy, nhưng, Vi gia là người thuộc phe của Phó Bí thư mà. Phó Bí thư có sức mạnh lớn thế đấy! Hơn nữa, trong chuyện này cũng có tác động của Tôn Tường Quân!
Diệp Trạch Đào lúc này mới thấy sự việc có những chỗ không giống trong suy nghĩ của mình, nét mặt biểu lộ sự kinh ngạc.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Thật ra, lần trước lãnh đạo cũ đã nói với ta chuyện cậu được vào danh sách, ta đã từng nói, ta nghĩ là tốt nhất khi cậu lên cấp thành phố thì sẽ lên tiếp là tốt nhất hay sao. Điều ta lo lắng chính là khi cậu ở cấp huyện xảy ra chuyện gì, thì cả đời con cũng chỉ dừng ở cấp huyện mà thôi. Không ngờ có người còn quan tâm đến sự trưởng thành của cậu hơn ta!
Khi nói ra điều này, nét mặt Điền Lâm Hỉ tỏ ra có chút kỳ lạ.
Vi gia và Tôn gia đều gắng sức đưa mình vào danh sách.
Diệp Trạch Đào giật mình nhìn Điền Lâm Hỉ.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Nhưng, điều này cũng tốt, chỉ là kiểm tra cậu thôi, không có việc gì lớn lắm đâu!
- Thưa thầy, lần kiểm tra này sẽ không có vấn đề gì chứ?
Điền Lâm Hỉ cười ha ha nói:
- Về việc này cậu có thể yên tâm, không ai có thể tác động đến những trình tự đó, đều đã được định sẵn cả rồi. Tất cả các trình tự đều có tính quy phạm, chỉ cần thực tế cậu không có vấn đề gì, thì sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu. Cậu nên biết, người có sức ảnh hưởng thật sự ở Trung Hoa đang theo dõi việc này, không ai dám làm bừa đâu. Như thế sẽ bị trúng tên! Những người trong cấp trung ương đa phần đều vượt qua cửa này!
- Tôi không phải là người trước tiên được làm chứ?
Nghe Điền Lâm Hỉ nói không ai bị ảnh hưởng, Diệp Trạch Đào lại hỏi một câu.
Điền Lâm Hỉ cười ha ha nói:
- Cậu có lẽ vẫn chưa biết tình hình ảnh hưởng hả? Cậu thì chỉ biết vùi đầu làm việc thôi, cũng chẳng hề biết rằng những việc cậu làm đã ảnh hưởng rất nhiều đến trung ương. Đầu tiên là chuyện phát triển ở xã Xuân Trúc, toàn xã Xuân Trúc có cơ hội thoát nghèo, hai là việc cậu khiến nhân dân đi sửa đường. Tính tiên tiến và đoàn kết của tổ chức Đảng trong lần sửa đường đó được cấp trên khen ngợi rất nhiều! Lần thứ ba là khi cậu làm cơ sở hạ tầng dịch vụ, tất cả đều được tiến hành bằng những phương thức công khai minh bạch, đó mới là một sự kiện mới trên toàn quốc, rất có tính tham khảo, thứ tư là khi cậu tiến hành xây dựng nông thôn mới, trung ương đã bí mật cử người đi điều tra, cảm thấy mọi người đã đi theo một con đường mới, đó chính là một sự sáng tạo mới, có ý nghĩa quảng bá rất lớn. Thứ năm, quy hoạch mới của huyện Thảo Hải có tính khái quát cao, thể hiện được khí phách của cậu, qua thực tế chứng minh, Thảo Hải đã thu được lợi ích. Thành phố Hắc Giang và tỉnh Ninh Hải cũng thu được lợi ích, cũng vì huyện Thảo Hải ở vị trí trung tâm, nên hai tỉnh lân cận cũng được hưởng lợi!
Điền Lâm Hỉ nêu ra một loạt ưu điểm của bản thân, Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc, đúng là như thế thật!
Cười nói:
- Được thầy kể ra, tôi thấy đúng là mình đã làm những việc đó!
Điền Lâm Hỉ lại cười ha ha bảo:
- Đừng có xem thường bản thân mình, không phải có lần ta đã từng nói với lão Nhị hay sao, người ngoài chỉ nhìn thấy các mối quan hệ của cậu, họ làm sao biết được những việc cậu làm có ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của Trung Hoa. Những người ở trung ương không phải người mù, thành tích cậu đạt được như thế, phải sớm nên đưa cậu vào danh sách mới phải, chỉ là sớm hay muộn một chút thôi!
Nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Họ chỉ là đưa đẩy bản thân thôi, không coi như ảnh hưởng gì!
Diệp Trạch Đào lúc này mới hiểu ra, những lời mà người đang ngồi trầm tư Phương Hướng Huy kia nói:
- Chắc họ sẽ không can thiệp quá mức đâu.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Cậu nói đến việc này, ta lại phải nhắc nhở cậu một chút, đây là một quy tắc. Khi quy tắc này được tiến hành, những người như chúng ta phải dạt sang một bên. Chúng ta đã không thể giúp đỡ cậu được nhiều, những kẻ đó cũng không dám công kích cậu quá đáng. Bởi vậy, cậu cũng không cần quá băn khoăn về việc trong tỉnh, các vấn đề sẽ là ở cấp thành phố nhiều hơn, điều này là hoàn toàn phải dựa vào bản thân cậu thôi!
Diệp Trạch Đào hình như nghe ra điều gì, nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Thầy sẽ không đi khỏi Ninh Hải chứ?
Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu:
- Ta phải đến Bắc Kinh một chuyến!
Biết rằng Điền Lâm Hỉ lo sợ sẽ vi phạm những điều cấm kỵ về quy định tuyển chọn đề bạt.
- Thầy, tôi đã khiến thầy phải rời khỏi Ninh Hải!
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Thật ra, ta từ lâu đã muốn đến Bắc Kinh gặp lãnh đạo cũ, như thế cũng tốt!
Nói đến đây, Điền Lâm Hỉ nhìn Diệp Trạch Đào rất sâu sắc:
- Trước khi đi ta có sắp xếp hai việc, cậu phải chuẩn bị tư tưởng. Đó là phải điều hai cấp dưới chủ chốt của cậu đi khỏi Thảo Hải. Một là Ôn Phương, người còn lại là Phương Di Mai, hai đồng chí này sẽ tiến hành sắp xếp, cấp dưới có một người nữ như thế sẽ không có lợi cho đường sự nghiệp của cậu sau này!
Diệp Trạch Đào có chút bối rối, trong lòng hiểu rõ, Điền Lâm Hỉ vẫn cảnh giác, đây chính là mong muốn mình sẽ không phạm sai lầm.
- Tôi nghe theo thầy!
- Như thế là đúng, người làm việc lớn thì phải có phong độ, phải biết vứt bỏ! Tâm người làm việc lớn cũng phải cứng rắn, đừng có hành động lề mề, cách để chịu đựng cậu còn phải tìm hiểu nhiều!