Chương : Thỏa mãn
Nói chuyện một chút đã rồi lại làm việc.
Khi về tới nhà, Diệp Trạch Đào liền có chút băn khoăn. Trong suy nghĩ của hắn đương nhiên là muốn thử yêu Tô Thiến Ảnh một thời gian rồi sẽ làm chuyện kia. Vừa vào tới nhà thì Tô Thiến Ảnh đã để Diệp Trạch Đào muốn làm gì thì làm. Chuyện này có chút khó.
- Anh Diệp, anh muốn uống gì?
Diệp Trạch Đào vừa ngồi xuống, Tô Thiến Ảnh vội rót nước cho Diệp Trạch Đào.
Ở nơi đây Diệp Trạch Đào không quen thuộc như Tô Thiến Ảnh.
Thấy Tô Thiến Ảnh bận rộn, Diệp Trạch Đào nói:
- Cứ để anh tự lấy là được rồi.
- Anh Diệp, anh cứ ngồi đó, em rất nhanh sẽ làm xong.
Khi đã rót trà xong Tô Thiến Ảnh nói:
- Anh Diệp, quần áo ngủ và đồ tắm em đã chuẩn bị xong hết rồi, anh đi tắm đi.
- Hay là em tắm trước đi!
- Không sao đâu, trong nhà có hai phòng tắm mà. Em sẽ đi chuẩn bị nước cho anh.
Thấy Tô Thiến Ảnh như một người phụ nữ nội trợ, trong lòng Diệp Trạch Đào có cảm giác như đã trở về tới nhà.
Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu cũng sẽ làm những chuyện như vậy. Nhưng bọn họ đã quen hưởng thụ rồi không thể làm cẩn thận, tỉ mỉ được như Tô Thiến Ảnh.
Tô Thiến Ảnh sau khi nhanh chóng chuẩn bị xong đồ tắm cho Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Diệp, có thể tắm được rồi.
Bận rộn cả một ngày Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy cả cơ thể không còn sức lực gì nữa đã muốn tắm từ lâu. Thấy Tô Thiến Ảnh đã làm xong cả, Diệp Trạch Đào khen ngợi:
- Em thật là nhanh nhẹn.
- Từ nhỏ em đã phải làm những chuyện này, đã quen từ lâu rồi!
Tô Thiến Ảnh mỉm cười đáp.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nghĩ lại Tô Thiến Ảnh vốn là người trưởng thành trong khổ sở. Thấy dáng vẻ như vậy của Tô Thiến Ảnh trong lòng Diệp Trạch Đào dâng lên một tình cảm thương tiếc, nói:
- Em đã phải chịu khổ rồi.
Câu nói này này đột nhiên quá làm Tô Thiến Ảnh sững sờ cả người. Từ nhỏ tới giờ đây là người đàn ông đầu tiên nói lời nói quan tâm và hiểu cho cô như vậy. Khóe mắt dưng dưng, nhìn sang Diệp Trạch Đào nói:
- Có anh ở bên cạnh em là đủ rồi.
Để Tô Thiến Ảnh không danh không phận theo mình, chuyện này không được hay lắm.
Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến chuyện này.
- Anh muốn nghe suy nghĩ thật của em về chuyện của hai ta.
Diệp Trạch Đào bất giác hỏi một câu như vậy.
Tô Thiến Ảnh hoảng hốt vội nói:
- Anh Diệp, em đã làm gì làm anh không vừa ý sao?
- Không có, nhưng em cũng biết là anh không thể cho em danh phận gì.
Diệp Trạch Đào đành phải nói ra.
Tô Thiến Ảnh nói:
- Chuyện này em sớm đã nghĩ đến. Em không ngại chuyện này.
Diệp Trạch Đào nhìn lên mặt Tô Thiến Ảnh nói:
- Anh đi tắm đây.
Nói xong, Diệp Trạch Đào liền vào phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm, Diệp Trạch Đào hít một hơi thật sâu. Trong chuyện tình cảm nam nữ. Thật ra mình và Tô Thiến Ảnh cũng không còn cách nào khác, đều không thể tự chủ được bản thân.
Đời người có rất nhiều lúc không được như ý. Chỉ có điều những việc mà mình không tự chủ được nhiều hơn một chút nhưng cũng không thấy đáng tiếc. Mấy người phụ nữ theo mình đều là các người phụ nữ tuyệt vời, nhưng tất cả đều trung thành với mình.
Nếu trước kia có người nói như vậy với Diệp Trạch Đào, đánh chết Diệp Trạch Đào cũng sẽ không tin. Hoàn toàn không thể ngờ tới, chuyện không thể tin được lại xuất hiện chỗ hắn.
Cẩn thận nghĩ lại chuyện ngày hôm nay với Tô Thiến Ảnh. Diệp Trạch Đào có chút cảm giác rằng mình đang yêu. Nhưng rất nhanh sau đó cảm giác đó lại mất đi. Diệp Trạch Đào lắc đầu suy nghĩ của mình thật là ngây thơ. Đã qua cái thời yêu đương rồi!
Ngâm mình trong nước một lúc lâu, khi toàn thân đã hồng lên Diệp Trạch Đào mới mặc áo ngủ vào bước ra.
Ngồi trong phòng có máy lạnh, Diệp Trạch Đào mở ti vi lên xem tin tức.
Than ôi!
Diệp Trạch Đào liền nhận thấy, có liên tục tới hai tin tức liên quan tới thành phố Tây Giang. Tin tức như thế này thật hiếm gặp.
Một nội dung nói về tình hình điều tra vụ án lớn ở tỉnh Tây Giang, ngoài ra một nội dung khác nói về tốc độ phát triển của đầu tư nước ngoài tại tỉnh Tây Giang.
Khi nhìn thấy hai tin tức như vậy, Diệp Trạch Đào liền nhíu mày. Tin tức thứ nhất chắc hẳn là hành động chống tham nhũng của Vương Khánh Long. Thông qua chuyện này Trung ương sẽ tăng cương lực lượng đả kích đối với Phùng Sang Dương. Trong chuyện này đây là một chuyện tích cực. Trong nội dung thứ hai có chút làm cho Diệp Trạch Đào cau mày. Trọng điểm ở tỉnh Tây Giang là việc phát triển sản nghiệp dân tộc ở huyện Lục Thương. Sao lại nói đến chuyện đầu tư nước ngoài?
- Anh Diệp, tin tức ngày hôm nay nói về hai chuyện ở tỉnh Tây Giang các anh.
Không biết Tô Thiến Ảnh đã đến bên cạnh Diệp Trạch Đào từ lúc nào.
Khi Diệp Trạch Đào ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt liền sáng lên.
Nhìn Tô Thiến Ảnh khi vừa tắm xong nói cô là một bấu vật trời sinh cũng không có gì là quá. Tuy rằng mặc đồ ngủ. Bộ quần áo ngủ đó không thể nào che đi được làn da của cô ấy, ngược lại để lộ ra phần cổ và bộ ngực trắng mịn của cô.
Làn da trắng nõn tản ra sự khỏe mạnh, trắng mịn như phấn, một đôi mắt đẹp tuyệt đẹp, phảng phất có một cảm giác mê hoặc lòng người, một đôi mắt đẫm lệ, một đôi mi thanh tú. Đôi môi đỏ mọng luôn cười nhưng không nhếch mép, dáng người thanh mảnh. Đôi tất chân để lộ ra đôi chân thon dài, xinh đẹp tuyệt trần làm cho người khác chỉ muốn sờ vào.
Màu hồng nhạt của chiếc áo ngủ không hề dày. Ở lưng có thắt một sợi dây, nhưng cũng có thể thấy hết thân hình của cô ấy.
Hẳn là không mặc áo ngực.
Diệp Trạch Đào đổ dồn ánh mắt vào nhìn ngực của Tô Thiến Ảnh. Bộ ngực đầy đặn để lộ ra một rãnh sâu ở giữa.
Khó trách ở ngoài nước ngoài có người mời cô ấy làm siêu sao. Khí chất của người con gái này, giả dụ như tiên nữ cũng không quá lời. Nói như vậy cũng được. Bất luận người đàn ông như thế nào mà nhìn thấy bộ dạng như bây giờ của Tô Thiến Ảnh thì đều bị mê hoặc.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tô Thiến Ảnh, lại ngửi được mùi hương tỏa ra từ trên người của cô ấy, không khỏi có cảm giác muốn ngửi từ trên xuống dưới.
- Anh Diệp, anh đã tắm xong từ lâu rồi hả?
Nói xong, Tô Thiến Ảnh đã sớm bưng cốc trà mà mình pha xong cho Diệp Trạch Đào lên.
A!
Cúi lưng xuống một chút thân hình trắng nõn của cô đã lọt vào ánh mắt của Diệp Trạch Đào.
Không có mặc!
Diệp Trạch Đào vốn đang ngẩng đầu nhìn lên, bộ phận phía dưới của hắn đã bị kích động trở nên cương cứng.
Người phụ nữ này sớm đã thuộc về mình rồi còn yêu với đương gì nữa.
Suy nghĩ hẹn hò cùng với Tô Thiến Ảnh đã mất đi.
Cứ như vậy thành vợ chồng sao?
Cảm giác hẹn hò với cô ấy cũng rất tuyệt!
Hai suy nghĩ trong đầu làm Diệp Trạch Đào trở lên có chút băn khoăn.
Tự Diệp Trạch Đào cũng không biết được mình thế nào. Lúc này hắn có chút do dự về chuyện nghĩ rằng mình đã đến với Tô Thiến Ảnh quá sớm.
Diệp Trạch Đào không biết rằng bản thân mình đã sa vào cuộc tình vụng chộm.
A!
Khi Tô Thiến Ảnh đi giúp Diệp Trạch Đào rót nước, lúc cúi lưng xuống đôi chân thon dài của Tô Thiến Ảnh hiện ra trước mắt Diệp Trạch Đào.
- Anh Diệp, uống nước đi.
Lần này Tô Thiến Ảnh lại một lần nữa cúi xuống đặt ly trà.
- Mở một bản nhạc lên đi!
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Tô Thiến Ảnh có chút ngượng ngùng nói:
- Anh Diệp, trong phòng ngủ của chúng ta có.
Sau khi nghe Tô Thiến Ảnh nói câu như vậy, đôi tay có chút không tự nhiên sờ vào quần áo. Diệp Trạch Đào đã hiểu ra trong lòng Tô Thiến Ảnh sớm đã có chuẩn bị, ngày hôm nay sẽ trao thân cho mình.
Khi nghĩ tới hai vợ chồng Hô Diên Ngạo Bác, hôm nay có ý rời khỏi nhà, Diệp Trạch Đào cũng hiểu chuyện. Nếu lần này còn không làm chuyện này thì hai vợ chồng nhà Hô Diên Ngạo Bác sẽ có ý kiến.
- Đi thôi!
Diệp Trạch Đào đứng dậy
Khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng dậy, khuôn mặt Tô Thiến Ảnh càng đỏ ửng lên. Cô ấy cảm thấy nhịp tim của mình càng đập nhanh hơn.
- Anh Diệp!
Tô Thiến Ảnh vừa muốn nói gì đó nhưng cũng có chút ngập ngừng.
- Làm sao vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Anh có thể, có thể đợi một chút nữa rồi mới vào không?
Thấy khuôn mặt Tô Thiến Ảnh đỏ ửng lên, Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Sau nửa tiếng nữa anh mới vào.
- Ừ!
Ánh mắt Tô Thiến Ảnh toát ra một ánh hào quang, rất nhanh chạy lên trên lầu.
Diệp Trạch Đào có chút khó hiểu lắc lắc đầu ngồi lại xem TV.
Bây giờ TV không có mấy gì đáng xem, từ sau khi Diệp Trạch Đào đi theo con đường chính trị, thì hắn cũng chỉ ưa thích xem một chút tin tức rồi thôi.
Khi thấy chán một chút thì lại đổi kênh. Rồi lại tìm thấy một kênh chiếu phim do Tô Thiến Ảnh đóng. Nói về chuyện một người phụ nữ thuần khiết có sự giằng co trong tình yêu. Diệp Trạch Đào bất giác xem luôn.
Vào vai rất tốt.
Nghĩ tới việc rất nhiều người đàn ông đều theo đuổi nữ diễn viên chính là người đàn bà của mình. Tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất không tốt.
- Anh Diệp, xong rồi!
Không biết từ lúc nào Tô Thiến Ảnh ảnh lại đến bên cạnh mình.
A!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, nhìn thấy một bộ váy cưới. Đẹp như một cô tiên nữ đang đứng trước mặt mình.
Khi nhìn thấy Tô Thiến Ảnh ăn mặc, trang điểm như vậy. Diệp Trạch Đào biết rằng đây cũng tâm nguyện nho nhỏ của cô, chính là muốn lấy chồng.
Nhìn lại bản thân mình, Diệp Trạch Đào liền hỏi:
- Quần áo của anh đã được chuẩn bị chưa?
Trong ánh mắt để lộ ra một niềm vui bất ngờ. Tô Thiến Ảnh vội nói:
- Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi!
- Vậy thì còn chờ gì nữa? Tuy rằng không thể mang đến cho em một hôn nhân hoàn mỹ nhưng hai chúng ta cũng có thể có được hôn lễ của hai đứa mình!
Diệp Trạch Đào liền đứng dậy.
- Anh Diệp!
Nước mắt Tô Thiến Ảnh ảnh tuôn trào.
- Ngày vui như vậy sao có thể khóc!
Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt cho Tô Thiến Ảnh. Trong lòng cũng có chút bùi ngùi xúc động. Bản thân vẫn còn nghĩ mình đang hẹn hò chưa phát triển nhanh đến như vậy!
Tô Thiết Ảnh rõ ràng rất để tâm đến chuyện này. Đã tự mình chuẩn bị cho Diệp Trạch Đào một bộ âu phục đi cùng với chiếc váy cưới này rất hợp. Hai người cùng nhìn và cười. Đây cũng được xem như là đám cưới giữa hai người.
- Tiếc là không có nhẫn cưới!
Diệp Trạch Đào nói một câu.
- Anh Diệp, có mà!
Một chiếc hộp rất đẹp được lấy ra.
Diệp Trạch Đào lại cười nói:
- Được, cái này anh sẽ trả tiền coi như tặng em.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được suy nghĩ của Tô Thiến Ảnh.
Tô Thiến Ảnh không hề từ chối liền khẽ ừ một câu. Trong suy nghĩ của cô ấy chỉ khi Diệp Trạch Đào đích thân tặng nhẫn cho cô ấy thì mới tỏ rõ hai người là một gia đình.
Nắm chặt lấy tay của Tô Thiến Ảnh. Diệp Trạch Đào nhẹ nhành đeo chiếc nhẫn rất đẹp cho Tô Thiến Ảnh.
Chương – Hạnh Phúc
Tô Thiến Ảnh dường như đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, khi hai người đi đến phòng ngủ của mình, ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền sáng lên, căn phòng ngủ này đã thay đổi hẳn, một không khí vui vẻ.
Màu sắc chủ đạo là màu đỏ, một đôi nến đã được thắp lên, một khúc nhạc vui sớm đã được vang lên.
Nhìn lại thấy đó là một phòng ngủ vô cùng rộng rãi, cái chăn màu đỏ, lót đơn, một số đồ dùng trong nhà còn dán chữ hỉ.
Đây mới là bộ dạng thuần túy của phòng cưới.
Tô Thiến Ảnh người đang mặc chiếc áo cưới màu trắng, trên khuôn mặt sớm đã ửng hồng, trong mắt hoàn toàn ánh lên niềm vui.
- Anh Diệp, bắt đầu từ ngày Hôm nay, em đã là người phụ nữ của anh rồi!
Tô Thiến Ảnh mặt hơi đỏ, khẽ nói.
Lúc này khúc nhạc vui bỗng chuyển sang những giai điệu du dương. Diệp Trạch Đào biết, Tô Thiến Ảnh muốn tự cho mình một kỉ niệm.
Người đàn bà này!
Diệp Trạch Đào ôm Tô Thiến Ảnh nói:
- Em đã sớm chuẩn bị những thứ này sao?
- Vâng!
- Tốt lắm, anh rất thích!
- Cảm ơn anh Diệp đã cho em một cơ hội như vậy.
Khi nói chuyện, ngập tràn tình cảm, cô ta vùi đầu vào ngực Diệp Trạch Đào nói.
- Nói cái gì đấy? Chúng ta đã là người một nhà, sau này đừng nói như vậy nữa!
- Vâng!
trong lòng của Tô Thiến Ảnh đã tràn ngập niềm hạnh phúc, Diệp Trạch Đào bây giờ đã thật sự xem cô là người của hắn!
- Anh mời em khiêu vũ!
Khi nói chuyện, Diệp Trạch Đào đã ôm lấy Tô Thiến Ảnh chậm dãi từ từ di vào trong căn phòng này.
Hai ngọn nến đỏ đã được đốt lên trong căn phòng và quấn quýt lấy nhau. Trong khúc nhạc du dương, hai con người cũng đang lẳng lặng tận hưởng bầu không khí đặc biêt này.
- Anh Diệp, em hạnh phúc quá!
Đôi mắt đã ánh lên đầy những giọt lệ, Tô Thiến Ảnh gần như toàn thân đã áp sát vào lòng Diệp Trạch Đào.
Có thể có được hoàn cảnh như vậy, để có cảm giác như một cô dâu mới, trở thành người đàn bà của hắn. Đây hoàn toàn đã vượt quá suy nghĩ của cô ấy. Cảm nhận được sự tình cảm và yêu thương của Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh bây giờ đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
- Em đã chuẩn bị xong chưa?
- Ừ!
Diệp Trạch Đào nhìn vào lòng ngực đầy kiều diễm của người con gái này. Không còn có suy nghĩ một lần thử yêu đương nữa. Hắn phát hiện ra, mình đã hoàn toàn có hành vi yêu đương rồi. Người ta là cô gái mà đã chủ động rồi, mình còn muốn làm việc đó nữa đúng là bị bệnh rồi. Trong lúc này cũng không nghĩ tới việc gì khác, hoàn toàn cùng Tô Thiến Ảnh ngập tràn trong nụ hôn mãnh liệt.
Tô Thiến Ảnh là một cô gái cái gì cũng không biết, từ khi hai người hôn nhau Diệp Trạch Đào đã cảm nhận ra cảm giác ấy, không chờ thêm lúc nào nữa. Tô Thiến Ảnh sớm đã bị Diệp Trạch Đào hôn đến nổi dùng hai tay ôm chặt Diệp Trạch Đào.
Khi hai người hoàn toàn đã ở vị trí tương đối, do bị kích động, mặc dù chỉ có ánh nến cũng có thể nhận ra, thân thể mĩ miều của Tô Thiến Ảnh đã sớm ngập tràn một màu trắng mịn, mê mẩn lòng người.
Diệp Trạch Đào có vẻ rất kiên nhẫn, hôn chậm Tô Thiến Ảnh từ trên xuống dưới không bỏ một tấc nào.
Không có thời gian nữa, không còn là thân thể của một kẻ khác nữa, hai người hoàn toàn hòa nguyện vào nhau.
Diệp Trạch Đào cảm thấy hôm nay mình cũng có chút kích động, toàn thân chìm vào trong cảm giác phấn khích này.
- Anh Diệp ….
Tô Thiến Ảnh cũng chỉ khẽ rên lên một câu như vậy. Đôi tay lão luyện của Diệp Trạch Đào khẽ cử động một hồi bên trong, cô dường như cũng không biết bản thân mình đang ở cõi nào nữa.
A!
Khi Diệp Trạch Đào toàn thân dùng lực tiến vào. Tô Thiến Ảnh cũng phát hiện toàn thân mình như muốn nổ tung, tiến vào bên trong như một cơn sóng.
Phấn khích vô cùng.
Mỗi khối thịt trên người Diệp Trạch Đào như rung lên, bây giờ bắt đầu một trận bão tố cuồng phong.
Nhìn tấm thân mềm mại của cô gái này bị mình biến thành người phụ nữ, Diệp Trạch Đào tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào làm chuyện ấy với một cô gái chưa làm qua chuyện đó bao giờ, hắn tự mình cũng có cảm giác kì lạ.
Không có suy nghĩ tới bất kì chuyện nào khác. Trong không khí này vệc phá vỡ bức tường lễ nghĩa đã hoàn thành.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, tất cả hết thảy đều là thời gian yên tĩnh. Ôm trong lòng người đẹp này, Diệp Trạch Đào thở một hơi dài. Lúc bắt đầu Tô Thiến Ảnh là bị động, tùy theo từng lúc mà cô cực kì phối hợp, không để ý tới đến sự đau đớn, càng dùng toàn lực phối hợp với tâm ý của bản thân. Đây là hành vi hành xữ theo ý chí,
Người đàn bà này là loại cực phẩm!
- Như thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng hỏi
- Anh Diệp, từ hôm nay trở đi, em là người đàn bà của anh.
Tô Thiến Ảnh hướng ánh mắt dịu dàng như nước về phía Diệp Trạch Đào, cô hoàn toàn không ngờ khi làm chuyện đó làm cho người ta kinh động lòng người đến thế, càng không thể ngờ tới Diệp Trạch Đào lại cường tráng như vậy.
Giơ tay vuốt ve bộ ngực rắn chắc của của Diệp Trạch Đào. Trong lòng Tô Thiến Ảnh dâng lên một cảm giác không thực, lẽ nào mình thật sự đã thành người đàn bà của người đàn ông này sao?
- Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, em là người đàn bà của anh!
Lời nói của Diệp Trạch Đào tràn đầy vẻ hống hách.
Những lời nói này khiến Tô Thiến Ảnh có chút cảm giác bất an, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, mở to đôi mắt nhìn Diệp Trạch Đào, càng nhìn lại càng vui mừng, người đàn ông quyền thế, đẹp trai này đã là người đàn ông của bản thân mình. Từ nay về sau, mình không cần lo lắng, bất an nữa.
Toàn thân ép sát thêm nữa vào trong lòng Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh cảm thấy chỉ như vậy mới có thể cùng Diệp Trạch Đào dung hợp lại thành một.
Hai người ở trên giường cũng đều không biết nói những chuyện gì. Khi những tia sáng soi qua rèm cửa sổ, Diệp Trạch Đào lúc này mới mở đôi mắt ra.
Dưới ánh mặt trời, trong căn phòng mới này, hai người chợt dâng lên tràn ngập cảm xúc sung sướng, lại nhìn hai đôi mắt vừa mới ngủ dậy, ngốc nghếch tự nhìn mình, nhưng cũng không dám có bất cứ động tác nào làm ảnh hưởng tới Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào lại một lần nữa dùng đôi tay ôm lấy cô ấy.
Trong động tác ấy, toàn bộ cơ thể trần truồng của Tô Thiến Ảnh đã lọt vào mắt Diệp Trạch Đào.
Gấp chăn lại, cơ thể hai người hoàn toàn lộ dưới ánh mặt trời.
Nơi ở của Hô Diên Ngạo Bác là một tiểu viện nhỏ, bên ngoài không có một tòa nhà cao tầng nào, bên ngoài cũng không thể nhìn thấy những gì trong này.
Đặt mình ở bên trong không gian này, ánh mặt trời chiếu trên người tạo ra một cảm giác ấm áp.
Lại âu yếm trên người Tô Thiến Ảnh một lúc, hai người lại rất nhanh có một cảm giác dục vọng.
Hai người đều không nói tiếng nào, cái vật kia của Diệp Trạch Đào lại tiến vào người Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch mới nghĩ ra, đối phương vừa mới chịu đựng một trận gió lốc của mình.
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào liền chần chừ một lúc.
Lần này, Tô Thiến Ảnh lại không quản, không để ý bất cứ điều gì, bắt đầu chuyển động.
- Anh Diệp, không có vấn đề gì đâu.
Tô Thiến Ảnh ngại ngùng, đỏ mặt nói. Từ trong động tác của Diệp Trạch Đào, cô cảm nhận rõ sự quan tâm yêu thương của Diệp Trạch Đào. Một cảm giác hạnh phúc lại ngập tràn trong đầu, Diệp Trạch Đào quan tâm đến mình đấy!
Lần này, Diệp Trạch Đào có vẻ ôn nhu rất nhiều, cẩn thận thưởng thức thân thể người đàn bà này.
Vừa mới làm xong việc này, điện thoại của Tô Thiến Ảnh bắt đầu reo lên.
- Điện thoại của mẹ nuôi!
Toàn thân Tô Thiến Ảnh đều đau nhức, không muốn nghe điện thoại, lúc tùy ý cầm điện thoại lên xem, kinh hãi từ trên giường ngồi dậy.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, lắc đầu, người con gái này!
- Mẹ nuôi!
Tô Thiến Ảnh hạ giọng nói.
Diệp Trạch Đào rõ ràng nghe được rõ những lời trong điện thoại.
- Thiến Ảnh, Trạch Đào còn chưa dậy sao?
Câu hỏi này!
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu, Triệu Hương Lăng chính là muốn mượn câu hỏi này thăm dò một chút xem tối qua hắn và Tô Thiến Ảnh có làm chuyện đó không.
- Mẹ nuôi, anh Diệp ở đây, mẹ có chuyện gì muốn nói với anh ấy không?
Tô Thiến Ảnh cũng rất thông minh. Thông qua những lời nói này chính là nói cho Triệu Hương Lăng biết, tối hôm qua cô và Diệp Trạch Đào đã làm chuyện đó rồi.
- Haha, không có việc gì, không có việc gì. Mẹ nuôi chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm một chút, con nói với Trạch Đào là được rồi. Chuyện tối qua, cha nuôi đã giải quyết xong rồi.
Triệu Hương Lăng cũng không nói thêm câu nào nữa, liền tắt điện thoại.
Diệp Trạch Đào bọn họ cũng không biết lúc này bên phía Triệu Hương Lăng đã cười hướng về phía Hô diên ngạo bác nói:
- Thành công rồi!
Trên mặt Hô Diên Ngạo Bác cũng cười nói:
- Có một số việc, em phải chuẩn bị một chút!
- Yên tâm đi, nhà Hô Diên các anh rất nhanh sẽ có hậu duệ!
Hô Diên Ngạo Bác tuy rằng không nói nữa, trên mặt lại có một cảm giác hạnh phúc hoàn toàn có thể nhìn ra được.
- Em nói người của Dương gia đó, sau khi đến thành phố Cừ Dương có đem đến bất lợi cho Trạch Đào không?
Nói xong chuyện của Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh, Triệu Hương Lăng cũng rất lo lắng cho việc phát triển sau này của Diệp Trạch Đào.
- Chuyện tối qua, trong thành phố đã sớm lan truyền ra ngoài. Tin rằng có thể lợi dụng mấy người kia.
- Anh nói xem hai đứa nó, sao lại có thể chạy đi ra ngoài đường chứ? Còn đắc tội với người nhà của Cung gia, Cung Mai là một kẻ tính toán, xảy ra chuyện này, cô ta còn không đi tìm anh trai cô ta sao?
- Em cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Em cần biết, Cung Hải Càn và anh trong chính trị vẫn luôn không đi chung một con đường, cho dù không có việc này, thì sớm hay muộn cũng sẽ đấu với nhau một trận.
- Đây cũng là chuyện không thể nào khác được, áp lực bên phía Bí thư Hạo Vũ cũng rất lớn.
- Trạch Đào ở tỉnh Tây Giang, áp lực của bước tiếp theo cũng rất lớn, ở tỉnh làm không được, trong thành phố lại có người đi kiềm chế, lực lượng giúp đỡ nó lại yếu như vậy, để người ta cứ như vậy mà đi tranh đấu sao!
Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Trạch Đào đã không chỉ là con nuôi của Hô Diên gia, Triệu Hương Lăng đã xem hắn là con đẻ nên rất quan tâm.
Chần chờ một chút, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bất cứ kẻ nào không trải qua một lớp rèn luyện thì không thể trở thành nhân tài. Trạch Đào nếu có thể ở trong hoàn cảnh như thế này mở ra một con đường sống, thì cũng đủ khả năng để ứng phó với tất cả khó khăn trong sự phát triển sau này. Em cho là nó muốn tiến bộ không ngừng lại dễ dàng như vậy sao?
Đạo lí này, Triệu Hương Lăng cũng hiểu, chỉ là có điều quan tâm quá thôi, thở một cái nói:
- Trạch Đào điều đáng lo nhất của đứa con này là ở chỗ ham nữ sắc!
Hô Diên Ngạo Bác đương nhiên cũng biết tình hình của Diệp Trạch Đào cẩn thận tính toán một hồi, Diệp Trạch Đào đúng là có tới mấy người phụ nữ.
- Yên tâm đi, hiện tại con cháu nhà ai cũng không tồn tại vấn đề như vậy chứ. Ai dám vạch trần cái chăn này, chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích!
Triệu Hương Lăng cũng cười nói:
- Thật đúng là như vậy, chỉ cần anh và ông Trịnh bọn họ không sụp đỗ, thì sẽ không có kẻ nào dám dùng thủ đoạn này đối phó với Trạch Đào.
- Đúng vậy, khi còn chúng ta, sẽ không có ai dám đề xuất vấn đề này, cho dù có người nói tới, cũng rất nhanh có người phủ định, đây là một hành vi chọc tổ ong, tự làm mình bị thương, sẽ không có người nào dám làm. Thêm vài năm nữa, Trạch Đào cũng không nhất định cần chúng ta che chở, nó cũng đã trưởng thành rồi, đến lúc đó, lại càng không có người dám làm chuyện đó nữa.
Nhìn về phía Triệu Hương Lăng, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bây giờ là đường lối đấu tranh, đương nhiên rồi, nếu như thất bại, lúc đó nhất định sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, phương hướng phát triển sản nghiệp dân tộc không thể thay đổi, bất kể như thế nào cũng phải phá vỡ khối băng cứng này!
Hai người cũng có đủ khả năng tiếp xúc với những người ở cấp trên, rất nhanh đã thảo luận tới vấn đề của một số chính sách.
Chương : Hạnh Phúc
Tô Thiến Ảnh dường như đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, khi hai người đi đến phòng ngủ của mình, ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền sáng lên, căn phòng ngủ này đã thay đổi hẳn, một không khí vui vẻ.
Màu sắc chủ đạo là màu đỏ, một đôi nến đã được thắp lên, một khúc nhạc vui sớm đã được vang lên.
Nhìn lại thấy đó là một phòng ngủ vô cùng rộng rãi, cái chăn màu đỏ, lót đơn, một số đồ dùng trong nhà còn dán chữ hỉ.
Đây mới là bộ dạng thuần túy của phòng cưới.
Tô Thiến Ảnh người đang mặc chiếc áo cưới màu trắng, trên khuôn mặt sớm đã ửng hồng, trong mắt hoàn toàn ánh lên niềm vui.
- Anh Diệp, bắt đầu từ ngày Hôm nay, em đã là người phụ nữ của anh rồi!
Tô Thiến Ảnh mặt hơi đỏ, khẽ nói.
Lúc này khúc nhạc vui bỗng chuyển sang những giai điệu du dương. Diệp Trạch Đào biết, Tô Thiến Ảnh muốn tự cho mình một kỉ niệm.
Người đàn bà này!
Diệp Trạch Đào ôm Tô Thiến Ảnh nói:
- Em đã sớm chuẩn bị những thứ này sao?
- Vâng!
- Tốt lắm, anh rất thích!
- Cảm ơn anh Diệp đã cho em một cơ hội như vậy.
Khi nói chuyện, ngập tràn tình cảm, cô ta vùi đầu vào ngực Diệp Trạch Đào nói.
- Nói cái gì đấy? Chúng ta đã là người một nhà, sau này đừng nói như vậy nữa!
- Vâng!
trong lòng của Tô Thiến Ảnh đã tràn ngập niềm hạnh phúc, Diệp Trạch Đào bây giờ đã thật sự xem cô là người của hắn!
- Anh mời em khiêu vũ!
Khi nói chuyện, Diệp Trạch Đào đã ôm lấy Tô Thiến Ảnh chậm dãi từ từ di vào trong căn phòng này.
Hai ngọn nến đỏ đã được đốt lên trong căn phòng và quấn quýt lấy nhau. Trong khúc nhạc du dương, hai con người cũng đang lẳng lặng tận hưởng bầu không khí đặc biêt này.
- Anh Diệp, em hạnh phúc quá!
Đôi mắt đã ánh lên đầy những giọt lệ, Tô Thiến Ảnh gần như toàn thân đã áp sát vào lòng Diệp Trạch Đào.
Có thể có được hoàn cảnh như vậy, để có cảm giác như một cô dâu mới, trở thành người đàn bà của hắn. Đây hoàn toàn đã vượt quá suy nghĩ của cô ấy. Cảm nhận được sự tình cảm và yêu thương của Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh bây giờ đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
- Em đã chuẩn bị xong chưa?
- Ừ!
Diệp Trạch Đào nhìn vào lòng ngực đầy kiều diễm của người con gái này. Không còn có suy nghĩ một lần thử yêu đương nữa. Hắn phát hiện ra, mình đã hoàn toàn có hành vi yêu đương rồi. Người ta là cô gái mà đã chủ động rồi, mình còn muốn làm việc đó nữa đúng là bị bệnh rồi. Trong lúc này cũng không nghĩ tới việc gì khác, hoàn toàn cùng Tô Thiến Ảnh ngập tràn trong nụ hôn mãnh liệt.
Tô Thiến Ảnh là một cô gái cái gì cũng không biết, từ khi hai người hôn nhau Diệp Trạch Đào đã cảm nhận ra cảm giác ấy, không chờ thêm lúc nào nữa. Tô Thiến Ảnh sớm đã bị Diệp Trạch Đào hôn đến nổi dùng hai tay ôm chặt Diệp Trạch Đào.
Khi hai người hoàn toàn đã ở vị trí tương đối, do bị kích động, mặc dù chỉ có ánh nến cũng có thể nhận ra, thân thể mĩ miều của Tô Thiến Ảnh đã sớm ngập tràn một màu trắng mịn, mê mẩn lòng người.
Diệp Trạch Đào có vẻ rất kiên nhẫn, hôn chậm Tô Thiến Ảnh từ trên xuống dưới không bỏ một tấc nào.
Không có thời gian nữa, không còn là thân thể của một kẻ khác nữa, hai người hoàn toàn hòa nguyện vào nhau.
Diệp Trạch Đào cảm thấy hôm nay mình cũng có chút kích động, toàn thân chìm vào trong cảm giác phấn khích này.
- Anh Diệp ….
Tô Thiến Ảnh cũng chỉ khẽ rên lên một câu như vậy. Đôi tay lão luyện của Diệp Trạch Đào khẽ cử động một hồi bên trong, cô dường như cũng không biết bản thân mình đang ở cõi nào nữa.
A!
Khi Diệp Trạch Đào toàn thân dùng lực tiến vào. Tô Thiến Ảnh cũng phát hiện toàn thân mình như muốn nổ tung, tiến vào bên trong như một cơn sóng.
Phấn khích vô cùng.
Mỗi khối thịt trên người Diệp Trạch Đào như rung lên, bây giờ bắt đầu một trận bão tố cuồng phong.
Nhìn tấm thân mềm mại của cô gái này bị mình biến thành người phụ nữ, Diệp Trạch Đào tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào làm chuyện ấy với một cô gái chưa làm qua chuyện đó bao giờ, hắn tự mình cũng có cảm giác kì lạ.
Không có suy nghĩ tới bất kì chuyện nào khác. Trong không khí này vệc phá vỡ bức tường lễ nghĩa đã hoàn thành.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, tất cả hết thảy đều là thời gian yên tĩnh. Ôm trong lòng người đẹp này, Diệp Trạch Đào thở một hơi dài. Lúc bắt đầu Tô Thiến Ảnh là bị động, tùy theo từng lúc mà cô cực kì phối hợp, không để ý tới đến sự đau đớn, càng dùng toàn lực phối hợp với tâm ý của bản thân. Đây là hành vi hành xữ theo ý chí,
Người đàn bà này là loại cực phẩm!
- Như thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng hỏi
- Anh Diệp, từ hôm nay trở đi, em là người đàn bà của anh.
Tô Thiến Ảnh hướng ánh mắt dịu dàng như nước về phía Diệp Trạch Đào, cô hoàn toàn không ngờ khi làm chuyện đó làm cho người ta kinh động lòng người đến thế, càng không thể ngờ tới Diệp Trạch Đào lại cường tráng như vậy.
Giơ tay vuốt ve bộ ngực rắn chắc của của Diệp Trạch Đào. Trong lòng Tô Thiến Ảnh dâng lên một cảm giác không thực, lẽ nào mình thật sự đã thành người đàn bà của người đàn ông này sao?
- Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, em là người đàn bà của anh!
Lời nói của Diệp Trạch Đào tràn đầy vẻ hống hách.
Những lời nói này khiến Tô Thiến Ảnh có chút cảm giác bất an, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, mở to đôi mắt nhìn Diệp Trạch Đào, càng nhìn lại càng vui mừng, người đàn ông quyền thế, đẹp trai này đã là người đàn ông của bản thân mình. Từ nay về sau, mình không cần lo lắng, bất an nữa.
Toàn thân ép sát thêm nữa vào trong lòng Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh cảm thấy chỉ như vậy mới có thể cùng Diệp Trạch Đào dung hợp lại thành một.
Hai người ở trên giường cũng đều không biết nói những chuyện gì. Khi những tia sáng soi qua rèm cửa sổ, Diệp Trạch Đào lúc này mới mở đôi mắt ra.
Dưới ánh mặt trời, trong căn phòng mới này, hai người chợt dâng lên tràn ngập cảm xúc sung sướng, lại nhìn hai đôi mắt vừa mới ngủ dậy, ngốc nghếch tự nhìn mình, nhưng cũng không dám có bất cứ động tác nào làm ảnh hưởng tới Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào lại một lần nữa dùng đôi tay ôm lấy cô ấy.
Trong động tác ấy, toàn bộ cơ thể trần truồng của Tô Thiến Ảnh đã lọt vào mắt Diệp Trạch Đào.
Gấp chăn lại, cơ thể hai người hoàn toàn lộ dưới ánh mặt trời.
Nơi ở của Hô Diên Ngạo Bác là một tiểu viện nhỏ, bên ngoài không có một tòa nhà cao tầng nào, bên ngoài cũng không thể nhìn thấy những gì trong này.
Đặt mình ở bên trong không gian này, ánh mặt trời chiếu trên người tạo ra một cảm giác ấm áp.
Lại âu yếm trên người Tô Thiến Ảnh một lúc, hai người lại rất nhanh có một cảm giác dục vọng.
Hai người đều không nói tiếng nào, cái vật kia của Diệp Trạch Đào lại tiến vào người Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch mới nghĩ ra, đối phương vừa mới chịu đựng một trận gió lốc của mình.
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào liền chần chừ một lúc.
Lần này, Tô Thiến Ảnh lại không quản, không để ý bất cứ điều gì, bắt đầu chuyển động.
- Anh Diệp, không có vấn đề gì đâu.
Tô Thiến Ảnh ngại ngùng, đỏ mặt nói. Từ trong động tác của Diệp Trạch Đào, cô cảm nhận rõ sự quan tâm yêu thương của Diệp Trạch Đào. Một cảm giác hạnh phúc lại ngập tràn trong đầu, Diệp Trạch Đào quan tâm đến mình đấy!
Lần này, Diệp Trạch Đào có vẻ ôn nhu rất nhiều, cẩn thận thưởng thức thân thể người đàn bà này.
Vừa mới làm xong việc này, điện thoại của Tô Thiến Ảnh bắt đầu reo lên.
- Điện thoại của mẹ nuôi!
Toàn thân Tô Thiến Ảnh đều đau nhức, không muốn nghe điện thoại, lúc tùy ý cầm điện thoại lên xem, kinh hãi từ trên giường ngồi dậy.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, lắc đầu, người con gái này!
- Mẹ nuôi!
Tô Thiến Ảnh hạ giọng nói.
Diệp Trạch Đào rõ ràng nghe được rõ những lời trong điện thoại.
- Thiến Ảnh, Trạch Đào còn chưa dậy sao?
Câu hỏi này!
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu, Triệu Hương Lăng chính là muốn mượn câu hỏi này thăm dò một chút xem tối qua hắn và Tô Thiến Ảnh có làm chuyện đó không.
- Mẹ nuôi, anh Diệp ở đây, mẹ có chuyện gì muốn nói với anh ấy không?
Tô Thiến Ảnh cũng rất thông minh. Thông qua những lời nói này chính là nói cho Triệu Hương Lăng biết, tối hôm qua cô và Diệp Trạch Đào đã làm chuyện đó rồi.
- Haha, không có việc gì, không có việc gì. Mẹ nuôi chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm một chút, con nói với Trạch Đào là được rồi. Chuyện tối qua, cha nuôi đã giải quyết xong rồi.
Triệu Hương Lăng cũng không nói thêm câu nào nữa, liền tắt điện thoại.
Diệp Trạch Đào bọn họ cũng không biết lúc này bên phía Triệu Hương Lăng đã cười hướng về phía Hô diên ngạo bác nói:
- Thành công rồi!
Trên mặt Hô Diên Ngạo Bác cũng cười nói:
- Có một số việc, em phải chuẩn bị một chút!
- Yên tâm đi, nhà Hô Diên các anh rất nhanh sẽ có hậu duệ!
Hô Diên Ngạo Bác tuy rằng không nói nữa, trên mặt lại có một cảm giác hạnh phúc hoàn toàn có thể nhìn ra được.
- Em nói người của Dương gia đó, sau khi đến thành phố Cừ Dương có đem đến bất lợi cho Trạch Đào không?
Nói xong chuyện của Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh, Triệu Hương Lăng cũng rất lo lắng cho việc phát triển sau này của Diệp Trạch Đào.
- Chuyện tối qua, trong thành phố đã sớm lan truyền ra ngoài. Tin rằng có thể lợi dụng mấy người kia.
- Anh nói xem hai đứa nó, sao lại có thể chạy đi ra ngoài đường chứ? Còn đắc tội với người nhà của Cung gia, Cung Mai là một kẻ tính toán, xảy ra chuyện này, cô ta còn không đi tìm anh trai cô ta sao?
- Em cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Em cần biết, Cung Hải Càn và anh trong chính trị vẫn luôn không đi chung một con đường, cho dù không có việc này, thì sớm hay muộn cũng sẽ đấu với nhau một trận.
- Đây cũng là chuyện không thể nào khác được, áp lực bên phía Bí thư Hạo Vũ cũng rất lớn.
- Trạch Đào ở tỉnh Tây Giang, áp lực của bước tiếp theo cũng rất lớn, ở tỉnh làm không được, trong thành phố lại có người đi kiềm chế, lực lượng giúp đỡ nó lại yếu như vậy, để người ta cứ như vậy mà đi tranh đấu sao!
Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Trạch Đào đã không chỉ là con nuôi của Hô Diên gia, Triệu Hương Lăng đã xem hắn là con đẻ nên rất quan tâm.
Chần chờ một chút, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bất cứ kẻ nào không trải qua một lớp rèn luyện thì không thể trở thành nhân tài. Trạch Đào nếu có thể ở trong hoàn cảnh như thế này mở ra một con đường sống, thì cũng đủ khả năng để ứng phó với tất cả khó khăn trong sự phát triển sau này. Em cho là nó muốn tiến bộ không ngừng lại dễ dàng như vậy sao?
Đạo lí này, Triệu Hương Lăng cũng hiểu, chỉ là có điều quan tâm quá thôi, thở một cái nói:
- Trạch Đào điều đáng lo nhất của đứa con này là ở chỗ ham nữ sắc!
Hô Diên Ngạo Bác đương nhiên cũng biết tình hình của Diệp Trạch Đào cẩn thận tính toán một hồi, Diệp Trạch Đào đúng là có tới mấy người phụ nữ.
- Yên tâm đi, hiện tại con cháu nhà ai cũng không tồn tại vấn đề như vậy chứ. Ai dám vạch trần cái chăn này, chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích!
Triệu Hương Lăng cũng cười nói:
- Thật đúng là như vậy, chỉ cần anh và ông Trịnh bọn họ không sụp đỗ, thì sẽ không có kẻ nào dám dùng thủ đoạn này đối phó với Trạch Đào.
- Đúng vậy, khi còn chúng ta, sẽ không có ai dám đề xuất vấn đề này, cho dù có người nói tới, cũng rất nhanh có người phủ định, đây là một hành vi chọc tổ ong, tự làm mình bị thương, sẽ không có người nào dám làm. Thêm vài năm nữa, Trạch Đào cũng không nhất định cần chúng ta che chở, nó cũng đã trưởng thành rồi, đến lúc đó, lại càng không có người dám làm chuyện đó nữa.
Nhìn về phía Triệu Hương Lăng, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bây giờ là đường lối đấu tranh, đương nhiên rồi, nếu như thất bại, lúc đó nhất định sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, phương hướng phát triển sản nghiệp dân tộc không thể thay đổi, bất kể như thế nào cũng phải phá vỡ khối băng cứng này!
Hai người cũng có đủ khả năng tiếp xúc với những người ở cấp trên, rất nhanh đã thảo luận tới vấn đề của một số chính sách.