Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 418: không vội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chủ tịch Diệp, việc của Thảo Hải tôi đã thấy, quả nhiên là một nơi đang cần khai phá sớm!

Sau khi bị Diệp Trạch Đào lôi đến vài xã nghèo khó, Bàng Quyền xúc động nói.

- Đúng vậy, vừa nhìn thấy tình hình ở nơi này, những người làm cán bộ như chúng tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu không làm cho nơi này phát triển lên được, chúng tôi tự thấy có lỗi với phần trách nhiệm đang mang trên mình!

- Chủ tịch Diệp à, tôi có vài lời thổ lộ muốn nói với anh

Nhìn thoáng qua Tư Đồ Vũ và Bàng Phí Vũ, Bàng Quyền vội vàng nói.

Hiện tại Bàng Quyền làm sao mà có tâm tư đi xem tình hình phát triển của Thảo Hải cơ chứ, nghĩ đến nhiệm vụ của mình ở Thảo Hải, Bàng Quyền mong muốn nhất là lập tức nhận được những thứ mấu chốt, sau đó thì quay về Thủ đô.

- Không sao, tất cả đều là người một nhà, có gì anh cứ nói

Lời của Diệp Trạch Đào khiến cho Bàng Phí Vũ và Tư Đồ Vũ cũng có đôi chút xúc động. Việc Diệp Trạch Đào xem mình như người tâm phúc, chứng tỏ được tín nhiệm.

Bàng Quyền liếc mắt nhìn hai người, lúc này mới nói:

- Chủ tịch Diệp, là như thế này, hôm qua tôi nói với ba tôi tình hình nghèo khó của huyện Thảo Hải, ba tôi rất quan tâm, ba nói mong tôi có thể làm được chút gì đó cho sự phát triển của Thảo Hải.

- Vâng, Trưởng ban Bàng có thể biết đến tình hình của chúng tôi ở đây, tôi xin thay mặt nhân dân Thảo Hải cảm ơn sự quan tâm của Trưởng ban!

Bàng Quyền nói:

- Hiện nay, trung ương rất ủng hộ việc phát triển những huyện nghèo, tiền sửa đường cũng có không ít nhưng các nơi đều đang tranh thủ, Bộ đau đầu nhất là không có cách nào chiếu cố được.

- Đúng vậy, cả nước có nhiều địa phương cần phát triển lắm, trung ương cũng có cái khó của mình!

Bàng Quyền nói:

- Đương nhiên rồi, mọi việc là ở con người, chỉ cần là những địa phương nghèo khó thực sự, trung ương sẽ xem xét nghiêm túc, việc này vẫn có tính khả thi.

Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu, biết là đối phương sẽ cho một chút lợi rồi.

- Có một chuyện, ba tôi nói rồi, gần đây Trung ương rất coi trọng việc giúp đỡ người nghèo. Mấy lần hội nghị đều đề cập đến chuyện này, đặc biệt là việc các thôn thông đường ra quốc lộ, đối với những thôn nghèo khó sẽ chú trọng tiến hành giúp đỡ. Đúng lúc đang nghiên cứu việc các địa phương được ưu tiên, nhân cơ hội này, cha tôi sẽ đề cập đến việc ưu tiên cho Thảo Hải trong hội nghị. Như thế chắc sẽ được thôi!

Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên cũng có một chút lợi rồi. Bộ Giao thông mỗi năm đều rót một khoản tiền lớn dùng vào việc xây dựng giao thông. Nếu có thể chuyển tiền về đây, thì sẽ có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển của huyện Thảo Hải. Xem ra cái mánh mà mình nghĩ ra lúc đó cũng có hiệu quả!

Diệp Trạch Đào có nghiên cứu qua về tình hình của Bàng Hữu Nhân, cha chú của họ đều từng công tác ở Bộ Giao thông, trong Bộ giao thông, bọn họ cũng có tương đối nhiều tay chân. Chuyển một món tiền đầu tư vào huyện nghèo, đối với bọn họ mà nói thì căn bản không có khó khăn gì.

Nghĩ đến việc sẽ có được một khoản tiền lớn để dùng vào việc xây dựng đường xá, Diệp Trạch Đào trong lòng rất vui.

Trên mặt lộ rõ vẻ cảm động, Diệp Trạch Đào nói:

- Nhất định phải nhờ anh giúp tôi hỏi thăm Trưởng ban Bàng, cảm ơn ông ấy đã giúp đỡ cho nhân dân Thảo Hải, có được sự ưu tiên này, Thảo Hải sẽ phát triển nhanh hơn!

Bàng Quyền nói ra chuyện này xong nhìn Diệp Trạch Đào hi vọng là Diệp Trạch Đào sẽ có thể cấp cho những thứ mình muốn, kết quả lại chỉ nghe thấy Diệp Trạch Đào nói một câu không đầu không đũa là hết chuyện.

Trong lòng buồn bực, biết Diệp Trạch Đào là người không thấy thỏ thì không chịu thả chim ưng.

Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, những điều chính mình vừa nói ra chẳng qua là nói bằng miệng, Diệp Trạch Đào chắc sẽ không tin đâu.

- Chủ tịch Diệp, nói thật nhìn thấy tình hình nghèo khó ở nơi này, trong lòng tôi thực sự rất buồn. Dù đã nhìn thấy, tôi cũng phải làm chút việc vì nhân dân Thảo Hải. Nếu không làm được chuyện gì, trong lòng tôi sẽ rất áy láy!

Bàng Quyền xúc động nói.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:

- Rất nhiều nhà doanh nhân đến Thảo Hải, chứng kiến tình hình của Thảo Hải mới ra tay giúp đỡ. Anh xem xem những con đường lớn kia của huyện Thảo Hải đều phải đầu tư rất lớn đấy! Tổng giám đốc Tôn cũng là một người có lòng hảo tâm, hễ ra tay giúp thì đã thay đổi được diện mạo của cả huyện. Không có sự giúp đỡ của những nhà doanh nhân, Thảo Hải chắc không thể phát triển nhanh mạnh đến vậy!

Nghe Diệp Trạch Đào lại lôi Tôn Lâm ra để nói, Bàng Quyền cười gượng. Diệp Trạch Đào muốn lấy việc đầu tư của Tôn Lâm ra để so sánh đây. Nếu mình không đưa ra được mức lớn hơn mức mà Tôn Lâm đã đầu tư thì sẽ không có khả năng moi được thứ gì mà mình muốn.

Bàng Quyền vốn cũng có nghĩ đến việc không may xảy ra, nghĩ rằng chỉ cần sau khi Diệp Trạch Đào nghe được tin là ba sẽ giúp đỡ chắc sẽ thỏa mãn, bây giờ mới hiểu, Diệp Trạch Đào đòi hỏi rất lớn.

- Chủ tịch Diệp, việc các thôn được thông ra quốc lộ, nhà nước lựa chọn giải pháp một phần là kinh phí nhà nước, một phần là kinh phí địa phương, một phần khác là tập thể thôn. Lượng tài chính cần rất lớn đấy!

Diệp Trạch Đào nói:

- Hiện nay sau khi các thôn phát triển được một số dự án thì tính tích cực của dân trong thôn cũng có. Tuy nhiên, việc tập trung kinh phí vẫn tồn tại nhiều vấn đề, họ chỉ có thế ủng hộ một phần nhỏ thôi. Như muối bỏ biển vậy! Chỉ nhờ sự nỗ lực của chúng ta, Tỉnh, Thành ủng hộ một chút, cũng rất ít thôi, khó khăn rất lớn!

Bàng Quyền nói:

- Phần nhà nước thì chắc không thành vấn đề, hơn nữa ưu tiên đầu tư nữa, khoản lớn chắc có thể do nhà nước gánh vác!

- Thông thường, khoản lớn là do địa phương lo, hiện nay có sự ủng hộ của Trưởng ban Bàng, áp lực của chúng tôi sẽ giảm đi nhiều, đây đúng là việc đại sự!

Bàng Quyền nói:

- Việc này chắc sẽ không phải là vấn đề quá lớn!

Diệp Trạch Đào nói:

- Nhân dân trong thôn đối với việc sửa đường rất tích cực. Các thôn hiện nay đều đã bắt đầu tiến hành, về cơ bản là hành động tự phát, chính phủ chỉ cung cấp những vật tư thiết yếu thôi. Nếu có được sự hỗ trợ tài chính nhiều hơn nữa, thì nhân dân trong thôn còn có thể làm cứng mặt đường nữa. Vấn đề mấu chốt hiện nay chính là việc lo nguồn!

Bàng Quyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gã thầm khâm phục khả năng lãnh đạo của Diệp Trạch Đào.

Ở các địa phương khác, lãnh đạo trong huyện hoàn toàn không có năng lực kêu gọi. Diệp Trạch Đào có thể kêu gọi nhân dân trong huyện tự phát làm đường, điều này cho thấy hắn ta rất có uy tín trong huyện.

Thảo nào các bậc trưởng bối đều muốn cố gắng có quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào!

Việc đã đến nước này rồi, bản thân mình không đầu tư không được. Diệp Trạch Đào đã lôi Tôn Lâm ra để so sánh, chẳng nhẽ mình lại không bằng Tôn Lâm?

Nghĩ đến đây, Bàng Quyền liền nói:

- Chủ tịch Diệp, tôi cũng muốn tham gia vào sự nghiệp tạo phúc cho Thảo Hải, tôi sẽ đến Thủ Đô kiếm cho các anh một trăm triệu để đầu tư vào việc các thôn thông ra quốc lộ!

Diệp Trạch Đào liền nắm chặt tay của Bàng Quyền xúc động nói:

- Cảm ơn Giám đốc Bàng đã ủng hộ Thảo Hải!

Vẫn chưa thấy Diệp Trạch Đào lôi ra những thứ mình cần, Bàng Quyền cảm thấy hơi sốt ruột.

Diệp Trạch Đào nhìn Bàng Quyền nói:

- Giám đốc Bàng, đã đến đây rồi thì đừng vội, hãy tìm hiểu tình hình về Thảo Hải trước rồi hẵng nói.

Nhìn thấy cái kiểu bình tĩnh của Diệp Trạch Đào, Bàng Quyền thầm nghĩ, việc này liệu không gấp được sao?

Trở về đến huyện, Diệp Trạch Đào cùng với Bàng Quyền ăn cơm sau đó sắp xếp chỗ ở cho Bàng Quyền.

Nhìn Diệp Trạch Đào đi rồi, Bàng Quyền càng nghĩ càng thấy bực, liền gọi điện cho cha kể hết toàn bộ sự tình.

Lúc này ở nhà họ Bàng, Bàng Hữu Cảm cũng có mặt, nghe chuyện xong, Bàng Hữu Cảm liền cười mỉm.

Nhìn thấy anh trai cười, Bàng Hữu Nhân nói:

- Sự việc đã gấp như thế này, Diệp Trạch Đào là đòi hỏi quá cao!

Bàng Hữu Nhân mỉm cười nói:

- Hắn ta càng như thế, ta càng có cơ sở!

Bàng Hữu Nhân nói:

- Hắn thật sự có những thứ quan trọng sao?

- Nhất định có!

Bàng Hữu Cảm nói một cách chắc chắn.

Nói xong lời này, Bàng Hữu Cảm nói:

- Diệp Trạch Đào là một người không thấy thỏ không chịu thả chim ưng. Nói nhiều như thế mà không có một chứng cứ em xem hắn sẽ nghĩ như thế nào?

