Trông thấy Diệp Trạch Đào đến, Điền Lâm Hỉ đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng dậy nói với Diệp Trạch Đào:
- Đi thôi.
Ngồi trên chiếc xe mang biển số quân đội, chiếc xe hướng về phía ngoại thành mà lao đi.
- Thủ trưởng cũ nói rằng hôm nay cậu đến thủ đô, nên gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đưa cậu đến đó.
Xưng hô của Điền Lâm Hỉ với Hoa Uy cũng lạ, lúc nào trong điện thoại cũng gọi là lãnh đạo cũ, nhưng khi đến nơi, trước mặt Diệp Trạch Đào thì lại chuyển xưng hô là thủ trưởng cũ.
- Thưa thầy, cách xưng hô của thầy hơi lạ, tại sao trong điện thoại thì gọi lãnh đạo cũ, giờ lại gọi là thủ trưởng cũ?
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Quen rồi!
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy, khiến cho Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy không biết nói gì hơn.
Khi nhìn Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào cảm thấy từ sau khi ông ta rời khỏi Ninh Hải, khí sắc có vẻ kém đi, liền vội hỏi:
- Thầy, sao trông khí sắc của thầy không được tốt vậy? Có chuyện gì sao?
Nghe thấy hỏi, Điền Lâm Hỉ hừ một tiếng:
- Ai mà chẳng có chuyện khó nói, thôi đi, không nói đến chuyện đó nữa.
Nghĩ đến chuyện Mạnh gia, Diệp Trạch Đào có một cảm giác, chuyện Điền Lâm Hỉ lo nghĩ chắc chắn có liên quan đến chuyện của Mạnh gia. Có lẽ con gái đã làm một số chuyện khá lớn và cũng không có gì vui vẻ cả.
Chuyện này Diệp Trạch Đào không quản được nên chỉ đành trầm tư mà nghĩ đến chuyện mình gặp Hoa Uy.
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào đã hiểu ra một vấn đề mà trọng điểm trong lời nói lúc nãy của Điền Lâm Hỉ. Lúc nãy ông ta có nói, Hoa Uy biết chuyện mình đến thủ đô nên mới gọi điện thoại cho Điền Lâm Hỉ đưa hắn đến đó. Điều đó nói lên cái gì? Điều đó nói rằng nhất cử nhất động trong phạm vi thủ đô vẫn nằm trong lòng bàn tay của Hoa Uy!
Một lần nữa Diệp Trạch Đào lại cảm thấy Hoa Uy thật vĩ đại, ai nói là ông ta không để ý đến mọi chuyện chứ?
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào trầm tư, Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Thủ trưởng cũ không phải là người bình thường đâu!
Diệp Trạch Đào cũng gật đầu:
- Chắc hẳn thủ trưởng cũ không hề bị ngã chấn thương chứ?
Điền Lâm Hỉ liền mỉm cười không nói.
Xe chạy về hướng lần trước Diệp Trạch Đào cũng đã từng đến, cũng là những lần cảnh giới nghiêm ngặt, qua rất nhiều trạm kiểm soát rồi mới được tiến vào bên trong.
Khi đi vào bên trong, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một ông lão đang ngồi ở dưới giàn nho đọc sách.
Hai người vừa mới tiến đến gần, Hoa Uy liền ngẩng đầu lên.
Người quân nhân đi cùng bọn Điền Lâm Hỉ đến liền cẩn thận rút sang một bên, rồi có người khác đến rót trà cho bọn họ.
Mặt mày rạng rỡ, nhìn Diệp Trạch Đào cười:
- Tiểu Diệp đến rồi à, ngồi xuống nói chuyện nào.
- Xin chào thủ trưởng!
Diệp Trạch Đào cung kính chào.
Chỉ vào cái ghế dựa, Hoa Uy mỉm cười nói:
- Đừng đa lễ nữa, ngồi xuống đi!
Thấy Điền Lâm Hỉ đã ngồi xuống rồi, lúc này Diệp Trạch Đào mới dám ngồi xuống.
Khi nhìn về phía Hoa Uy, trông thấy khuôn mặt hồng hào rạng rỡ của ông ta, thấy không hề giống với một người vừa bị ngã chấn thương.
Vẫn luôn chú ý sắc mặt của Diệp Trạch Đào, nhìn một hồi lâu, rồi Hoa Uy mới lên tiếng:
- Chuyện ngày hôm qua cậu làm tốt lắm, hiện giờ chúng ta có quá nhiều đồng chí càng ngày càng không cẩn trọng!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Tôi cũng không làm gì, đều là do bọn Lưu Phàm làm thôi mà.
Biết Hoa Uy muốn nói đến chuyện ngày hôm qua, Diệp Trạch Đào liền vội vàng thanh minh.
Hoa Uy mỉm cười nói:
- Sự phát triển của Thảo Hải tốt lắm, lúc nãy tôi có xem qua tài liệu có liên quan đến Thảo Hải, sự phát triển của nó khiến người ta phải kinh ngạc.
Từ việc ngày hôm qua lại chuyển ngay sang chuyện phát triển của Thảo Hải, Diệp Trạch Đào có chút không theo kịp với tư duy của Hoa Uy.
- Thưa Thủ trưởng, công trình về đường bộ giao thông của Thảo Hải hiện nay đã cơ bản hoàn thành. Công tác xây dựng, kiến thiết khu công nghiệp cũng đang gấp rút đi vào giai đoạn cuối, tất cả các hạng mục, dự án của các xã, thị trấn đều đang cùng lúc tiến hành, tin chắc sẽ nhanh chóng sản sinh ra hiệu suất đáng kể.
Hoa Uy nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cho rằng điều quan trọng nhất của các cậu bây giờ là các cậu tốt nhất nên đi theo con đường phát triển nông thôn. Nông thôn mới ở huyện Thảo Hải phát triển rất tốt, điều chúng ta cần chính là một con đường chung để mọi người cùng tiến đến giàu có, thịnh vượng. Nếu chỉ một người giàu có, cái đó không phải là giàu có, một số người giàu có, cũng không được coi là giàu có. Điều chúng ta cần làm chính là dẫn dắt, hướng dẫn, dẫn đường nhân dân cùng đi trên con đường tiến đến sự giàu có. Trong sự xây dựng nông thôn mới của huyện Thảo Hải các cậu có tiến hành công tác phân chia lợi nhuận cổ phần tập thể, bình quân nguồn tài nguyên của mọi người, đặc biệt là chủ trương sức mạnh chiến đấu của các Đảng viên nòng cốt đã đem đến cho chúng ta một sự tham khảo lớn về công tác nông thôn. Từ những trải nghiệm của các cậu, xem ra, người nông dân thực sự đã nhận được rất nhiều ưu đãi!
Trong lòng Diệp Trạch Đào chấn động, không ngờ Hoa Uy lại hiểu biết về tình hình của huyện Thảo Hải nhiều như vậy. Đó là điều cơ bản mà hắn thật sự không ngờ đến.
- Chúng tôi chỉ làm những việc nên làm, nếu tổ chức đã đặt chúng tôi ở địa vị như vậy rồi thì chúng tôi phải có trách nhiệm dẫn dắt quần chúng đi lên con đường thoát nghèo.
Diệp Trạch Đào cũng tỏ vẻ khiêm tốn.
Hoa Uy nhìn Diệp Trạch Đào một cách tán thưởng:
- Cậu là cán bộ Đảng, bất luận khi nào cũng đều phải đặt lợi ích của Đảng ở vị trí hàng đầu. Thật sự, lợi ích của Đảng ta cũng chính là lợi ích của quần chúng nhân dân. Ở vấn đề này đã có khá nhiều người phá vỡ nó. Tông chỉ của Đảng chính là tất cả vì quảng đại quần chúng nhân dân mà phục vụ. Chỉ cần đi theo tôn chỉ đó thì con đường của cậu sẽ ngày càng dài, càng rộng!
Diệp Trạch Đào cẩn thận ngẫm nghĩ những lời của Hoa Uy nói, không kìm nổi lòng, gật đầu:
- Thật ra yêu cầu của quần chúng đối với chúng ta không hề cao, bọn họ chỉ mưu cầu một môi trường ổn định, yên ổn. Nếu có một chính phủ sẵn sàng lên tiếng vì họ, cuộc sống sẽ được đảm bảo. Chỉ cần chúng ta đồng lòng, quyết tâm, suy nghĩ thật sự về những lợi ích thiết thân của họ mà đi hành động, thì tôi tin hoàn toàn có thể nhận được sự thông cảm và ủng hộ của bọn họ.
Lần này thì đến lượt Hoa Uy trầm tư.
Trầm tư một lúc, Hoa Uy gật gật đầu:
- Tiểu Diệp, cậu có thể lý giải được như vậy quả thật không tồi.
Nhìn về phía Điền Lâm Hỉ, Hoa Uy mỉm cười nói:
- Hiện giờ ở tỉnh Ninh Hải cũng tạm ổn chứ!
Ánh mắt Điền Lâm Hỉ chợt sáng lên:
- Sự khảo nghiệm cũng có mức độ. Nếu như quá mức thì lại trở thành chèn ép rồi!
Hoa Uy liền cười lớn, chỉ vào Điền Lâm Hỉ nói với Diệp Trạch Đào:
- Thầy của cậu đang muốn bao che khuyết điểm của mình.
Diệp Trạch Đào cũng cười.
Đứng lên khỏi ghế, Hoa Uy nói:
- Tiểu Diệp, cậu đi cùng ta.
Lần này không ngờ không cần Điền Lâm Hỉ đi cùng, mà chỉ cần Diệp Trạch Đào mà thôi.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn sang phía Điền Lâm Hỉ, thấy Điền Lâm Hỉ vội vàng ra hiệu cho hắn đi theo.
Diệp Trạch Đào liền tiến lên trước dìu Hoa Uy.
Khoát tay, Hoa Uy nói:
- Võ công của thầy cậu cũng là do ta dạy, đừng có làm như thế, cứ như ta là ông lão đến nơi rồi.
Nói xong liền bước dài về phía trước.
Diệp Trạch Đào vội bước theo sau.
Không dám vượt lên, Diệp Trạch Đào luôn chú ý đi phía sau nửa bước.
Khu vực này rất rộng, phong cảnh cũng rất đẹp. Hoa Uy vừa đi vừa nói cùng với Diệp Trạch Đào:
- Tháng là cậu kết hôn phải không?
Đến việc này mà ông ta cũng biết!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Ý của các bậc bề trên trong nhà muốn tổ chức vào tháng này ạ.
- Ừ, kết hôn rồi cũng tốt, để người ta đỡ phải dùng số tuổi để đánh giá một con người. Kỳ thật có người sống đến hơn nửa đời người rồi mà khi làm việc gì cũng vẫn khiến cho người khác phải lo lắng, không an tâm.
Với những chuyện như thế này Diệp Trạch Đào không tiện nói tiếp, nên chỉ đành đứng nghe.
- Cậu có cái nhìn như thế nào về Lưu gia?
Chỉ có hai người, nên đột ngột Hoa Uy hỏi một câu như vậy, khiến cho Diệp Trạch Đào quá sửng sốt, liền phải suy nghĩ cho thật kỹ vấn đề này.
Chắc hẳn Hoa Uy không tùy tiện mà đưa ra câu hỏi như vậy. Mà một khi đã hỏi rồi chắc chắn là có dụng ý và muốn thăm dò.
Khi nghĩ đến ông ta muốn thăm dò, Diệp Trạch Đào hiểu hiện giờ mỗi một câu nói của mình lúc này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến bước phát triển tiếp theo của hắn.
Hoa Uy dường như cũng không để ý lắm đến việc Diệp Trạch Đào có trả lời hay không, cứ điềm nhiên bước đi.
Diệp Trạch Đào nghiến răng, cảm thấy mình phải có cái nhìn khách quan đối với vấn đề này, chỉ có như vậy mới có thể biểu hiện ra sự công bằng của chính mình.
- Thưa thủ trưởng, kỳ thật sự hiểu biết của tôi đối với Lưu gia cũng không nhiều lắm. Sự gặp gỡ của tôi và Lưu Mộng Y cũng là một sự ngẫu nhiên.
Rồi Diệp Trạch Đào liền thuật lại quá trình gặp gỡ giữa hắn và Lưu Mộng Y.
Cảm thấy Hoa Uy đang nghe, sau khi thuật lại chuyện của mình và Lưu Mộng Y, liền nói tiếp:
- Thông qua chuyện này, tôi thấy tình hình nhà Lưu gia hiện tại chỉ là bề nổi bên ngoài. Giờ mọi người phải quyết tâm để làm một vài công việc cụ thể. Có lúc cũng bị vướng vào tình cảnh lực bất tòng tâm. Về khuyết điểm, chính là bọn họ quá chú trọng đến lợi ích của gia đình. Đương nhiên rồi, cũng không cần phải hà khắc quá, có nhiều gia tộc cũng không xứng danh bằng Lưu gia.
Hoa Uy dừng bước, nhìn Diệp Trạch Đào, trên mặt lộ rõ nụ cười:
- Câu trả lời này của cậu không thành thật cho lắm!
Diệp Trạch Đào cười cười, câu trả lời của mình cũng đã chỉ rõ Lưu gia chỉ còn bề nổi, cũng đã chỉ rõ Lưu gia không đủ sức để đảm nhiệm trọng trách, lại cũng đã nói rõ tình hình khá nghiêm trọng của họ. Những chuyện này tương đối khách quan, điều này cũng đã nói lên rằng trong thủ đô này hiện nay cũng có một vài người đang liên thủ lại để tấn công, chèn ép Lưu gia.
Hoa Uy lại đi tiếp vài bước, rồi mới nói:
- Một đoàn thể cũng được, một thế lực cũng được, nếu như có dự dẫn dắt tốt thì đều có thể lập nên những giá trị vô cùng to lớn. Nếu như người cầm đầu, dẫn dắt lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc đấu đá, tranh giành vì quyền lợi cá nhân mình thì đúng là không xứng với cái danh cầm đầu, dẫn dắt đó. Tiểu Diệp này, hãy giữ cho bản tính của mình không bị vấy bẩn. Đó là điều mà mỗi người chúng ta đều phải trải qua một lần khảo nghiệm!
- Xin thủ trưởng yên tâm, tôi xin nhớ kỹ lời dạy bảo của ngài.
Nghe thì hiểu Hoa Uy không hài lòng lắm đối với Lưu gia, chẳng trách Hoa Uy không giúp đỡ gì Lưu gia.
Trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ chấn động, liền nghĩ đến cách để thay đổi tình hình này, đó cũng là điều mà bản thân mình hy vọng làm được, liền nói:
- Thủ trưởng nói đúng lắm, người dẫn dắt rất quan trọng. Nếu như người dẫn dắt tốt thì sẽ cung cấp cho Trung Hoa một lực lượng vô cùng hùng mạnh. Trong vấn đề này tôi cũng sẽ cố hết sức đóng góp một phần công sức nhỏ bé của mình.
Đó cũng là một sự biểu hiện thái độ, Diệp Trạch Đào muốn tỏ ý sau khi trở thành một thành viên của Lưu gia sẽ tập hợp lại một số lực lượng trước kia của họ.
Nói lời này, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có chút bất an, đợi Hoa Uy lên tiếng.
Hoa Uy xoay mặt nhìn vào Diệp Trạch Đào:
- Chúng ta đôi khi cũng phải có khí phách, phải có một dũng khí đập bỏ cái cũ, xây lại cái mới. Tiểu Diệp này, chỉ cần cậu giữ vững được bản lĩnh của mình, có chuyện gì đều có thể nói cho thầy của cậu!
Trong lòng Diệp Trạch Đào rộn rã, như vậy chính là Hoa Uy đã bày tỏ thái độ, đã biểu hiện sự ủng hộ, giúp đỡ. Như vậy cũng chính là ông ta ngầm công nhận dự định của mình là muốn sử dụng lực lượng Lưu gia là của riêng mình rồi. Có được sự ủng hộ đó, thì những chuyện sau này mình cũng sẽ dễ dàng triển khai hơn.
Hai người chậm rãi quay trở lại về chỗ lúc nãy. Hoa Uy nói:
- Cậu là đồ đệ của Điền Lâm Hỉ, cũng coi như là đồ đệ của tôi. Nói thì xấu hổ, thật ra tôi cũng chưa từng dạy cậu luyện chút nào. Hôm nay nhân cơ hội này, cậu luyện chút đi, tôi sẽ chỉ dạy cho. Ha ha...