Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 537: các lãnh đạo ở huyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mưa vẫn trút xuống, Diệp Trạch Đào trên người đã bị nước máu và bùn lầy dính vào nhìn không ra hình thù gì, cả người hắn nhìn cũng không ra cái hình người.

Một vài người đã tới cũng hỗ trợ cứu viện.

Mấy người bị thương nhẹ nhìn Diệp Trạch Đào bận bịu, trong lòng cảm kích không nói nên lời.

Nhìn lại nơi đã bị chôn vùi kia, nếu không có người thanh niên này kịp thời xuất hiện, không có người thanh niên này dùng tốc độ nhanh nhất tiến hành cứu giúp, không có người thanh niên này bình tĩnh chỉ huy, không ai có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Những người bị thương lại càng biết, nhiều khả năng họ đã bị chôn vùi ở núi đá và bùn đất phía dưới, khả năng sống sót là rất thấp.

- Đồng chí, anh mệt quá rồi!

Một thiếu phụ trung tuổi nằm trên mặt đất nói với Diệp Trạch Đào.

- Nghỉ ngơi một chút đi.

Một ông cụ tuy rằng chân không động đậy được, ông ấy là người Diệp Trạch Đào cõng ra, nhìn thấy Diệp Trạch Đào vẫn đang chỉ huy mọi người ngăn cản xe để lấy xe vận chuyển người bệnh, lớn tiếng nói.

Mọi người đều đã đi tới, một vài người trên xe cũng đều xông vào mưa cứu người.

- Làm ăn kiểu gì thế, cán bộ chính quyền đang làm gì vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy đến bây giờ còn không ai đến!

Một người thanh niên từ trong xe thấy được tình hình nơi này, liền gào lên.

- Đúng thế, sửa đường cái gì chứ, vừa mưa xuống là xảy ra chuyện không may, còn cho người ta sống hay không!

Lại có người nói to.

Diệp Trạch Đào cũng vừa kịp nghe câu chuyện của những người này, vốn không định nói nhiều, bởi vì những người thanh niên kia lên tiếng khiến cho không ít người phụ họa theo.

- Các đồng chí, cứu người quan trọng hơn, bây giờ không phải nói gì hết, sinh mạng là quan trọng nhất!

Diệp Trạch Đào liền nói một câu.

- Anh bạn, người như cậu quá ít rồi, đàn anh tôi chịu phục những người như cậu. Nghe nói một mình cậu cõng hơn mười mấy người ra, thật không đơn giản!

- Đúng thế, mọi người đều nói, nếu không có cậu cứu bọn họ, lần này chắc chắn không ai sống sót, chú em, làm việc thiện đó!

Diệp Trạch Đào thấy mấy người hùng hổ la hét lúc nãy đang nói lời khen ngợi mình, khẽ mỉm cười nói:

- Đây là chuyện tôi nên làm!

Một người trung niên có lẽ là phóng viên rất nhanh chạy tới, nói với Diệp Trạch Đào:

- Người thanh niên, nói một chút tên tuổi của cậu, cậu làm việc này rất tốt rồi, tôi nhất định phải viết ra một bài báo, nói ra hết chuyện này, tiêu đề tôi đều nghĩ rồi, gọi là “ngàn cân treo sợi tóc”.

Diệp Trạch Đào thành thật nói:

- Đối mặt với tình hình như vật, bất cả là ai đều có nghĩa vụ và trách nhiệm phải làm. Tôi chỉ làm những chuyện bản thân nên làm, người bị chết quá nhiều, chúng ta cần mau chóng làm tốt công tác trấn an và hậu sự mới được.

- Chú em rất có khẩu khí của một lãnh đạo đấy!

Một người trẻ tuổi vỗ vai Diệp Trạch Đào.

- Lãnh đạo? Lãnh đạo bây giờ ai chạy tới cứu người, đã sớm chạy xa rồi!

Một người trung niên nói.

Mọi người lại bàn luận về chuyện lãnh đạo.

Lúc này đã đưa người bị thương cuối cùng lên xe.

Diệp Trạch Đào nhìn chiếc xe đi, ngồi phệt xuống một tảng đá, việc vừa rồi khiến hắn mệt muốn chết.

- Bí thư Diệp, tôi đã trở về.

Lư Dũng lúc này cũng rất nhanh chạy tới.

- Người đâu?

- Nửa đường gặp xe cứu thương, đưa lên xe tôi lo lắng tình hình ở đây nên đến.

Nhìn tình hình ở đây, Diệp Trạch Đào nói:

- Chúng ta mau tới bệnh viện rồi nói.

Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi xe việt dã rời đi, mấy người vừa rồi lớn tiếng phê bình chính quyền lãnh đạo cùng nhìn nhau.

- Bí thư Diệp?

Vẻ mặt mọi người thật khó hiểu.

Cầm chặt tay Diệp Trạch Đào, Liễu Khâm Trí cảm động nói:

- Bí thư Diệp vất vả rồi.

Nhận được tin tức, các lãnh đạo ở huyện Lục Thương giật mình kinh hãi. Đây là một sự cố vô cùng lớn, Tổng bí thư vừa rời khỏi đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ai nấy đều ngồi không yên. Hơn nữa đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ai cũng không dám ngồi trong huyện. Trong khoảnh thời gian ngắn dòng xe cộ lại bắt đầu khởi động, tất cả đều tới địa phương đã xảy ra chuyện sạt lở.

Lúc này Diệp Trạch Đào sớm tổ chức mọi người ngăn cản xe, đưa người trở về bệnh viện thành phố. Một số lãnh đạo ở huyện ngăn cản một ít xe rồi lại lao tới bệnh viện.

Lần sụt lở lớn này khiến toàn bộ đường giao thông ở huyện hoàn toàn bị hủy hoại, tuy rằng ở gần huyện nhưng cũng không thể đưa tới huyện được.

Ánh mắt Liễu Khâm Trí lúc này nhìn Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới, nhìn toàn tân đầy những máu dơ.

- Phải nhanh chóng khai thông con đường kia mới được, bằng không sẽ gây tắc nghẽn!

Diệp Trạch Đào không có thời gian nói chuyện của hắn. làm quen với Liễu Khâm Trí xong, liền nghiêm túc nói.

- Trước khi đến tôi đã thông qua cơ quan thẩm quyền, bí thư Diệp yên tâm.

Liễu Khâm Trí trong lòng ít nhiều có chút không vui nói.

Trong khoảng thời gian này, Liễu Khâm Trí đã nghe thấy cái kiểu mùi vị của thổ hoàng đế, nghe thấy một vài người trẻ tuổi nói chuyện với mình, trong lòng ít nhiều còn không thích ứng.

- Việc này giao cho người bên dưới đi, bí thư Diệp hay là cứ về huyện trước.

Liễu Khâm Trí nói.

Lắc đầu, Diệp Trạch Đào nói:

- Bây giờ không phải là thời gian để nghỉ ngơi, phía dưới kia còn thi thể bị chôn vùi, phải đào lên. Còn nữa, chuyện này phải nhanh chóng báo cáo với cấp trên.

Liễu Khâm Trí lại nhíu mày, Diệp Trạch Đào này rất nhanh đã nhập vai rồi, thật đúng là khá nhanh đấy!

Tình hình trước mắt, Liễu Khâm Trí cũng không phản bác, nhưng cứ không minh bạch như vậy để cho Diệp Trạch Đào chỉ đạo việc này, Liễu Khâm Trí trong lòng vô cùng không vui.

- Bí thư Diệp, xin chào, tôi là Cảnh Quốc Ninh.

Một người trung niên dường như không có chút tinh thần đi tới, giơ tay nắm chặt tay Diệp Trạch Đào, giới thiệt bản thân mình.

Đây chính là Phó chủ tịch thường trực huyện!

Diệp Trạch Đào cầm tay ông ta nói:

- Thứ nhất cần chữa chạy cho người bị thương, thứ hai phải nhanh chóng tìm những người bị chôn vùi ở dưới, thứ ba khai thông đường trong thời gian ngắn nhất.

Cảnh Quốc Ninh nói:

- Bí thư Diệp, những việc này đang được làm rồi.

Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Diệp Trạch Đào nghe thấy tiếng đội thi công đang dùng máy đào, lúc này mới cảm thấy một trận mệt mỏi kéo tới.

Chủ tịch huyện Lôi Diên Tùng cũng là người mới nhận chức, ông ta trước đây là một lãnh đạo của một ban ngành trên thành phố, lần này điều tới huyện Lục Thương. Vốn đang phải ở thành phố xử lý chuyển giao công tác, kết quả nghe được chuyện xảy ra, giật mình cũng nhanh chóng chạy tới nơi này.

Nghe thấy có người chết, vị chủ tịch mới nhậm chức chỉ có thể thầm than xui xẻo, chuyện như thế làm sao lại xảy ra được.

Liên tục hai ngày trời, Diệp Trạch Đào căn bản không hề lơ là, cùng với các lãnh đạo ở huyện xử lý chuyện này.

Cũng may trải qua điều tra từ các phía, lần sụt lở này nhận định là do thiên tai, cũng không phải trách nhiệm của bất cứ ai.

Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng lúc này các lãnh đạo đối với tình hình huyện Lục Thương càng thêm đau đầu.

Bí thư Hạo Vũ rất quan tâm tới tình hình huyện Lục Thương, nhấn mạnh lần nữa phải làm tốt công tác ở huyện Lục Thương. Nhưng bí thư Hạo Vũ vừa mới đi, nơi này đã xảy ra chuyện lớn như vậy, rốt cuộc nên làm như thế nào?

Trần Đại Tường sau khi báo danh, nghe được chuyện này, trong lòng cũng sửng sốt. Cái tên Diệp Trạch Đào này, mười chỗ đánh thì chín chỗ có hắn. Đến địa phương mới, Trần Đại Tường cũng không muốn nói xen vào.

Trần Đại Tường trong lòng biết rõ ràng, chuyện này khiến cho những người ở Thành ủy khó khăn. Việc này chắc chắn phải lên báo rồi, giấu diếm cũng không giấu diếm được. Nhưng nếu không giải quyết chuyện xảy ra, việc này chính là trách nhiệm. Nếu như báo cáo toàn bộ sự việc lên trên, cái tên bí thư Huyện ủy mới tới sẽ trở thành tâm điểm. Chuyện này khiến cho các lãnh đạo Thành ủy suy nghĩ thế nào?

Rõ ràng, tỉnh ủy có một bộ phận lãnh đạo không hy vọng tuyên truyền quá mức điều tra một số đồng chí điều nhập tới các địa phương. Việc này mọi người bằng mặt mà không bằng lòng. Lãnh đạo tỉnh ủy có thái độ như vậy, thành phố Cừ Dương lại đưa tin nhiều về Diệp Trạch Đào, chuyện này thật sự khó xử!

Trong lòng buồn cười, Trần Đại Tường cũng thể hiện một vẻ nghiêm túc, ngồi đó không nói lời nào.

Một lúc sau, bí thư Thành ủy Thi Minh Cương mới bất đắc dĩ nói:

- Cứ báo cáo theo đúng sự thật đi!

Xe tiến vào huyện Lục Thương, nhìn thị trấn rách nát này, Diệp Trạch Đào rốt cuộc biết tình cảnh huyện này còn không bằng huyện Thảo Hải trước đây. Địa phương như thế có thể phát triển tốt được không?

Một ngày của Diệp Trạch Đào đều ở thị trấn, không trở lại huyện. Đến giờ những người bị thương nặng nhất được cứu ra cũng đã ổn định vết thương, Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngoại trừ những người không cứu được, những người được cứu không chết cũng là trong cái bất hạnh cũng có hạnh phúc!

Nghĩ đến cảnh người nhà những người bị thương quỳ gối trước mặt mình cảm tạ, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, tất cả đều do đường sá ở đây quá kém!

Đối với tình hình khu vực nghèo khó, Diệp Trạch Đào phát hiện phần lớn rất giống nhau, một là vấn đề giao thông, ngoài ra là vấn đề bộ máy quản lí. Hai vấn đề mấu chốt này mấu chốt vẫn là kiến thiết lại bộ máy quản lí. Bước tiếp theo có thể mình sẽ phải giải quyết mặt này.

- Bí thư Diệp, tạm thời anh nghỉ ở nhà khách Uỷ ban Nhân dân huyện, anh thấy thế nào?

Trưởng Ban thư ký huyện ủy Kiều Ứng Xương đi vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, nhỏ giọng hỏi Diệp Trạch Đào.

- Được, các anh sắp xếp là được rồi, đơn giản chút là được.

Nhìn bộ dạng gầy gò của Trưởng ban thư ký, Diệp Trạch Đào lập tức nghĩ tới điều tra của Trần Hỷ Toàn về tình hình nơi này. Trưởng ban thư ký là thuộc người một hệ với Bí thư huyện ủy, khi Bí thư huyện ủy xuống ngựa, trưởng ban thư ký này không ngờ không hề có chuyện gì. Đây cũng là chuyện khiến người khác khó hiểu. Trong tình huống bình thường, Trưởng ban thư ký và Bí thư đều là người khá thân thiết, bí thư đều xảy ra chuyện rồi, tên Trưởng ban thư ký khả năng xảy ra chuyện lại không lớn. Nhưng mà Kiều Ứng Xương lại thật sự không xảy ra chuyện gì, là một chuyện khác!

Biết người này không phải một giuộc với đám người Liễu Khâm Trí, Diệp Trạch Đào đối với ông ta thể hiện một chút thiện ý, mỉm cười nói:

- Lão Kiều, giành thời gian giảng giải cho tôi một chút tình hình ở huyện.

Kiều Ứng Xương nhìn khuôn mặt Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:

- Được, đây là trách nhiệm của tôi.

Diệp Trạch Đào cảm giác cho tới lúc này, Kiều Ứng Xương không hề hiểu về tình hình của mình, tất cả những hành động nên cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với mình. Việc này cũng là chuyện rất bình thường, cũng không cần quá gấp gáp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio