- Minh Trung đến rồi sao?
Bước vào khách sạn thì thấy Cố Minh Trung đến đón tiếp, Diệp Trạch Đào cười ha hả và bắt tay Cố Minh Trung thật chặt.
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi chỉ gọi điện cho anh để báo cáo chút, sao anh lại đến đây!
Diệp Trạch Đào vừa cười ha hả vừa vỗ lưng của Cố Minh Trung nói:
- Hai người chúng ta không chỉ là quan hệ cấp dưới, chúng ta còn là bạn bè, Minh Trung có thể đến thành phố giúp tôi, tôi rất vui!
Cố Minh Trung có chút cảm động nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh yên tâm ở trên vị trí mới, tôi nhất định chăm chỉ làm việc quyết không để anh mất mặt!
Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện Cố Minh Trung trước mặt mình đã rất nghiêm chỉnh trong mối quan hệ hạ cấp của mình.
Quả nhiên người xuất thân từ thư ký đã thay đổi rất nhanh.
Diệp Trạch Đào vẫn còn lo lắng trước kia Cố Minh Trung là thư ký của Hứa Phu Kiệt địa vị cao hơn mình, vẫn còn lo lắng một khi anh ta đến cương vị mới là thuộc cấp của mình đúng là tâm lý có sự chênh lệch rất lớn. Xem ra bây giờ Cố Minh Trung sớm đã có thể điều chỉnh cùng mình, đây là chuyện tốt đối với công việc sau này.
- Chủ tịch thành phố Diệp vào phòng nói chuyện đi.
Thấy có một số người nhìn, Cố Minh Trung vội nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười khi Cố Minh Trung bắt đầu chú ý đến người khác, hôm nay trong đầu của Diệp Trạch Đào chính là muốn để cho mọi người biết Cố Minh Trung là người của mình nên không lo lắng khi bị người khác nhìn thấy.
Khi nghe được Cố Minh Trung kêu mình vào phòng thì Diệp Trạch Đào liền gật gật đầu tiến vào phòng của Cố Minh Trung.
- Chủ tịch thành phố Diệp.
Cố Minh Trung khom người xuống rất nhiều, dường như Diệp Trạch Đào là một nhân vật cao cao.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Cố Minh Trung và cảm giác được Cố Minh Trung đã thay đổi rất nhiều.
- Minh Trung.
Diệp Trạch Đào cười cười nói.
Tuy nói là như thế nhưng Diệp Trạch Đào vẫn cứ bước vào.
Diệp Trạch Đào vừa bước vào cửa liền phát hiện một mùi hương nước hoa.
Sau đó hai người con gái mỉm cười đứng dậy.
- Lỗ Nghệ Tiên!
Diệp Trạch Đào thất thanh nói.
Ánh mắt nhìn về phía người đẹp Lỗ Nghệ Hương.
Không ngờ là hai chị em Lỗ gia!
Đây là chuyện rất bất ngờ đối với Diệp Trạch Đào. Cố Minh Trung không phải đã ly hôn với Lỗ Nghệ Tiên sao? Tại sao lại đi cùng nhau.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng có chút ý nghĩ rằng trên đời này đúng là có rất nhiều chuyện lạ.
- Chủ tịch thành phố Diệp khoẻ không?
Trên mặt Lỗ Nghệ Tiên tươi cười.
- Anh Diệp không quan tâm người ta nữa, lần này chúng em đến thành phố Cừ Dương chơi, anh phải đi cùng chúng em nhé!
Lỗ Nghệ Hương để hai tay ra sau mông và ưỡn cái ngực ra trông rất mê người.
Diệp Trạch Đào từ trên đầu Lỗ Nghệ Xương rất nhanh đã nhìn xuống cái quần đùi và đôi tất chân dài cùng với cặp đùi đẹp càng thêm thanh tú.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn đảo qua toàn thân của mình, mặt Lỗ Nghệ Hương hơi ửng đỏ nhưng trong lòng cũng mừng thầm.
- Chủ tịch thành phố Diệp, lần này lúc tôi đi gặp lại vợ trước của tôi, các cô nghe được chuyện huyện Lục Thương làm thí điểm nên liền cùng tôi đến đây. Trong lòng tôi có chút bối rối nên đã dẫn anh vào phòng này, phòng của con gái chắc chắn sạch sẽ hơn phòng tôi!
Cố Minh Trung khẽ cười nói giống như người phụ nữ trước mặt không có quan hệ gì với anh ta.
Lại nhìn Lỗ Nghệ Tiên và thấy mặt của Lỗ Nghệ Tiên không được tự nhiên. Nhưng mà rất nhanh đã mất đi.
Chuyện quái lạ!
Diệp Trạch Đào thầm than thấy nhiều chuyện phức tạp, nhưng đúng là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào thấy loại này sau khi ly hôn mà vẫn còn có thể êm ái với nhau.
Bây giờ Diệp Trạch Đào sẽng sờ đứng ở đây không biết nên nói gì.
Lỗ Nghệ Hương cười cười nói:
- Anh Diệp tôi giúp anh pha ly trà.
- Ừ được được!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói.
Cố Minh Trung mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, chuyện của tôi và Tiểu Lỗ, anh nói thật xem đúng là hai người chúng tôi không thích hợp làm vợ chồng. Hiện nay làm bạn bè cũng không tệ, tuy không còn là vợ chồng nhưng vẫn nương tựa lẫn nhau.
- A!
Diệp Trạch Đào liền nhìn Lỗ Nghệ Tiên.
Lỗ Nghệ Tiên nói:
- Minh Trung nói đúng, thật ra làm bạn bè cũng tốt.
- Anh Diệp mời uống trà.
Hai tay Lỗ Nghệ Hương bưng chén trà.
Hương thơm toả ra từ trên người Lỗ Nghệ Hương, Diệp Trạch Đào muốn lấy điếu thuốc ra hút, nhưng mà khi thấy hai cô cũng có chút ngượng ngùng.
- Chủ tịch thành phố Diệp muốn hút thì hút đi.
Lỗ Nghệ Tiên khẽ cười nói.
Cũng không biết từ đâu lấy ra cái bật lửa, Lỗ Nghệ Hương đã mồi lửa.
Hít một hơi thật sâu Diệp Trạch Đào đã áp chế hết toàn bộ nghi ngờ của mình, lúc này mới mỉm cười nói:
- Thật khiến anh ngạc nhiên, không ngờ các em cũng tới!
- Anh Diệp không chào đón chúng em?
Lỗ Nghệ Hương bĩu môi hỏi.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Đương nhiên rất vinh dự, anh sẽ bớt thời gian để cùng các cô vòng vòng thành phố Cừ Dương, ở đây cũng có rất nhiều nơi để tham quan.
Lúc này coi như Diệp Trạch Đào đã trấn tĩnh lại, trong lòng muốn lo chuyện của các cô ấy, dù gì cũng đã đến đây thì cùng các cô dạo quanh thành phố một chút.
Nói thật đối với chị em Lỗ gia Diệp Trạch Đào đặc biệt có thiện cảm chính là Lỗ Nghệ Tiên - một hiền thê điển hình, Diệp Trạch Đào không hiểu vì sao Cố Minh Trung lại ly hôn với Lỗ Nghệ Tiên.
- Nghệ Hương em nghỉ phép tới đây sao?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lỗ Nghệ Hương.
Dường như người còn gái này đã thành thục hơn rất nhiều, hiện giờ đã ăn mặc rất gọn gàng làm cho bộ dáng hoàn toàn thay đổi, giống như một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp.
- Anh Diệp, anh đã điều Cố Minh Trung đến thành phố Cừ Dương, vậy khi nào thì điều hai chị em tôi đến đây?
Nghe được Lỗ Nghệ Hương hỏi thế Diệp Trạch Đào liền nhìn Lỗ Nghệ Tiên nói:
- Như vậy sẽ không được thoải mái đó?
Lỗ Nghệ Tiên không có nói gì khi Lỗ Nghệ Hương đã nói:
- Anh Diệp anh không biết người kia đã giúp đỡ chúng em nên không ai dám ức hiếp, bây giờ anh đã điều đi rồi có một số người muốn làm việc gì đó cũng phiền chết được!
Cố Minh Trung thở dài:
- Chủ tịch thành phố Diệp, trước đó tôi cũng chưa có nghe qua chuyện này, lần này nghe Nghệ Hương nói mới biết hiện giờ các cô ấy cũng gặp rất nhiều khó khăn!
Diệp Trạch Đào hơi nhíu mày, mình cũng có nhờ người chăm sóc sao lại như vậy!
Có thể Cố Minh Trung đã thấy được vẻ nghi hoặc của Diệp Trạch Đào nên nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp thật ra ở ngoài mọi người cũng không có trở ngại, quan trọng chính là những hành động nhỏ bí mật, Tiểu Lỗ là một người không đắc tội ai ngược lại còn bị bắt nạt, cách nói chuyện của Nghệ Hương rất chính trực!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu với tình hình Cố Minh Trung đang nói, hắn vốn đã biết người như Lỗ Nghệ Tiên chính là loại người không có mưu tính, người phụ nữ này cho đến nay vẫn luôn được quan tâm chăm sóc nên không có mưu đồ, thông qua tình huống này để luyện tập để cô ta tiến bộ hơn.
- Nghệ Hương, trong hoàn cảnh phức tạp có thể rèn luyện cũng là một chuyện tốt.
Lỗ Nghệ Hương bĩu môi cười nói:
- Đừng nói chúng em, dù sao chúng em cũng dựa vào anh, không có cơm ăn chúng tôi sẽ đến nhà anh ăn cơm, em không tin anh Diệp có thể bỏ mặc chúng em.
Đây rõ ràng là bộ dạng làm nũng!
Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Làm trước đi, nếu thật sự không được em hãy gọi cho anh.
Cũng không phải là chuyện gì không thể, Diệp Trạch Đào không lo sẽ không xử lý được chuyện này.
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đi thu dọn chút, mọi người nói chuyện đi.
Cố Minh Trung nói với Diệp Trạch Đào.
- Thu dọn gì, anh không quen nơi này sao.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Cố Minh Trung.
Cố Minh Trung cười cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh không biết sao? Tuy rằng tôi xuất thân từ thư ký nhưng không quen thuộc thành phố Cừ Dương, nhưng cái mũi của tôi vẫn có thể biết được tình huống gì, tôi đi tìm một tiệm ăn, khó có được một lần gặp nhau như vậy nên ta cùng uống vài chén?
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Vậy đi, anh đi ra ngoài tìm thư ký Tiểu Trần và kêu cậu ta đi thu xếp cùng, Tiểu Lỗ các cô ấy khó có một lần đến đây, hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm.
Cố Minh Trung liền mỉm cười đáp ứng một tiếng sau đó ra khỏi cửa và cũng không quên đóng cửa lại, giống như Lỗ Nghệ Tiên trước đến giờ không có bất kì quan hệ gì với anh ta.
Thấy cửa được Cố Minh Trung đóng lại, Diệp Trạch Đào cảm thấy hơi sũng sờ!
Thấy Cố Minh Trung bước ra, Lỗ Nghệ Hương bĩu môi nói:
- Chị, chị coi kìa, chị coi anh ấy kìa, chưa gì đã quăng chúng ta cho anh Diệp!
Đây chính là lời nói vô ý nhưng mà Diệp Trạch Đào và Lỗ Nghệ Tiên nghe được thì cảm thấy tỉnh táohẳn lên.
Rất nhanh Lỗ Nghệ Tiên đã liếc nhìn Diệp Trạch Đào, liền nghĩ tới cho tới nay Cố Minh Trung vẫn luôn cho rằng mình có quan hệ với Diệp Trạch Đào, nên trên mặt có chút ửng đỏ.
Ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng có chút xấu hổ, Cố Minh Trung làm trò gì đây!
- Tiểu Lỗ em và Minh Trung sao đây?
Diệp Trạch Đào thấy Cố Minh Trung vẫn nghi hoặc trong lòng nên cũng có chút sợ.
Lỗ Lệ Hương nói:
- Anh Diệp, đứa em nhỏ của chúng em năm nay tốt nghiệp đại học ở thành phố, cậu ta muốn làm công chức, Cố Minh Trung tìm được chị em nói sẽ suy nghĩ nếu như cậu ta đạt đủ số điểm.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lỗ Nghệ Tiên.
Lỗ Nghệ Tiên nói:
- Việc học tập của đứa em nhỏ nhà chúng em thì không thành vấn đề, em tin cậu ta có thể nắm chắc điểm số cao, nhưng bây giờ nếu không có quan hệ cũng không được, nếu Cố Minh Trung đồng ý giúp thì để cho anh ta làm đi!
Ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng hiểu chị em Lỗ gia đã dựa vào Cố Minh Trung mới phát triển được như ngày hôm nay, nếu mất đi sự hỗ trợ của Cố Minh Trung vậy đứa em nhỏ của Lỗ gia xem ra cũng có chút khó khăn lớn đó. Vì chuyện của em trai mình mặc dù Lỗ Nghệ Tiên có cách nghĩ đối với Cố Minh Trung nhưng cũng phải chấp nhận.
Khi nhìn hướng Lỗ Nghệ Tiên, trong lúc đó Diệp Trạch Đào phát hiện thật ra Lỗ Nghệ Tiên này đã trưởng thành, cô ta biết dựa vào Cố Minh Trung. Không được, nếu Cố Minh Trung mời hai cô đến thành phố Cừ Dương cũng là để dựa vào phía mình.
Khi nhìn Lỗ Nghệ Hương dường như Diệp Trạch Đào hiểu được suy nghĩ của Lỗ Nghệ Tiên.
Xã hội này chính là cái thùng nhuộm lớn!
Diệp Trạch Đào cũng đang thầm than.