Ngồi trong phòng làm việc ở khu kinh tế mới Giáp Hà, Diệp Trạch Đào sau khi xử lý một vài công việc, cảm thấy rằng cần phải nhanh chóng làm xong việc bổ nhiệm kia mới an tâm được.
Việc thỏa thuận với Dương Thăng Hải rất thành công, điều mà Dương Thăng Hải cần là thành tích của công việc, còn thứ mà Diệp Trạch Đào cần là thực quyền, hai người suy tính sao cho kết hợp nhịp nhàng với nhau, Dương Thăng Hải vì thế sẽ dốc sức ủng hộ cho sự phát triển của Diệp Trạch Đào. Vấn đề nhân sự của khu kinh tế lần này, Dương Thăng Hải giao toàn quyền định đoạt cho Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Phương, tình hình hiện nay như thế nào rồi?
Bấm máy nói chuyện với Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào muốn nói rõ ý định từ trước của mình là điều Phương Di Mai đến đây công tác, do đó liền hỏi câu này thăm dò trước.
Nghe câu hỏi của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai lộ rõ vẻ vui mừng, cười đáp:
- Sau mấy vụ việc trước, Bí thư Tào đã lên chức Bí thư rồi.
Tào Hiểu Vân đã lên chức Bí thư sao!
Diệp Trạch Đào nghĩ điều ấy cũng đúng thôi, Tào Hiểu Vân mượn thế lực của mình, lại nhận được sự xem trọng của chủ tịch tỉnh, việc cô ta thăng chức thành bí thư cũng là điều tất nhiên dễ hiểu.
Diệp Trạch Đào cười lớn:
- Một khi cô ta lên chức Bí thư thành phố sẽ rất có lợi cho em đó!
- Đúng vậy, Bí thư Tào vừa hôm nay nói chuyện với em, cô ta nói cần phải đả thông tư tưởng phát triển hơn nữa huyện Kim Câu. Bộ máy Cơ quan Huyện ủy sẽ tiến hành điều chỉnh lại, dự kiến sẽ bầu em làm Chủ tịch huyện, bây giờ em có chút lo lắng rằng mình đảm nhiệm không tốt trọng trách này.
Nghe câu nói này, Diệp Trạch Đào lặng người đi.
Phương Di Mai sắp lên chức Chủ tịch huyện rồi sao?
Nghĩ lại, Diệp Trạch Đào liền hiểu ra vấn đề, Tào Hiểu Vân suy cho cùng cũng là một kẻ thông minh nhanh trí, cô ta muốn lợi dụng Phương Di Mai để tiếp cận và tạo mối quan hệ với mình đây, Sự suy nghĩ trù tính của người đàn bà này thật chu toàn, thấu đáo.
Vốn dĩ muốn điều Phương Di Mai đến khu kình tế mới Giáp Hà này giúp đỡ, hỗ trợ mình, bây giờ nghe nói Phương Di Mai sắp lên chức Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào ngẫm ra cũng khó để mở lời.
Khu kinh tế mới Giáp Hà là cơ quan cấp sở, bản thân mình lại là Phó giám đốc Sở, những chức vụ bên dưới mình là chánh huyện, xét về thực quyền, họ vẫn không thể có thực quyền bằng một vị Chủ tịch huyện. Nếu điều Phương Di Mai đến đây làm việc thì thực quyền của cô ta ắt hẳn sẽ không thể đem so bì với cái chức Chủ tịch huyện mà cô ta đang sắp đảm nhiệm kia.
Chuyện này không đơn giản chút nào!
Diệp Trạch Đào liền từ bỏ ý định đưa Phương Di Mai đến khu kinh tế mới Giáp Hà làm việc.
Đây suy cho cùng cũng là một cơ hội thăm dò Phương Di Mai, xem cô ta chọn lựa đi theo mình hay theo đuổi sự nghiệp, quyền thế.
Diệp Trạch Đào biết rõ Phương Di Mai là người luôn chạy theo quyền lực, thế nhưng không biết rõ trong lòng người đàn bà này rốt cuộc khát vọng quyền lực hơn hay nguyện vọng được ở bên mình quan trọng hơn.
Nghĩ đến đây Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh vẫn đang nghĩ muốn điều em đấn đây làm một vị phó chủ tịch hay đại loại như vậy, bây giờ xem ra quyền lực của một vị phó chủ nhiệm không so bì được với chức Chủ tịch huyện quyền cao chức trọng rồi!
Phương Di Mai đang chìm đắm trong cảm giác vui sướng, khi nghĩ tới việc bản thân sắp được lên chức Chủ tịch huyện, bất chợt không hiểu được dụng ý trong câu nói của Diệp Trạch Đào, vẫn nghĩ rằng Diệp Trạch Đào đang trêu ghẹo mình liền nói:
- Bí thư Tào cũng đã nói chuyện này với em rồi, việc này hôm nay Ủy ban thường vụ sẽ họp bàn, nghiên cứu. Em đang không biết nên làm thế nào, Trạch Đào anh phải giúp em chuyện này mới được.
Được rồi!
Trong lòng Diệp Trạch Đào ít nhiều không thoải mái, bây giờ cuối cùng cũng đã rõ, Phương Di Mai vốn dĩ không hề đoái hoài tới những gì mình nói, tham vọng theo đuổi quyền lực của cô ta xem ra quá lớn!
Khẽ thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào nghĩ đây là lúc mình cần đến trợ thủ nhất, vậy mà khi Ôn Phương nghe nói hắn cần cô đến giúp đỡ, tuy rằng là đang trong lúc thăng chức, cô ta cũng lập tức đến đây, nhưng Phương Di Mai thì lại khác, rõ ràng biết rằng bản thân mình đang rất cần cô ta đến trợ giúp, vậy mà cô ta không hề suy nghĩ gì đến vấn đề của mình mà chỉ nghĩ tới việc riêng của cô ta.
Cứ xem như đây là hành vi không ý thức, không suy nghĩ của Phương Di Mai, thế nhưng từ việc này có thể nhận thấy, việc đầu tiên cô ta nghĩ đến vẫn là quyền lực của bản thân mình!
Lúc này chỗ đứng của Phương Di Mai trong lòng Diệp Trạch Đào đang từ vị trí vô cùng quan trọng đã giảm đi ít nhiều, mặc dù hắn cũng thích người đàn bà này, nhưng không hề có ý nghĩ sẽ tiến hành bồi dưỡng để người đàn bà này trở thành trợ thủ đắc lực của mình.
Như vậy cũng tốt, cứ để cô ta ở lại huyện Kim Câu phát triển sự nghiệp của mình đi!
Khẽ thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Có thể lên chức Chủ tịch huyện là việc đáng vui mừng, sự nghiệp của em phát triển thật nhanh.
- Đúng thế, em như đang trong mơ vậy, em chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày làm Chủ tịch huyện, vậy mà điều ấy sắp thành hiện thực rồi!
- Vậy thì em hãy làm cho thật tốt, có sự tín nhiệm của Bí thư Tào, anh tin rằng em sẽ làm nên một trang lịch sử mới ở huyện Kim Câu.
Gác điện thoại, Diệp Trạch Đào ngồi ngây người một lúc.
Việc của Phương Di Mai khiến hắn có chút gì đó không thoải mái. Mặc dù cô ta không phản bội hắn trên tình trường, thế nhưng từ việc này có thể nhận ra trong lòng cô ta vị trí của quyền lực rõ ràng là cao hơn so với tình cảm mà cô ta giành cho mình.
Rút một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào chợt nhận ra thì ra bản thân hắn vẫn chưa thực sự hiểu được con người Phương Di Mai.
Từ việc này có thể thấy, tấm nhìn của Phương Di Mai rõ ràng không bằng Ôn Phương. Nếu như khu kinh tế mới Giáp Hà này phát triển khởi sắc, khi đó rõ ràng sẽ được ngồi ở vị trí cao hơn rất nhiều so với cái ghế Chủ tịch huyện kia.
Thật đáng tiếc!
Tâm trạng của Diệp Trạch Đào thay đổi ít nhiều.
- Sao lại ngồi hút thuốc một mình thế này?
Ôn Phương đi vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào mà không cần báo trước, cứ thế đẩy cửa đi vào.
Lúc này cả phòng làm việc ngập trong khói thuốc, Diệp Trạch Đào đã hút liền một lúc mấy điếu thuốc.
- Anh vừa gọi điện thoại cho tiểu Phương, vốn dĩ muốn điều cô ấy đến đây làm một phó chủ nhiệm, kết quả là cô ấy lại sắp được lên chức Chủ tịch huyện.
Nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, lại liên tưởng đến việc Trạch Đào hút nhiều thuốc như vậy, Ôn Phương cảm thấy có chút động lòng, cô phần nào hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào.
- Cô ấy không muốn đến đây sao?
- Cũng không hẳn là thế, anh chỉ tiện thể nói cho cô ấy dự định điều cô ấy đến đây làm việc, thế nhưng bây giờ xem ra thành phố có vẻ rất xem trọng cô ấy. Anh cũng không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy. Thôi bỏ đi, điều một người khác đến đây cũng được.
Lòng Ôn Phương lặng đi, cô biết Phương Di Mai đã làm một chuyện ngu xuẩn, cô và Phương Di Mai suy cho cùng cũng thường đi với nhau, do đó muốn nói giúp cho cô ta vài câu.
- Em thiết nghĩ có lẽ tiểu Phương cũng rất muốn đến đây, cô ấy từ trước đến giờ luôn ngưỡng mộ việc em được điều đến đây mà.
Diệp Trạch Đào xua tay nói:
- Việc này bỏ đi không nói nữa, hiện nay anh suy nghĩ lại thấy việc này không thích hợp, điều cô ấy đến đây, mọi người sẽ nói bóng nói gió, anh vốn dĩ nghĩ là cô ấy một thân một mình ở huyện Kim Câu sẽ rất khổ cực, đưa cô ấy đến đây mọi người cùng sống cùng làm việc với nhau. Thế nhưng bây giờ xem ra khát vọng sự nghiệp của cô ấy rất lớn, đang có một cơ hội thăng tiến sự nghiệp như thế thì cứ ở lại đó mà phát triển thì tốt hơn.
- Trạch Đào, Tiểu Phương chỉ là nhất thời hồ đồ.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Em an tâm, anh không có ý gì khác đâu, cô ấy có điều kiện phát triển như vậy càng tốt chứ sao!
Ôn Phương liền hiểu ra, mặc dù Trạch Đào coi Tiểu Phương là người đàn bà của mình, thế nhưng ở giữa hai người vẫn có những khoảng cách.
Tiểu Phương này đúng là đầu óc bã đậu!
Ôn Phương không biết nói gì hơn.
- Em nghĩ xem ai phù hợp với cái ghế phó chủ nhiệm này?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Ôn Phương lúc đó bỏ đi những ý nghĩ vẫn vơ, đáp:
- Tình hình thế nào anh?
Nghe Ôn Phương hỏi, Diệp Trạch Đào chỉ ghế xô pha:
- Tình hình là thế này, nếu tiếp tục như thế này khu kinh tế mới sẽ có sự phát triển rất lớn, Bí thư ủy ban thường vụ tỉnh ủy Dương Thăng Hải sẽ chịu trách nhiệm phân công nhân sự cho khu kinh tế.
Diệp Trạch Đào liền đem tình hình xảy ra ở tỉnh và những nội dung nghiên cứu, suy xét giữa mình và Dương Thăng Hải nói cho Ôn Phương nghe.
Nghe hết những lời kể của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương khẽ thở dài, Phương Di Mai thế là đã đi sai một nước cờ, cô ta sẽ phải trả giá rất đắt cho nước cờ sai này của mình. Vốn dĩ từ một người được Diệp Trạch Đào vô cùng xem trọng, chỉ vì việc này mà mất đi địa vị đó, cô ta sẽ không còn được Trạch Đào coi trọng như trước nữa. Muốn khắc phục được chuyện này xem ra bây giờ không phải dễ.
Nghĩ đến sự phát triển hơn nữa của khu kinh tế Giáp Hà, Ôn Phương đã cảm nhận được nơi này sẽ là một điểm mốc quan trọng trong quá trình trưởng thành của bản thân.
- Trạch Đào, em nghĩ anh đã có cách nghĩ của riêng anh, dù thế nào đi nữa thì em cũng ủng hộ anh hết mình.
Ôn Phương dịu dàng nói với Trạch Đào.
Nhìn Ôn Phương, tâm trạng không tốt của Trạch Đào ban nãy đã thay đổi ít nhiều, mỉm cười với Ôn Phương và cầm điện thoại lên.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn giam hãm bản thân mình ở khu kinh tế này, từ trước tới nay làm bất cứ việc gì anh ta đều có sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho bước tiếp theo, Khu kinh tế này có một Mạc Tường Lâm là đủ rồi, anh ta vẫn hi vọng sẽ thâu tóm được vị trí Đảng ủy Công an ở thành phố Lan Phong này. Muốn nắm được Đảng ủy Công an, hiện nay vị trí Bí thư Đảng ủy Công an huyện Lưu Định Khải là người lựa chọn thích hợp nhất.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không muốn nói rõ ràng, hắn vẫn muốn thăm dò quan điểm của Lưu Định Khải trước đã.
- Định Khải, gần đây công việc có bận rộn lắm không?
Sau khi kết nối được điện thoại với Lưu Định Khải, Diệp Trạch Đào hỏi một câu xã giao.
Lưu Định Khải lúc đó đang tham gia một cuộc họp, thế lực của anh ta ở huyện này lớn lên trông thấy, anh ta đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp rực rỡ nhất.
Nhận được điện thoại của Trạch Đào, Lưu Định Khải vội vàng để Phó bí thư chủ trì cuộc họp, cầm điện thoại bước ra khỏi phòng họp.
- Chào Chủ tịch thành phố Diệp, sự nghiệp của anh bên ấy vẫn tốt cả chứ?
- Khu kinh tế mới, nghèo nàn, lạc hậu, bây giờ ngay cả một doanh nghiệp cũng không có, tình hình có vẻ khá khó khăn.
Diệp Trạch Đào nói.
- Chủ tịch Diệp, anh muốn tôi giúp việc gì xin cứ nói, Lưu Định Khải tôi đây vẫn có thể giúp được anh chút việc.
Lưu Định Khải vừa nói chuyện đã tỏ rõ thái độ.
- Nghe nói tình hình của cậu ở huyện rất tốt, tôi ở đây cần một phó chủ nhiệm, tạm thời không thể để cậu giữ lại chức vị hiện có của cậu, nên tôi do dự gọi điện thoại cho cậu.
- Chủ tịch diệp, chỉ cần là anh muốn, tôi lập tức có thể đến đó!
- Nghe nói cậu ở đó bây giờ rất tốt, đến đây có thể sẽ không được thoải mái, quyền thế cũng sẽ bị mất đi nhiều đấy.
- Chủ tịch Diệp, tôi vẫn luôn luôn mong muốn được làm việc cùng với anh, cơ hội đến thế này tôi nhất định không bỏ qua được, tôi còn muốn gọi điện thoại yêu cầu anh đấy chứ.
Câu nói này khiến diệp Trạch Đào không khỏi vui mừng, cười lớn nói:
- Được rồi, chỉ cần cậu không sợ khổ, vậy thì đến đây với tôi đi.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Ôn Phương đang ngồi.
Ôn Phương đang không biết nên nói gì cho phải, một vị Bí thư Đảng ủy Công an huyện, sau khi nghe Diệp Trạch Đào có ý chuyển mình đến đây công tác, không hề nghĩ ngợi gì đã tỏ thái độ muốn đến, vậy còn Phương Di Mai thì sao? Cái ghế chủ tịch huyện còn chưa chắc chắn đã xem nhẹ cảm giác của Diệp Trạch Đào. Con người này đúng là ngu ngốc mà!
Ôn Phương kích động chỉ muốn đánh cho Phương Di Mai một trận.
Xảy ra chuyện này, Ôn Phương cũng giật mình, cô biết rõ, một khi Diệp Trạch Đào ngày càng thăng tiến thì cô càng phải coi trọng, giữ gìn mối quan hệ với anh ta, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như Phương Di Mai đã mắc phải.