- Vấn đề lo nguồn ở Bộ Giao thông tôi hoàn toàn có thể cho chuyển một khoản cho Thảo Hải, tổng số sẽ không dưới một trăm triệu đâu. Tên này không tin tôi có khả năng đó sao? Hơn nữa tiểu Quyền lại đầu tư thêm một trăm triệu nữa, thế là hai trăm triệu rồi!

Bàng Hữu Cảm mỉm cười nói:

- Hai trăm triệu không phải là nhiều!

Quan trọng là hắn không tin!

- Hữu Nhân, không phải em từng là bạn học của Hô Diên Ngạo Bác sao? Điện cho Hô Diên Ngạo Bác, nhờ ông ta nói với Diệp Trạch Đào. Nói là ngoài hai khoản này ra, thành phố Kim Lăng tiếp theo sẽ giúp đỡ Thảo Hải, ủng hộ ở mọi phương diện!

Thấy anh trai hạ quyết tâm, Bàng Hữu Cảm nói:

- Tên tiểu tử này thật là!

Diệp Trạch Đào lúc này cũng không nhàn rỗi gì, sau khi vừa về đến văn phòng đã nhìn thấy Uông Lăng Tùng đợi ở đó từ lâu.

- Tình hình thế nào?

- Căn cứ theo tình hình mà chúng em có được, đã bí mật bắt hai thuộc hạ quan trọng của Tôn Lâm, đồng thời đã thu thập được chứng cứ quan trọng, Tôn Lâm từ trước đến giờ đều tham gia buôn lậu thuốc phiện, đồng thời hắn còn là một nhân vật quan trọng của khu vực phía Trung Nam.

Nhìn những tài liệu mà Uông Lăng Tùng giao cho, Diệp Trạch Đào xem xét một cách thận trọng.

Sau khi xem xong, Diệp Trạch Đào cũng có đôi chút kinh ngạc nói:

- Cục trưởng Công an thành phố Kim Lăng cũng là một trong số đó?

Ra sức gật đầu, Uông Lăng Tùng nói:

- Việc này chúng em được biết từ việc bí mật bắt hai người đó trên đường từ Thảo Hải về. Lần này sau khi anh gọi điện thoại, quân khu của tỉnh đã giúp đỡ nhiều lắm.

Diệp Trạch Đào tiếp tục xem các nội dung bên trong đó.

Uông Lăng Tùng lại nói:

- Có sự giúp đỡ của quân khu tỉnh, người của chúng ta ở mọi nơi đều rất thuận lợi, thu thập được rất nhiều chứng cứ.

Diệp Trạch Đào gật gật gù gù, lần này là do mình thông qua Điền Lâm Hỉ nói trước với Đồ Trấn Quân, chính ủy quân khu tỉnh mới nhận được sự giúp đỡ của Quân khu, và tận dụng được một ít quân lực mới nhanh chóng đạt được những thứ có tính mấu chốt như thế. Có được những thứ này thì việc đánh đổ Tôn Tường Quân là hoàn toàn có thể.

Diệp Trạch Đào trước mặt Bàng Quyền nói không vội, kỳ thực, trong lòng hắn cũng rất sốt ruột. Loại việc như thế này phải làm nhanh, chỉ có nhanh chóng tiến hành, mới có thể đánh cho Tôn Tường Quân một chưởng không kịp trở tay.

- Anh Uông này, các cậu làm rất tốt!

Diệp Trạch Đào nói một câu khen ngợi.

Khuôn mặt Uông Lăng Tùng lộ rõ nụ cười, gã nói:

- Đều là những việc nên làm mà.

- Anh Uông, thế này nhé, tôi sẽ giới thiệu cậu làm quen với một người. Đến lúc đó chú đưa những thứ này cho người đó là được. Cái mà Thảo Hải cần là một cục diện ổn định, những thứ chúng ta có thể làm được là làm những cái này thôi!

Uông Lăng Tùng thấy buồn cười, việc làm lớn đến như thế mà Diệp Trạch Đào vẫn nói kiểu Thảo Hải không muốn dính vào. Tên Diệp Trạch Đào này giấu giếm người khác kinh thật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio