Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 762: diệp trạch đào thừa dịp loạn ra tay.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất cả mọi người đều biết chuyện này đã được làm lớn, không còn là vấn đề của riêng Cục Lâm nghiệp nữa, điều này đã liên lụy đến thành phố, nghĩ đến đây tâm trạng của mọi người trở nên phức tạp, những người trẻ tuổi hiện nay một người so với một người lại càng tàn nhẫn hơn!

Các lực lượng lớn mạnh ở thành phố đã bắt đầu hành động, rõ ràng là kiếm chuyện, nếu không có tiếng nói sẽ không được, từ trong chuyện này có thể thấy được, lần này cho dù là Trần Đại Tường cũng được, Diệp Trạch Đào cũng tốt, đều đã chuẩn bị xong rồi.

Nhìn vào ánh mắt của Diệp Trạch Đào, mọi người đều cũng là lần đầu tiên coi trọng, tuy rằng chuyện này có vẻ như Trần Đại Tường động thủ trước. Nhưng nếu không có Diệp Trạch Đào thúc đẩy, căn bản Trần Đại Tường không thể làm được!

Không khác biệt lắm, bây giờ chỉ cần một số nhân tố quyết định là được!

Diệp Trạch Đào ngồi đó xem Trần Đại Tường gây sự, xem ra Phó Chủ tịch thành phố bị ông làm cho tiêu rồi, phía dưới đang tranh đoạt quyền của Phó chủ tịch thành phố, nhưng mà việc này không có được đề cập trên hội nghị, cuộc họp tiếp theo mình giúp đỡ giật dây, Cục Lâm nghiệp cũng sẽ để cho Trần Đại Tường được tốt.

- Tôi nói vài câu.

Diệp Trạch Đào nói.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nói:

- Cục Lâm nghiệp xuất hiện sự hỗn loạn lớn như thế mọi người cũng rất là đau xót, vì sao Cục Lâm nghiệp lại xảy ra hiện tượng như vậy? Theo tôi, căn nguyên là do bộ máy của Cục Lâm nghiệp, bộ máy này thực sự có vấn đề đấy! Tôi cho rằng Thành uỷ nên nghiên cứu một chút về bộ máy trong Cục Lâm nghiệp.

Mọi người sửng sốt chẳng nhẽ Diệp Trạch Đào muốn người của hắn lên vị?

Chuyện này Trần Đại Tường tất nhiên biết nhưng Diệp Trạch Đào không có tính đụng đến Cục Lâm nghiệp, lần này lại làm nền cho mình.

Hai lần rồi, thời điểm quan trọng Diệp Trạch Đào đều lên phát ngôn, đợi chút nữa mình trả nợ đây!

Tuy rằng có cách nghĩ nhưng Trần Đại Tường lập tức nói:

- Đồng chí Trạch Đào nói rất đúng, bộ máy trong Cục Lâm nghiệp đúng là có vấn đề, tôi đề nghị tại cuộc họp này điều chỉnh rõ ràng bộ máy ở Cục Lâm nghiệp, đề nghị đổi cương vị một Cục trưởng đương nhiệm. Còn các thành viên khác trong bộ máy nên trang bị những người ưu tú.

Vốn Trần Đại Tường sẽ nói, sau cuộc họp Thành uỷ sẽ thảo luận ở bên Chính phủ để báo cáo. Bây giờ thấy tình hình cuộc họp Trần Đại Tường cảm thấy có thể mượn chuyện này để thể hiện chút lực lượng của mình, liền thay đổi suy nghĩ và nói tiến hành thảo luận ngay trên cuộc họp này.

Bỗng nhiên trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động nên nói:

- Trong chuyện của Cục Lâm nghiệp tôi có một số lời thật lòng muốn nói, thật sự không nhả ra không được. Mọi người đều biết chuyện này, vợ của tài xế lái xe cho tôi, đồng chí Lý Duy đang công tác ở Cục Lâm nghiệp, nói thật lòng lúc trước tôi không biết tình huống của vợ Lý Duy. Lần này sau khi phát sinh chuyện Lâm Thành Nhân xằng bậy tôi mới để cho thư ký điều tra một chút. Quách Thu Vân đã từng được đề bạt lên chức Phó Chủ nhiệm văn phòng Cục Lâm nghiệp đấy, rất nhiều đồng chí trong Cục Lâm nghiệp đều đã biết chuyện này, chính là muốn mạnh dạn đấu tranh với tà ác, cuối cùng lại bị một số lãnh đạo bày mưu đặt kế ngăn cản chuyện này, thoáng chớp đã mấy năm qua rồi, chẳng lẽ để cho một đồng chí chăm chỉ làm việc của chúng ta chịu sự đối xử không công bằng này sao?

Khi Diệp Trạch Đào nói những lời này liền đập mạnh tay lên bàn để biểu hiện bộ dạng tức giận.

Lúc này mọi người liền nhìn Diệp Trạch Đào, đa số đều là các đồng chí mới được điều tới nên cũng không biết được tình huống của Quách Thu Vân, chỉ có điều giật mình mà thôi. Một số người biết được chuyện này chỉ biết thầm than, thật ra chuyện của Quách Thu Vân là do Cố Thừa Ngọc muốn chiếm đoạt Quách Thu Vân, cố ý nói ra chức Phó Chủ nhiệm văn phòng chứ thật sự không có đưa ra cuộc họp để thảo luận, sự việc này cũng chỉ là lời đồn mà thôi nhưng bây giờ Diệp Trạch Đào đem chuyện này nói ra.

Nếu như Diệp Trạch Đào không nói chuyện này thì mọi người cũng không nhớ đến chuyện của Quách Thu Vân, bây giờ tốt rồi Diệp Trạch Đào đã đề cập chuyện này trước mặt mọi người, đã đưa Quách Thu Vân trở thành một đồng chí tốt đấu tranh cho xu hướng không lành mạnh. Cứ như vậy Quách Thu Vân kia hiện nay không có đến một chức quan nguyên nhân chủ yếu chính là có các phần tử không lành mạnh chèn ép, đây không công bằng đối với Quách Thu Vân rồi.

Thi Minh Cương âm thầm lắc đầu, hôm nay Diệp Trạch Đào quyết định chủ ý muốn giúp Quách Thu Vân có một vị trí tốt!

Diệp Trạch Đào nói đến đây nhìn về phía Trần Đại Tường nói:

- Chủ tịch thành phố Trần vẫn luôn nói về vấn đề của Cục Lâm nghiệp, tuy rằng thâm tâm chúng ta đều biết Cục Lâm nghiệp đang tồn tại một số vấn đề, không ngờ vấn đề này lại nghiêm trọng đến thế, đương nhiên rồi, Cục Lâm nghiệp đang tồn tại vấn đề nhưng không phải ai cũng có vấn đề, theo tôi được biết Phó Cục trưởng Cục Lâm nghiệp đương nhiệm đồng chí Bàng Hải Dương không tệ, Phó Cục trưởng đồng chí Hoàng Tuần Giang rất có tinh thần.

Nói tới đây lại nhìn Nguỵ Lệ Cầm nói:

- Đương nhiên, đừng tính đến lời nói của tôi, chuyện này phải để Uỷ ban Kỷ luật đi điều tra mới được.

Nói xong những lời này Diệp Trạch Đào liền ngậm miệng lại.

Mọi người nghe được những lời nói này của Diệp Trạch Đào đều trầm tư.

Bàng Hải Dương là người của Trần Đại Tường, còn Hoàng Tuần Giang là người của Thi Minh Cương, hiện tại Diệp Trạch Đào đều đề xuất hai người kia, Diệp Trạch Đào này đúng lợi hại, trước tiên muốn ép hai người là phải sắp đặt cho Quách Thu Vân có được một vị trí tốt! Nguỵ Lệ Cầm cười cười nói:

- Theo điều tra lần này Chủ tịch thành phố Diệp đưa ra những người không có liên quan đến sự việc của Lâm Thành Nhân trong Uỷ ban Kỷ luật thành phố của chúng tôi.

Sau khi có được một câu nói như thế, mọi người đều hiểu ra, chuyện bộ máy ở Cục Lâm nghiệp sẽ được chứng thực trên người của Bàng Hải Dương và Hoàng Tuần Giang.

Bất luận là Thi Minh Cương hay Trần Đại Tường cũng tốt, hiện giờ đã có một sự cân đối là được.

Tuy rằng Thi Minh Cương muốn đặt người của mình vào vị trí của Cục Lâm nghiệp nhưng mà đối với ông ta mà nói, Cục Lâm nghiệp không phải là một vị trí quan trọng, căn bản không nên vì vị trí này mà tranh chấp, những chuyện mà mình cần làm chính là trả cho Diệp Trạch Đào một món nợ ân tình là được.

- Ừ, những lời nói vừa rồi của đồng chí Diệp Trạch Đào đúng là làm cho người ta tỉnh ngộ, một vị trí cũng được, một địa phương cũng tốt, xuất hiện tình huống như thế sẽ làm cho chúng ta nhụt chí, một số đồng chí ưu tú lại không được đối đãi công bằng. Trước giờ cương vị của đồng chí Quách Thu Vân trong Cục Lâm nghiệp vẫn luôn bị chèn ép, đây là vấn đề tổ chức của chúng ta, sự việc không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, bây giờ chúng ta phải đảo ngược hoàn toàn bầu không khí này!

Nói đến đây, Thi Minh Cương nhìn Trần Đại Tường nói:

- Trong chuyện này, Chủ tịch thành phố Trần nhất trí với tôi đó!

Khi nói những lời này Thi Minh Cương cũng có chút thủ đoạn, bất luận thế nào cũng có dính đến chuyện của Diệp Trạch Đào, cho dù Trần Đại Tường có ý kiến cũng phải nhất trí với mình, nếu không thì đắc tội với Diệp Trạch Đào rồi.

Lúc này Trần Đại Tường với vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Không nói thì không biết, nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy tôi cảm thấy chúng ta rất có lỗi với đồng chí Quách Thu Vân. Mọi người thử nghĩ xem nếu như lúc đó cô ấy đảm nhận chức Phó Chủ nhiệm thì bây giờ cũng đã thành một cấp bậc Cán bộ lãnh đạo rồi, đã có thể vì thành phố mình mà cống hiến, một đồng chí chân chính sẽ nghĩ gì? Tôi thấy trước tiên chúng ta nên dũng cảm nhận sai, phải xin lỗi đồng chí Quách Thu Vân, sau đó chúng ta nên có chút gì đó bồi thường cho cô ấy, nhân dịp lần này điều chỉnh bộ máy ở Cục Lâm nghiệp chúng ta nên đặc biệt đề cập đến chuyện để cho đồng chí Quách Thu Vân gánh vác công tác trọng yếu!

Nguỵ Lệ Cầm nói:

- Các đồng chí nói rất đúng, Cục Lâm nghiệp đang tồn tại vấn đề nghiêm trọng, chúng ta phải đẩy mạnh công tác giám sát kiểm tra kỷ luật. Nếu như cho tới nay đồng chí Quách Thu Vân vẫn đang đấu tranh với các tác phong không đúng đắn, đây chính là một đồng chí rất ưu tú trong Uỷ ban kỷ luật, tôi có một kiến nghị mọi người nghe xem thế nào, có thể đưa đồng chí Quách Thu Vân vào làm thành viên của bộ máy không, cương vị Phó cục trưởng quản lý kiểm tra kỷ luật công tác, tin rằng có một đồng chí như thế, diện mạo của Cục Lâm nghiệp sẽ có một sự đổi mới lớn.

Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía những người đang nói chuyện, nói là muốn điểu chỉnh bộ máy của Cục Lâm nghiệp, một hai thứ chưa được nêu ra thì đã thảo luận chuyện của Phó Cục trưởng!

Trong lúc mọi người vẫn còn chưa nói rõ sự tình, đột nhiên Uỷ viên chính trị quân phân khu Cừ Dương Lỗ Tái Minh trước giờ vẫn luôn không thích nói chuyện nói:

- Tôi cho rằng ý kiến của Bí thư Nguỵ rất hay, tôi ủng hộ!

Chỉ nói một câu đơn giản như thế.

Trong phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại.

Lúc này ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tần Lệ Quyên.

Tuy rằng Diệp Trạch Đào không nói gì nhưng ánh mắt này đã làm cho Tần Lệ Quyên giật mình, chuyện của cô Phó bí thư đã được báo lên trên nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả. Theo như lời nói của Phương Siêu Minh, ở thành phố Diệp Trạch Đào rất ảnh hưởng đến Vương Khánh Long và Khâu Nghênh Tùng, nếu Diệp Trạch Đào quấy rối trong đó một chút thì chức Phó bí thư như mình sẽ gặp trắc trở.

Đương nhiên Tần Lệ Quyên không hi vọng có sự cố phát sinh, dù sao sớm đã có giao dịch, bất quá hôm nay Diệp Trạch Đào có gia tăng thêm một người thôi, vậy nên ủng hộ chút thôi, đây cũng không phải là chuyện lớn.

Nghĩ đến đó, Tần Lệ Quyên cũng không có nhìn Phương Siêu Minh, ngay khi Lỗ Tài Minh bày tỏ thái độ rồi nói:

- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Bí thư Nguỵ, phải đề bạt một đồng chí ưu tú lên cấp trên.

Được!

Mọi người đều biết chuyện này đã được định, những người quan trọng đã ủng hộ rồi, hơn nữa cho dù là bỏ phiếu ủng hộ cũng sẽ có tình trạng nhiều hơn, căn bản là không cần phải nhiều lời.

Nhìn Diệp Trạch Đào không thanh không tiếng đã đề bạt được người của mình lên, mọi người cũng không muốn đắc tội với Diệp Trạch Đào.

Rất nhanh, do Thi Minh Cương đề nghị, mọi người trong cuộc họp đã đồng đoạt biểu quyết chuyện của Quách Thu Vân, lại còn toàn bộ phiếu đồng ý để cho Quách Thu Vân đảm nhận chức Phó Cục trưởng Cục Lâm nghiệp.

Sao lại như thế được!

Tuy rằng mình cũng giơ tay đồng ý, Phương Siêu Minh vẫn cảm thấy như nuốt phải một con ruồi, rất khó chịu.

Khi nhìn Diệp Trạch Đào, Phương Siêu Minh cảm thấy đắng trong lòng. Diệp Trạch Đào này đúng là ghê gớm, đen cũng sẽ được hắn nói thành trắng, Quách Thu Vân kia bất quá chỉ là rất xinh đẹp, muốn giữ lấy lãnh đạo mà không theo. Hơn nữa còn có một người chồng bạo lực đả thương lãnh đạo, chuyện như vậy không ngờ trở thành việc dũng cảm đấu tranh vì chính nghĩa!

Lại nghĩ đến lúc Diệp Trạch Đào đem Cố Thừa Ngọc vì muốn dụ dỗ Quách Thu Vân lại nói ra những lời nói này, Phương Siêu Minh mới phát hiện lần này mình cũng bị Diệp Trạch Đào bắt thóp!

Sau đó chính là thảo luận chuyện bộ máy Cục Lâm nghiệp.

Cuối cùng nhất định là chuyện Bàng Hải Dương nhận chức Bí thư, Cục trưởng, Hoàng Tuần Giang nhậm Phó Bí thư, Phó Cục trưởng, còn những vị trí Phó Cục trưởng khác đều được tranh đấu rất kịch liệt. Mới buổi sáng đã thảo luận xong chuyện bộ máy của Cục Lâm nghiệp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio