Lần này động tĩnh lớn hơn, Phương Siêu Minh mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng sau lưng hắn là một ngọn núi cao, khiến các chức bậc trong tỉnh ngồi cũng không yên. Sau khi Thi Minh Cương nhận được điện báo, đã hiểu thêm được phần nào đó sự việc đang diễn ra, Bí thư đảng ủy nghĩ đến Hướng Ân Bình, Giám đốc sở cũng tức tốc đi đến huyện Lục Thương.
Lần đến này không được nghênh đón bởi tinh thần tất cả mọi người đều đang rối loạn. Thi Minh Cương không ngừng nhận được điện thoại, trông hắn cũng khổ sở không kém.
Diệp Trạch Đào vừa thấy Phương Khởi Hùng cũng vội di chuyển ra phía sau bọn họ. Hai người họ ra hiệu với nhau bằng ánh mắt.
Hướng Ân Bình đến, không qua bệnh viện thăm hỏi Phương Siêu Minh mà đi thẳng đến văn phòng huyện ủy.
Nét mặt bình thản, Hướng Ân Bình nhớ tới lúc trước đi, khi báo cáo lại cho Bí thư Ngụy, trong lòng vô cùng lo lắng.
Con trai của Phương Quốc Quân!
Việc này còn liên quan đến Phùng Sang Dương nữa.
Còn có cả phụ nữ nữa.
Nghĩ đến phụ nữ, Hướng Ân Bình lập tức cảm thấy đau đầu. Có tin đồn người đó là người phụ nữ của Vi Hoành Thạch. Nếu như chuyện này có thật thì thật là vấn đề lớn!
Còn một người nữa, Diệp Trạch Đào. Đó là một người hay gây chuyện.
Rất nhanh chóng, ngoại trừ những nhân vật mấu chốt ở trong căn phòng thì tất cả người khác đều bị nhốt ở ngoài.
Diệp Trạch Đào và Lưu Định Khải cũng nằm trong diện này.
Chờ khi mọi người yên lặng, Hướng Ân Bình trầm giọng nói:
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Thi Minh Cương biết dù có nói gì cũng vô dụng nên đành nói:
- Có một cuốn băng, mời ngài xem trước đã!
Cũng rất nhanh chóng, Hướng Ân Bình cũng xem toàn bộ nội dung đoạn băng.
Sau khi xem xong, Hướng Ân Bình không biết nói sao nữa, việc lạ đó đã xảy ra thế nào?
Mấy người nhìn ra ngoài, Hướng Ân Bình nói:
- Việc Phương Siêu Minh bị bệnh có chính xác không?
Thi Minh Cương nói:
- Theo điều tra thì các chuyên gia từ bệnh viện và các bác sĩ đều được mời tới để phối hợp khám bệnh.
Thật ra Hướng Ân Bình muốn đến xem Phương Siêu Minh thế nào, muốn đến thăm người ốm nhưng nghĩ tới chuyện thằng ranh kia mắc cái bệnh đấy lại có chút băn khoăn. Ai cũng nói là bình thường không có gì nhưng nếu chẳng may nắm tay thôi hay gì đó, mà lại bị lây, lại bị đồn ầm lên, chắc chắn sẽ bị cười chê.
Nghĩ lại lại thấy có vấn đề. Việc hắc đạo hoành hành ở Cừ Dương, Cục trưởng cục cảnh sát đã biết rồi. Việc này thật là phiền toái, lại liên quan đến Phùng Sang Dương nữa. Không khí trong phòng họp trở lên yên lặng, không một tiếng động nhỏ phát ra.
- Bí thư Hướng, vấn đề của Cao Chiếu Sâm không nhỏ đâu, chúng ta đã tạm thời khống chế được rồi, xin ngài ra chỉ thị tiếp.
Doãn Tiểu Hoa nói.
Nghe đến việc này, Hướng Ân Bình liền nhìn Doãn Tiểu Hoa.
Doãn Tiểu Hoa có tài liệu liên quan đến việc vi phạm kỷ cương pháp luật của Cao Chiếu Sâm.
Về việc này thì Hướng Ân Bình cũng không còn lạ lẫm gì nữa, nhìn một lúc, ông thở dài một tiếng. Những tài liệu này cũng không biết là từ đâu ra, chứng cứ đầy đủ, nội dung đều có căn cứ, đều là có thể điều tra lấy, những bí mật và không ít chuyện xấu xa mà Cao Chiếu Sâm và công ty Bách Độ đã làm.
Đưa những tài liệu đó cho Lý Cận Đồ, Hướng Ân Bình nói:
- Anh hãy xem đi!
Lý Cận Đồ là cận vệ thân thiết của Cao Chiếu Sâm, dù có chuyện gì xảy ra thì hắn vẫn là người của Phùng gia. Nhận được tin Cao Chiếu Sâm có chuyện không may, hắn liền đến ngay với duy nhất một mục đích đó là bảo vệ những người này. Nhưng đến nơi rồi mới biết là tất cả chứng cớ đều đã đầy đủ.
Cầm tập tài liệu xem chậm chậm, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là làm cách nào để tìm ra một con đường để giải quyết vấn đề.
Hắn còn chưa lên tiếng, Hướng Ân Bình đã nhận được một cuộc gọi.
Nói chuyện điện thoại xong, nét mặt Hướng Ân Bình trầm xuống nói:
- Mẹ của Phương Siêu Minh và em trai hắn đến rồi!
Nghe được câu đó, tất cả đều giật mình, lúc này bà ta đến đây, việc này thật đúng là không biết sẽ ra sao nữa.
Trong khi mọi người còn chưa biết phải thế nào thì cánh cửa phòng họp mở ra, một người phụ nữ với khuôn mặt phúc hậu, trên người khoác bộ đồ hàng hiệu bước vào.
- Diệp Trạch Đào! Là mày! Chính ngươi đã hại anh trai tao!
Một thanh niên trẻ gào to, lao như điên về hướng Diệp Trạch Đào.
Một cái lắc người nhẹ, Lưu Định Khải xoay về hướng Diệp Trạch Đào và túm được Phương Siêu Cường.
Sắc mặt Phương Siêu Cường rõ ràng là của một kẻ đã ngà ngà men rượu, sao lại là đối thủ của Lưu Định Khải, cứ như vậy nên lập tức bị đẩy ngã xuống ghế.
Thế nhưng đúng lúc này, một khẩu súng lúc chĩa thẳng vào Lưu Định Khải.
Người này chính là vệ sĩ!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào dừng lại, tên vệ sĩ nhà họ Phương cũng đã đến rồi.
Nhận thấy có chuyện chẳng lành, Hướng Ân Bình nói:
- Tào đại tỷ, có chuyện gì xảy ra thì cũng hãy nói chuyện rõ ràng đã, đừng quá xúc động mà làm hỏng việc.
- Định Khải, thả hắn ra đi!
Diệp Trạch Đào cũng nổi giận.
Lưu Định Khải thoáng nhìn Diệp Trạch Đào, lúc mới buông tay tên tiểu tử kia ra.
- Mày cẩn thận đấy, tao nhớ kỹ mày rồi!
Phương Siêu Cường chỉ vào Lưu Định Khải lớn tiếng.
Rồi hắn nói với tên vệ sĩ:
- Ở đây không có ai chủ trì cả, tự chúng ta làm chủ thôi. Mày bắt Diệp Trạch Đào lại cho tao. Tao muốn xem xem ai dám cản trở tao!
Thái độ hắn vô cùng kiêu ngạo.
Mọi người thấy tình hình như vậy ai cũng có chút chột dạ. Đây chẳng phải là giết người có giấy phép sao? Chẳng may súng kia khai hỏa thì chết thật là vô ích.
Phương Khởi Hùng cũng sờ tới khẩu súng lục giắt trong người. Điều mà hắn muốn làm đầu tiên là xử lý tên tiểu tử ngông cuồng kia.
Nghe được lời của Phương Siêu Cường nói, anh chàng vệ sĩ vốn chỉ người lời người Phương gia liền lao thật nhanh tới phí Diệp Trạch Đào.
Lúc này thì người của Phương gia thấy khó thở thật rồi, thằng con trai ở huyện Lục Thương đã bị thành như vậy,nên đem tất cả giận giữ trút lên Diệp Trạch Đào.
Đây là phòng họp của huyện ủy, Lý Duy cũng không được phép bước vào, không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra. Tên vệ sĩ muốn bắt Diệp Trạch Đào đã không còn là vấn đề quan trọng nữa.
Việc này rõ ràng là không ai nghĩ đến nhưng Diệp Trạch Đào đã đoán trước rồi.
Sắc mặt Hướng Ân Bình cũng tỏ ra khó coi, ngay trước mũi mình mà làm ra chuyện như vậy. Nếu Diệp Trạch Đào bị bắt lại, thể diện của hắn cũng mất hết rồi.
Trong khi đó vợ của Phương Quốc Quân đứng đó yên lặng chứng kiến toàn bộ sự việc.
Ai cũng lấy việc của Diệp Trạch Đào lần này làm gương, thấy tình hình như vậy, cũng được mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy khi tên vệ sĩ kia nhào tới, chỉ cần duỗi tay là bắt được Diệp Trạch Đào. Nhưng cũng không biết làm cách nào Diệp Trạch Đào khẽ nghiêng mình, nhanh như không động đậy, cũng vừa tránh được tên vệ sĩ đang lao tới như muốn giết người, Diệp Trạch Đào vừa giơ tay, tên vệ sĩ liền trượt ngã xuống.
Sau đó chỉ thấy hắn bị Diệp Trạch Đào đá bay ra ngoài.
Không thể nào!
Ai cũng tròn mắt kinh ngạc trước điều này. Tên vệ sĩ này yếu như thế sao?
Đây chính là cấp vệ sĩ được mang súng rồi cơ mà.
Mắt Phương Khởi Hùng sáng lên. Dù biết Diệp Trạch Đào có thể đánh nhau nhưng không nghĩ là hắn lại lợi hại đến vậy nên trong lòng cũng yên tâm hơn.
Khi đá bay tên vệ sĩ đi, Diệp Trạch Đào vẫn không dừng chân, lại lao vào đánh tiếp.
Những động tác của Diệp Trạch Đào nhanh thoăn thoắt, không ai có thể theo dõi kịp.
Tên vệ sĩ kia cùng chưa từng hình dung là tình huống này nên vội vàng rút súng ra.
Nhưng khi tay hắn đang mò tìm súng thì sắc mặt hắn đã hoàn toàn tay đổi, không thấy súng đâu cả.
Diệp Trạch Đào lại gần, giơ chân phi một cú nữa khiến tên vệ sĩ bay thẳng ra khỏi căn phòng.
Ba!!!
Diệp Trạch Đào đập khẩu súng lục lên mặt bàn, trầm giọng xuống nói với Lưu Định Khải:
- Ai dám động đến khẩu súng này, quy vào luật tấn công chính quyền có vũ khí, đánh hết cho tôi!
Nghe ngóng động tĩnh lúc này, Lý Duy liền vội vàng vọt đến bên Diệp Trạch Đào.
Nếu như lúc trước không được chứng kiến Diệp Trạch Đào dũng mãnh đến như vậy thì hôm nay mọi người đã được mở rộng tầm mắt rồi. Diệp Trạch Đào thật là vô cùng dũng mãnh.
Ánh mắt Lưu Khải Định dừng lại, lớn tiếng nói ra ngoài:
- Kẻ nào dám tấn công huyện ủy hãy bắt lại cho ta!
Tại nơi này, nếu một Bí thư huyện ủy mà xảy ra chuyện gì, thì đúng thật là chuyện đùa.
Lưu Định Khải biết mối quan hệ giữa mình với Diệp Trạch Đào, hắn biết sự an nguy của Diệp Trạch Đào là rất quan trọng, dù sao cũng phải liều mình bảo vệ hắn.
- Làm gì đây?
Hướng Ân Bình nổi giận, liền nhìn về phía vợ của Phương Quốc Quân, thật là không giữ thể diện cho mình, mình phải làm gì với bà ta?
Hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra việc này, khí thế của vợ Phương Quốc Quân, cũng giảm đi vài phần, nên nhẹ giọng:
- Bí Thư Hướng, đây chính là là tố chất của cán bộ tỉnh Tây Giang các ông sao!
- Bà Tào, dù có chuyện gì thì cũng làm cho rõ ràng rồi đi. Tùy tiện ra tay với Phó chủ tịch thành phố lại còn đòi làm chủ trì nữa?
Hướng Ân Bình vô cùng giận dữ.
- Được, xin bí thư Hướng hãy nói cho tôi biết cách giải quyết!
Bà lão họ Phương ngồi xuống.
Phương Siêu Cường nhìn tên vệ sĩ bị Diệp Trạch Đào đá bay ra cửa, hắn biết là tên vệ sĩ kia rất lợi hại vậy mà vẫn không phải đối thủ của Diệp Trạch Đào nên trong lòng trùng xuống, vội lùi lại phía sau lưng bà mẹ.
Hướng Ân Bình lúc này mới nói với Diệp Trạch Đào:
- Còn ra gì nữa, cậu hãy bảo người của cậu ra đi!
Diệp Trạch Đào nói với Lý Duy đang khoác tay mình:
- Tôi không sao, các anh ra ngoài đi!
Rồi nói với Lưu ĐỊnh Khải:
- Anh cũng đưa người của anh ra đi!
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh ngay lập tức.
Sắc mặt Hướng Ân Bình vẫn rất khó hiểu, thầm nghĩ: người của Phương gia đã quen hống hách từ lâu, được lắm, lần này các ngươi sẽ biết!
Nghĩ vậy, Hướng Ân Bình nói:
- Chị Tào, chúng ta hãy vào phòng xem cuốn băng này rồi các người sẽ biết thôi.
Vợ của Phương Quốc Quân biết lúc này con mình đã bị thương, lập tức chạy đến, cũng không biết tình hình cụ thể ra sao. Trong suy nghĩ của bà ta, Phương Siêu Minh xảy ra chuyện ở huyện Lục Thương, khẳng định việc này là do Diệp Trạch Đào làm, cho nên vừa đến cũng muốn xử lý hắn ta.
Bây giờ nghe nói còn có video, bà ta vô cùng ngạc nhiên, nhìn Hướng Ân Bình tò mò:
- Còn có cả video sao?
- Đúng vậy, việc này và đồng chỉ Diệp Trạch Đào có liên quan thế nào, xem xong bà sẽ biết ngay.
Nói rồi ra hiệu cho Doãn Tiểu Hoa phát băng.
Mặc dù đã xem một lần nhưng mọi người vẫn rất chú ý theo dõi.
Thấy Phương Siêu Cường đang nhìn về phía mình, Diệp Trạch Đào lấy ra một điếu thuốc hút, không thèm để mắt đến tên tiểu tử kia.