Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 828: nội đấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Trạch Đào liền đến khu kinh tế mới để nghiên cứu, Củng Nặc Bội đi cùng xem xét một số dự án đang khởi công xây dựng.

Đối với Diệp Trạch Đào mà nói, mục đích đấu tranh là để có thể dễ dàng phát triển công tác, hắn biết rõ công tác của mình trọng điểm vẫn là ở huyện Lục Thương, với tư cách làm huyện thí điểm, chủ yếu phải làm tốt công tác ở đây, trong thời gian này dù bề bộn nhiều công việc nhưng cũng không buông lỏng công tác quản lí huyện. Hiện tại, Diệp Trạch Đào cũng tìm ra được một ít phương pháp lãnh đạo, cũng không phải mọi chuyện đều do chính mình làm, biết sử dụng nhân tài mới là mấu chốt, trong huyện có mấy ủy viên thường vụ đều là người của mình, cũng không ảnh hưởng đến công tác.

Sau khi xem xét cả buổi sáng, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng không tệ, nhìn bộ trang phục cao bồi , Củng Nặc Bội khôn khéo nói :

-Đúng vậy, bây giờ khu kinh tế mới đã xảy ra biến hóa cực lớn, tin tưởng rằng sau này những xí nghiệp này phát triển, nhất định sẽ có một số xí nghiệp đột phá ra ngoài.

Củng Nặc Bội mỉm cười nói:

- Chủ tịch Diệp, đây đều là do tiến hành dưới sự lãnh đạo của ông, trước kia tôi thật không có nghĩ đến sẽ có sự thay đổi lớn như vậy!

Khi nói xong những lời này, Củng Nặc Bội nhớ tới chính mình khi đó đã từng gian nan như thế nào, nếu đứng trước mặt mình không phải là chủ tịch Diệp đây, thực không biết chính mình sẽ là có kết cục gì!

Đi theo Chủ tịch Diệp thật sự là bớt lo, không cần phải đi quản tình hình tranh đấu, chỉ cần làm tốt công việc trong tay là được rồi.

Lại nhìn về hướng Diệp Trạch Đào, trong lòng Củng Nặc Bội cũng có chút phức tạp, đáng tiếc Chủ tịch Diệp đã kết hôn.

- Tiểu Củng, lời nói không thể nói như vậy, công tác khai triển, mở rộng là kết quả nỗ lực của mọi người. Không có sự cố gắng của mọi người thì sẽ không có khả năng phát triển lớn như vậy.

Khi đang nói chuyện, điện thoại di động của Diệp Trạch Đào đột nhiên vang lên, Củng Nặc Bội liền rời đi nói chuyện với mọi người trong khu kinh tế mới, tránh nghe lén Diệp Trạch Đào nói chuyện.

Nhìn Củng Nặc Bội rời đi, Diệp Trạch Đào lúc này mới nhận nghe điện thoại :

-Tôi là Diệp Trạch Đào.

_-Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là tiểu Ngưu ở bộ phận tuyên truyền, Ngưu Ánh Tiên đây!

Diệp Trạch Đào sửng sốt, người phụ nữ này như thế nào lại gọi điện thoại tới .

_-là tiểu Ngưu sao, có việc gì ?

Hôm qua mới ăn một bữa cơm, hôm nay người phụ nữ này liền gọi điện thoại tới, mặt Diệp Trạch Đào liền trầm xuống, người phụ nữ này lẽ nào da mặt dày như vậy? Nghe được Diệp Trạch Đào hỏi, Ngưu Ánh Tiên liền nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, có một tình huống tôi muốn báo cáo cho ông.

Diệp Trạch Đào liền trầm giọng :

- Đồng chí Ngưu Ánh Tiên, cô thuộc sự quản lý của bộ tuyên truyền. Có chuyện gì thì tìm Trưởng ban của các cô đi!

Diệp Trạch Đào có cách nhìn đối với cách làm của Ngưu Ánh Tiên rồi.

Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng chính buổi nói chuyện tối hôm qua với Ngưu Ánh Tiên đã khiến tâm tư của cô linh hoạt hẳn lên. Cô biết quá rõ ràng tình hình ở trong huyện, nếu như có thể được Diệp Trạch Đào ủng hộ , khả năng chính mình trở thành Phó trưởng ban sẽ gia tăng, muốn được Diệp Trạch Đào tín nhiệm, Ngưu Ánh Tiên biết chính mình phải làm ra một ít việc khiến Diệp Trạch Đào hài lòng.

Cũng không có vì lời nói này của Diệp Trạch Đào mà sợ hãi, Ngưu Ánh tiên nói :

_- Chủ tịch thành phố Diệp, có một chuyện, tôi phát hiện chủ tịch huyện Tôn và Trưởng ban Lạc đã bí mật kết giao chặt chẽ với nhau.

Khi nói xong lời này, âm thanh lời nói của Ngưu Ánh Tiên nhỏ đi rất nhiều.

Ngưu Ánh Tiên cũng không phải ngu dốt, mà là người rất khôn khéo. Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc sự coi trong của Diệp Trạch Đào đối với việc này, đừng nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã nắm huyện Lục Thương trong tay, nếu Lạc Vũ và Tôn Lôi cùng một phía, đối với Diệp Trạch Đào mà nói chính là một việc lớn, đồng thời cô cũng biết, việc mình bán đứng Lạc Vũ có khả năng làm cho Diệp Trạch Đào thấy mình trơ trẽn, nhưng cô lại biết rõ mục đích mình làm như vậy, chính là muốn khẳng định tính chất hữu dụng của mình vớiDiệp Trạch Đào.

Kỳ thực, còn có một việc làm cho Ngưu Ánh Tiên buồn bực, hôm nay cảm giác say đã hết, hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, cô đột nhiên phát hiện , chính mình trong lúc vô tình đã đem dã tâm của mình lộ ra ngoài, lúc gần đi Lạc Vũ căn bản là không nói nhiều lời với mình, đóng cửa xe lại liền chạy đi khỏi đủ để thấy Lạc Vũ đối với mình đã thất sủng rồi. Sáng sớm hôm nay, Ngưu Ánh Tiên cố ý tới văn phòng Lạc Vũ một chuyến, cảm nhận được hoàn cảnh đã làm cho cô ta kinh hãi, Lạc Vũ quả nhiên đã không đối đãi với mình như xưa.

Xem ra Lạc Vũ đã có sự đề phòng với mình rồi .

Cắn răng một cái, Ngưu Oánh Tiên nghĩ thầm, phía Đông không sáng, thì phía Tây sáng, đi theo Lạc Vũ còn không bằng đi theo Diệp Trạch Đào, chỉ cần đạt được sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào, thì tốc độ thăng chức của mình cũng không chậm so với Lạc Vũ.

Chính mình nói ra nhưng lời này, đồng thời cũng biểu lộ tâm tư đầu quân về phía hắn, đây là một nước cờ đầu, không biết Diệp Trạch Đào sẽ có nhận xét gì?

Ngưu Ánh Tiên cầm điện thoại, toàn thân khẩn trương, tâm tình đều bắt đầu chuyển động, toàn thân đều có chút run rẩy.

Cô biết rõ ràng hậu quả của việc này, nếu Diệp Trạch Đào cũng không chào đón mình, lại đắc tội Lạc Vũ, nhất định mình sẽ có một kết cục không tốt.

Diệp Trạch Đào kỳ thật cũng không thích loại người phản bội, nhưng Diệp Trạch Đào sớm không còn là thanh niên nông nổi, cũng không còn bình luận theo hình thức không phải người tốt thì là kẻ xấu, ở trốn quan trường, chỉ có thể đem các loại người trộn lẫn vận dụng, sử dụng bọn họ làm việc cho mình, đây mới là nghệ thuật lãnh đạo.

Rất nhanh phán đoán việc này một chút, Diệp Trạch Đào biết rằng, có một người biết rõ tình hình Lạc Vũ đưa ra tin ra ngoài, đối với chính mình mà nói cũng không phải là chuyện xấu, tuy nhiên,việc này rốt cuộc là dạng tình huống gì đây, chính mình cũng không rõ ràng lắm, thái độ chỉ có thể mơ hồ một chút.

- Đồng chíNgưu Ánh Tiên, rất nhiều chuyện không thể dùng suy đoán để xử lý, nhất định phải tập trung tâm trí vào công việc, làm ra thành tích, để cấp trên có thể nhìn thấy được.

Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào trực tiếp cúp điện thoại.

Ngưu Ánh Tiên lúc này toàn thân dường như tràn đầy sức lực, ánh mắt cũng sáng lên.

Ngưu Ánh Tiên nghe liền hiểu rõ, lời nói của Diệp Trạch Đào lộ ra hai nội dung, một chính là muốn chứng cớ, còn một cái chính là chỉ cần mình làm ra thành tích, Diệp Trạch Đào hắn khẳng định sẽ thừa nhận, cũng nhất sẽ không quên lợi ích của mình .

Được rồi, vậy thì hãy xem lão nương thế nào!

Ngưu Ánh Tiên nghĩ đến mình biết rất nhiều chuyện, hì hì lẩm bẩm :

-Lạc Vũ, cô cho rằng lão nương này không biết chuyện hư hỏng của cô sao!

Diệp Trạch Đào cầm di động cười, hoàn toàn thật không ngờ buổi tối hôm qua mình thực hiện một số kế ly gián bây giờ đã lấy được hiệu quả rồi, bất luận Ngưu Ánh Tiên có thể hay không làm cho mình đạt được một niềm vui bất ngờ, việc này đối với chính mình mà nói đều là một chuyện tốt.

Nhìn Diệp Trạch Đào nghe điện thoại xong, Củng Nặc Bội cũng đi tới. Triệu Vĩnh Tú mỉm cười nói:

- Chủ tịch Diệp, xem qua tình hình khu kinh tế mới của chúng ta, mong ông chỉ bảo một chút.

Đối với hai nữ tướng này, Diệp Trạch Đào rất hài lòng, cười ha ha nói:

- Ta nhìn ra được các ngươi đều tập trung tư tưởng lên công tác, rất tốt, tin tưởng khu kinh tế mới sẽ phát triển rất lớn.

- Chủ tịch Diệp, khu kinh tế mới hoàn toàn là một cái tràng ấp trứng, hiện tại đại bộ phận còn là các công ty nhỏ thực lực không mạnh, tuy nhiên, phương diện khoa học kĩ thuật rất lớn, chúng tôi tính toán đi theo con đường khoa học kĩ thuật, đào tạo một nhóm lớn xí nghiệp ở trên quốc tế đều có được kĩ thuật, sức cạnh tranh!

Triệu Vĩnh Tú khi nói xong lời này, sắc mặt cũng có chút đỏ lên, rõ ràng là rất kích động.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Lần này quốc gia đưa ra một vài kỹ thuật, chính là muốn đưa lên thị trường, ở phương diện này, các ngươi không thể bế quan tự thủ, phải đi ra ngoài tìm hiểu nhiều, tìm hiểu thêm các đất nước đứng đầu trên thế giới, tôi đã đề xuất với cấp trên. Lần này các cô đến nước Mĩ, phải đem về một ít kinh nghiệm của bọn bọ.

Khi dặn dò toàn bộ sự việc xong, liền thấy nhân viên công tác cùng Trịnh Tiểu Nhu đi tới.

Nhìn đến Trịnh Tiểu Nhu đội nón bảo hộ, bộ dạng rất tháo vát, Diệp Trạch Đào tiến lên vài bước, duỗi tay nắm chặt tay Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Đổng sự Trịnh, hạng mục các cô làm không tồi đấy!

Ánh mắt Trịnh Tiểu Nhu hướng về Củng Nặc Bội và Triệu Vĩnh Tú, trên mặt như cười như không nói :

- Chủ tịch Diệp đến kiểm tra công việc à?

Lúc nói chuyện, Trịnh Tiểu Nhu bấm một cái vào tay Diệp Trạch Đào, đau đến mức khiến Diệp Trạch Đào hít một hơi sâu,

Hai người cách mọi người vài bước, Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng nói :

- Ở cùng với người đẹp, rất thoải mái nhỉ!

Diệp Trạch Đào cũng có chút dở khóc dở cười, Tiểu Nhu này!

Trịnh Tiểu Nhu lúc này thay đổi thái độ với Diệp Trạch Đào, trên mặt mang vẻ cười, cầm tay Củng Nặc Bội nói :

- Chào Chủ tịch huyện Củng.

Củng Nặc Bội cũng không biết tình hình của Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu, chỉ về Diệp Trạch Đào nói:

- Chúng ta cùng Chủ Tịch Diệp đến kiểm tra công việc, Trịnh đổng có cần gì hãy nói nhé.

Trịnh Tiểu Nhu cười nói :

- Các cô và Chủ tịch Diệp thật không tệ , toàn bộ đi kiểm tra sao!

Củng Nặc Bội mặc dù có chút kỳ quái vẫn nói :

- Chủ tịch Diệp rất quan tâm tình hình của khu kinh tế mới và các xí nghiệp, công ty các cô có yêu cầu gì có thể trực tiếp đề xuất với Chủ tịch Diệp.

Trịnh Tiểu Nhu nói :

- Anh ta mà biết tôi cần gì đấy, thì sẽ không nói ở chỗ này rồi!

Diệp Trạch Đào muốn cười rộ lên, lời nói này của Trịnh Tiểu Nhu mang nhiều ý nghĩa quá.

Diệp Trạch Đào lúc này liền nghĩ đến vốn đầu tư bên ngoài cho hạng mục xe hơi, nhìn về phía nhà máy chế tạo ô tô của Nhật Bản không xa, Diệp Trạch Đào đã bắt đầu nghĩ đến việc phát triển.

Trịnh Tiểu Nhu tuy rằng đang nói đùa nhưng vẫn chú ý tình hình của Diệp Trạch Đào, tuy rằng hiện tại cô biểu hiện ra một bộ dạng tùy ý với Diệp Trạch Đào, nhưng trong lòng của cô vẫn có một ít tự ti, biết mình là người hai lần kết hôn, Diệp Trạch Đào người ta thì muốn loại phụ nữ tốt kiểu gì mà chẳng có? Cho dù là đứng trước mặt hai cô bé này, tin tưởng Diệp Trạch Đào chỉ cần ám chỉ một chút, muốn có các cô cũng không khó khăn, cho nên, trong lòng vô cùng để ý cảm giác của Diệp Trạch Đào, nhìn thấy Diệp Trạch Đào không muốn tiếp tục nói đùa nữa, bộ dạng lộ ra sự nghiêm túc , liền nói :

- Chủ tịch Diệp, chỉ cần cho chúng tôi một ít thời gian, chúng tôi tin tưởng rằng có thể đánh bại bất luận công ty nào!

- Có niềm tin là chuyện tốt, mấu chốt là các cô phải vượt qua mọi thử thách, chỉ có ở mọi phương diện đều vượt qua đối thủ, các cô mới có thể đứng vững không thất bại.

Củng Nặc Bội làm tâm phúc của Diệp Trạch Đào, cô biết được một ít tình huống, nghe được hai người nói như vậy, Củng Nặc Bội mỉm cười nói:

- Kỳ thật, chúng ta không cần đem sự tình nhìn xem như vậy, thị trường Trung Quốc khổng lồ như vậy, đây là ưu thế thiên nhiên, phải ở chỗ này phát triển, ngoại trừ tài chính và kĩ thuật, chính sách chính là một đòn sát thủ.

Trịnh Tiểu Nhu lúc này liền nhìn về Củng Nặc Bội phát hiện ý nghĩ của mình và Củng Nặc Bội là tương tự, liền đồng ý nói:

- Chủ tịch huyện Củng nói rất đúng, chúng ta chỉ cần chiếm lĩnh thị trường của mình cũng đã đứng ở thế bất bại rồi!

Diệp Trạch Đào trên mặt lộ ra tươi cười nói:

- Tình hình phát triển xí nghiệp là do các cô tự thân làm, việc này chính phủ chỉ cung cấp chính sách ủng hộ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio