Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 822: động tác nhỏ của tôn lôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tôn Lôi!

Theo tay chỉ, Diệp Trạch Đào bất ngờ nhìn thấy xe của Tôn Lôi đi ra từ tiểu khu phía trước .

Tôn Lôi tại sao lái xe đến nơi này?

Diệp Trạc Đào đương nhiên là nhìn một cái liền nhận ra đây là xe Tôi Lôi ngồi.

- Là xe của Tôn Lôi của huyện các anh, em nhớ mà.

Khi lời này của Trịnh Tiểu Nhu vừa được nói ra, chỉ thấy chiếc xe của Tôn Lôi kia đã nhanh chóng đi mất.

Trịnh Tiểu Nhu cũng là một người độ mẫn cảm chính trị cực cao, chả trách trước tiên lại để cho Diệp Trạch Đào nhìn chiếc xe này. Xe của Tôn Lôi xuất hiện ở đây, còn từ một cư xá đi ra, bản thân chuyện này đáng để nghiên cứu.

- Trạch Đào, tiểu khu này mới xây không lâu, không ít lãnh đạo của huyện các anh có bất động sản ở đây, thỉnh thoảng ra vào đều là xe của lãnh đạo, em cho rằng tiểu khu này kiến thiết được thành công chính là rất chú trọng trong thiết kế, giữa các biệt thự đều có một chút ngăn cách, sẽ không gặp phải người quen. Nếu lái một chiếc xe bình thường ra vào, không chú ý là căn bản không biết gì.

Diệp Trạch Đào thật đúng là không biết tình huống này, liền nói:

- Đã có nhiều lãnh đạo mua nhà ở đây như vậy, hẳn không phải là rất an toàn mới đúng!

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Cái này cũng khó nói, càng là nơi không an toàn thì càng an toàn. Thời gian như vậy, hơn nữa lại lạnh như thế, anh xem xem, cho dù là trong tiểu khu kia cũng không có bao nhiêu người qua lại.

- Anh vẫn thấy trong đó còn có nguy hiểm!

Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu.

- Vài lần tình cờ chắc là không có việc gì.

Trịnh Tiểu Nhu biết chuyện Diệp Trạch Đào lo lắng khá nhiều, việc này cũng là bất đắc dĩ.

Diệp Trạch Đào nhìn lại phía tiểu khu này, kì thực anh ta từng tới nơi này kiểm tra. Tình hình chỗ này thật đúng là không tệ, biết đây là một tiểu khu xa hoa mới xây, chỗ này trang thiết bị về mọi phương diện đều rất thích hợp. Có không ít người giàu đều mua nhà ở đây.

Quái, Tôn Lôi tại sao chạy đến nơi này?

- Có phải là tài xế của anh ta lái xe đến đây?

Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.

- Cái này khó mà nói, nhưng mà, người Tôn Lôi này em cảm thấy rất bí ẩn. Đừng thấy anh ta không có động tĩnh gì lớn, cho rằng anh ta không phải là người trầm tĩnh như vậy.

Hiểu về Tôn Lôi, Trịnh Tiểu Nhu ở cùng thành phố, so với Diệp Trạch Đào thì có hiểu biết nhiều hơn.

Cái rét của mùa đông, nếu không phải trong chiếc xe này có điều hòa không khí, hai người thật đúng là không chịu được. Khi nhìn ra bên ngoài, người qua lại cũng rất ít, và mọi người cũng sẽ không đi quan tâm chuyện của người khác.

Có lẽ nhìn thấy mình không ở trong huyện, Tôn Lôi to gan, ngang nhiên dám lái xe tới nơi này!

- Nếu Tôn Lôi cũng có một căn nhà ở đây, thì cùng người lui tới cũng rất bình thường!

Trịnh Tiểu Nhu lại nói một câu.

Câu này Diệp Trạch Đào cũng tán đồng. Dựa vào tài sản của Tôn gia, muốn mua một căn nhà cũng không khó, chuyện nhỏ mà thôi. Có lẽ Tôn Lôi là có ý mua một căn ở đây, sau đó mượn cơ hội giao lưu với các đại gia cũng khó nói.

Còn không đợi lúc Diệp Trạch Đào hiểu rõ, đã thấy chiếc xe kia của Tôn Lôi lái đi đã lại nhanh chóng quay lại.

- Sao lại thế này?

Trịnh Tiểu Nhu cũng cảm thấy nghi ngờ.

Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy kì lạ.

Xe của Tôn Lôi rõ ràng không tắt máy, liền dừng bên cạnh chiếc xe của bọn Diệp Trạch Đào dường như đang đợi ai.

Diệp Trạch Đào nhìn nhìn chiếc xe của Tôn Lôi. Mới phát hiện việc xe của Trịnh Tiểu Nhu được thay đổi vỏ đúng thật sự là không tệ, nếu không phải sau khi thay đổi, thật là không cách nào có thể ngang nhiên quan sát xe của Tôn Lôi như vậy.

Xe đậu ở đây một hồi. Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Hai người chúng ta đến là thành giám thị của người ta được rồi!

Diệp Trạch Đào cười, việc này có chút thú vị.

Lúc này, liền thấy một người vội vàng đi từ trong tiểu khu tới, người này mặc một chiếc áo khoác ba-đờ-xuy, cái mũ kia gần như che kín đầu cô ta.

- Xem dáng đi chắc là con gái.

Trịnh Tiểu Nhu nói rất chuyên nghiệp.

Diệp Trạch Đào cảm thấy vóc dáng người phụ nữ này có phần quen thuộc, liền nhìn lại cô ta.

Trong xe của Tôn Lôi cũng không thấy ai xuống xe, chỉ thấy người phụ nữ kia đi thẳng về phía xe của Tôn Lôi.

Thú vị là chiếc xe này đỗ rất gần xe của Diệp Trạch Đào, khi cửa xe vừa mở ra, Diệp Trạch Đào chỉ thấy bên trong có một mình Tôn Lôi.

- Quả nhiên là Tôn Lôi.

Diệp Trạch Đào liền nói một câu.

Nếu như nói vừa nãy mới chỉ là phỏng đoán, lần này đã có thể xác định rồi. Tôn Lôi ngồi trong xe đang châm một điếu thuốc, gương mặt mỉm cười nhìn người phụ nữ.

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Tôn Lôi lái xe, tôi cảm thấy hai người này có vấn đề!

Không cần cô nói, Diệp Trạch Đào đã nhìn ra được, giữa hai người này thật sự là có nội tình.

Lúc này, khi nhìn người phụ nữ đó đem chiếc mũ vứt ra đằng sau, Diệp Trạch Đào liền mở to hai mắt.

Không ngờ là người quen!

- Lạc Vũ!

Diệp Trạch Đào giật mình nói.

Dáng vẻ của Lạc Vũ với Tôn Lôi hình như rất thân mật, nhìn Tôn Lôi cười cười.

Lúc này, chỉ thấy sau khi Lạc Vũ ngồi vào chiếc xe đó, chiếc xe đã nhanh chóng rời đi.

Là Lạc Vũ? Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy!

Nếu không phải nhìn thấy, Diệp Trạch Đào hoàn toàn không tin là người phụ nữ Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy này, vậy mà lúc bình thường căn bản lại không có cái gì gọi là vướng mắc đến cùng với Tôn Lôi .

- Anh nói cô ta là Trưởng ban Tuyên giáo của huyện các anh?

Trịnh Tiểu Nhu hỏi.

Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:

- Đúng thế, hai người bình thường dường như không có giao tình gì nhiều, thật là không ngờ được!

Lạc Vũ cũng là một người phụ nữ đứng tuổi, ngoại hình cũng không tệ, bình thường không nói nhiều, trong cuộc họp cũng là dáng vẻ nghiêm túc, cẩn thận, khi nãy Diệp Trạch Đào chú ý lúc Lạc Vũ lên xe, Tôn Lôi đưa tay lại đưa tay qua “chỗ nào đó” của Lạc Vũ sờ một cái, làm cho Lạc Vũ dường như mỉm cười.

Loạn rồi!

Diệp Trạch Đào cảm thấy việc này có chút vượt quá dự liệu của mình, là chuyện trước đây không ngờ tới.

Trịnh Tiểu Nhu bỗng vui vẻ, cười nói:

- Em với anh bình thường cũng không có giao lưu gì đấy, nhưng mà, chúng ta lén lút giao lưu đến ngay cả con cũng đã có rồi mà!

Lúc nói, Trịnh Tiểu Nhu bấm lên đùi Diệp Trạch Đào một cái , nói:

- Mối giao lưu này không nhạt quá nhỉ!

Diệp Trạch Đào lúc này lại không nghĩ đến chuyện đó, đầu óc đã nhanh chóng phân tích các loại giả thiết.

- Em nói giữa hai người họ thật sự sẽ có chuyện?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Trịnh Tiểu Nhu nghĩ một lúc nói:

- Chuyện giữa nam nữ kì thực rất khó nói, đặc biệt là người nữ, tình cảm nảy sinh lại càng khó nói!

Nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận lời Trịnh Tiểu Nhu nói có lí, giữa mình và Trịnh Tiểu Nhu không phải cũng là chuyện như vậy, thật là không suy đoán được!

Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mình, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Em nghe nói Lạc Vũ mới li hôn không lâu!

Ồ!

Diệp Trạch Đào thật đúng là không biết có chuyện như vậy.

- Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, anh á, chuyện gì cũng muốn hiểu rõ, mệt hay không, anh nghĩ xem, coi như hai người họ liên thủ với nhau, ở huyện Lục Thương này, bọn họ cũng không có bất kì khả năng nào có thể làm anh lung lay, không cần phải đem chuyện này trở thành một chuyện lớn như vậy!

Diệp Trạch Đào nghe Trịnh Tiểu Nhu nói như vậy, lắc đầu nói:

- Em vẫn là không biết rõ chuyện trong quan trường, biết bao chuyện nhỏ thường hay làm thành chuyện lớn, nếu đã xuất hiện tình huống mới ở huyện Lục Xương, anh phải làm rõ mới được!

Lúc này Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng nói:

- Chúng ta cũng vào đi thôi!

- Đi vào?

Nhìn cái tiểu khu, Diệp Trạch Đào nghi ngờ nói.

- Ha ha, anh không biết, em cũng đã âm thầm sắm một căn biệt thự ở tiểu khu này, đã sớm sửa chữa xong rồi, ngồi xe của em đi vào, sẽ không có ai biết anh đến đâu.

Diệp Trạch Đào cũng mới hiểu ra, chả trách xe của Trịnh Tiểu Nhu lại đỗ ở đây hành sự, thì ra cô cũng mua một căn nhà ở đây.

Diệp Trạch Đào nghĩ một lát, xe mình ngồi là xe của Trịnh Tiểu Nhu, người khác chắc không biết mình đến, nên cũng không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện, ngay sáng ngày mai nhờ Trịnh Tiểu Nhu tiễn mình đi thì được rồi.

Đang nói chuyện, xe vừa khởi động, là đã hướng về tiểu khu mà đi.

Bên ngoài này rất lạnh, Diệp Trạch Đào nghĩ, quay về cũng rất lạnh, tối nay ở lại đây vậy, cũng không có cản trở.

Tuy nhiên, khi xe lái đến chỗ cửa bảo vệ ở đây, Diệp Trạch Đào vẫn đội cái mũ áo khoác, cả người dường như che kín trong áo khoác ngoài.

Nhìn qua căn bản không thấy được Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu liền hớn hở.

Đến cửa vào, Trịnh Tiểu Nhu hạ cửa kính xe xuống, nói với người ở cửa bên kia:

- Người nữ vừa nãy tôi nhìn rất quen, sống ở đâu vậy?

Trịnh Tiểu Nhu là người đẹp, hai người ở cửa kia lại là thanh niên, nghe thấy người đẹp hỏi, một người trong đó vội nói:

- Tôi nhớ cô ấy ở khu biệt thự số , là biệt thự riêng số nhà ý!

Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:

- Cám ơn.

Nói xong câu này, xe đã tiến vào trong.

- Hôm nào em cho người giúp anh kiểm tra một chút nhé.

Trịnh Tiểu Nhu nhớ kĩ địa điểm kia, cười nói với Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:

- Phải tìm hiểu một chút.

Đối với Diệp Trạch Đào mà nói, quan trường không có chuyện nhỏ, thường thường một chuyện nhỏ cũng rất có khả năng làm thành chuyện lớn, Tôn Lôi này gần đây yên lặng đến mức khiến người ta nhìn không ra, dường như đã là một người vô hại, ai cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, vẫn phải tìm hiểu một chút mới được.

Lại nghĩ đến Lạc Vũ, Diệp Trạch Đào biết, Lạc Vũ là người của Ngụy Lệ Cầm, Ngụy Lệ Cầm Kia với Trần Đại Tường lại là quan hệ “khăng khít”, như vậy, nếu Lạc Vũ và Tôn Lôi ở với nhau thì không phải ngoài ý muốn rồi.

Trong chuyện này, Ngụy Lệ Cầm rốt cuộc là một nhân vật như thế nào?

Tùy theo tưởng tượng, Ngụy Lệ Cầm và Trần Đại Tường chính là người của một phe, không có mưu kế của Trần Đại Tường, Ngụy Lệ Cầm chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy, chuyện này có lẽ chính là kết quả của Tôn Lôi làm nên.

Bất giác, Tôn Lôi lại kéo một ủy viên thường vụ tới, việc này khiến cho Diệp Trạch Đào đối với việc coi trọng trình độ của Tôn Lôi cũng nânng cao.

Tôn Lôi lẽ nào bắt đầu muốn gây sự rồi?

Phương Siêu Minh đã ngã xuống rồi, lực lượng của đối phương ở Cừ Dương bị suy yếu cực lớn, có lẽ bọn họ lại có ý nhằm vào Tôn Lôi.

Lần này trong thành phố sẽ có điều chỉnh cán bộ, có cho Tôn Lôi vào làm ở Thành ủy không đây?

Nếu là như vậy, mình là bí thư, Tôn Lôi là sao sắp xếp, lẽ nào là muốn hủy việc kiêm chức Bí thư này của mình?

Ban Tuyên giáo!

Diệp Trạch Đào nghĩ một hồi, trong lòng chợt động, nếu Ban Tuyên giáo của huyện ngấm ngầm muốn gây chuyện, có lẽ thực sự là đủ khả năng làm ra một vài chuyện!

Rất nhiều chuyện lập tức hiện ra, Diệp Trạch Đào phát hiện chuyện nhỏ này không hề nhỏ, bên trong lộ ra không ít vấn đề.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio