Thần Bí Chi Cung.
Bỗng nhiên nổi lên một tràng những tiếng chuông báo động cấp bách và liên tục.
Tiêu Diện Âm Ma và Truy Hồn Tẩu hoảng hốt chạy về hướng Thần Bí Chi Cung nhanh như gió.
Truy Hồn Tẩu vừa chạy vừa nói :
- Ma chủ! Tiếng chuông kêu rất khẩn cấp, chẳng lẽ có kẻ địch xông vào nội cung chăng?
Tiếu Diện Âm Ma trầm ngâm nói :
- Ta cũng rất lấy làm ngạc nhiên! Ngoại trừ cung nội xảy ra sự biến khẩn cấp mới được đánh chuông báo động như thế, bằng không chẳng được sử dụng, nhưng không thể nào có ai xâm nhập được kia mà?
Truy Hồn Tẩu sực như vỡ lẽ nói :
- A! Phải rồi chẳng lẽ lại chính là Huỳnh Sam Khách nọ sao?
Tiếu Diện Âm Ma nghe nói thế thoạt ngẩn người trong giây lát, sau đó lắc đầu nói :
- Không thể được, cậy vào ba thế võ nho nhỏ của gã quyết không phải là địch thủ của Thập Nhị Kim Thoa, thế nhưng ta lấy làm lo sợ tại sao bọn Thái Chân Tử lại có thể thoát khỏi bí thất, chẳng lẽ...
Truy Hồn Tẩu cung kính thưa rằng :
- Hạ tọa đã mục kích chẳng biết vì nguyên nhân thế nào họ lại từ mặt sau núi Phiến Tử Nhai chạy ra, ngoại trừ người trong cung mới biết bí đạo đó ngoài ra không bất cứ một ai biết cả.
Tiếu Diện Âm Ma nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, nói :
- Vậy thì chúng ta phải vào cung điều tra xem sao?
Truy Hồn Tẩu kêu vâng một tiếng, nhưng miệng mấp máy như muốn nói điều gì, song chưa tiện nói ra.
Tiếu Diện Âm Ma trông thấy thế động lòng hỏi :
- Có việc chi chăng?
Truy Hồn Tẩu ấp úng nói :
- Tiểu oa nhi họ Nhạc.
Tiếu Diện Âm Ma khẽ gật đầu nói :
- Ồ! Ta nghĩ rằng có lẽ hắn đã chạy mất...
Truy Hồn Tẩu như muốn nói điều gì nữa, nhưng cuối cùng không nói.
Bấy giờ, họ đã vào trong cung.
Tiếu Diện Âm Ma cất giọng lạnh lùng nói :
- Bây giờ ngươi ra xem xét bí đạo đó, còn việc trong cung để ta lo cho!
Truy Hồn Tẩu cung kính kêu vâng một tiếng lập tức phi thân chạy về hướng bí đạo.
Tiếu Diện Âm Ma đi qua hai dãy sương viện đã biết đại sảnh trong cung xảy ra biến cố.
Gã biết rằng ắt là tiểu oa nhi họ Nhạc và...
Gã thoạt vừa suy nghĩ đến đây bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Thế rồi gã vội vã chạy thẳng tới đại sảnh.
Quả nhiên...
Gã thoạt vừa ấn nút cơ quan chưa kịp bước vào cửa đại sảnh bỗng nghe một tiếng thảm rú nổi lên!
Gã lập tức gầm hét một tiếng phi thân nhảy vào đại sảnh ngay.
Chỉ thấy Thập Nhị Kim Thoa nằm ngổn ngang trên đất, máu me lem luốc đầy mình, trông dạng chết của họ thê thảm hết sức.
Còn ba người cuối cùng đang vùng vẫy kháng cự.
Hai mắt Nhạc Xương đỏ ngầu, sát khí đang bốc lên đùng đùng.
Đỗ Nhược Quân nằm co ro ở trong góc sảnh mặt mày tái mét, hai bên khóe miệng rớm máu.
Tiếu Diện Âm Ma run bắn người lên khẽ thở dài một tiếng, đồng thời khoát tay ra dấu bảo ba Kim Thoa còn lại lui ra sau.
Nhạc Xương thoạt trông thấy Tiếu Diện Âm Ma xuất hiện cười ha hả nói :
- Này ma đầu! Không ngờ ngươi lại cả gan hiện thân lần nữa, há há, ngươi than thở gì thế? Có phải ngươi đang lo tiếc rẽ số nữ nhân hạ tiện này đã biến thành hồng phấn khô lâu ư?
Hai mắt Tiếu Diện Âm Ma bỗng tia ra luồng hung quang rùng rợn, gầm hét nói :
- Câm mồm lại!
Nhạc Xương cười lạnh lùng nói :
- Ta chẳng sợ ngươi hóa nhục thành căm phẫn đâu, nói thật cho ngươi hay, từ lúc ta vào Thần Bí Chi Cung đã không nghĩ tới chuyện sống sót ra khỏi đây.
Này ma đầu! Ta nói xong rồi, hãy mau nạp mạng đi.
Tiếu Diệp Âm Ma cất giọng cười lạnh lùng nói :
- Lão phu đã nói cho hay rồi, nếu ngươi bảo rằng trả thù cho cha vậy là tìm sai đối tượng rồi.
Nhạc Xương thoạt liên tưởng đến cảnh chết thảm thiết của phụ thân, bất giác phùng mang trợn mắt, chăm chăm nhìn Tiếu Diện Âm Ma nói :
- Hứ! Ngươi lấy gì làm chứng minh, không phải ngươi giết phụ thân ta? Chỉ căn cứ vào câu:"Trong ký ức ta chưa hề giết người này", như thế là chạy tội được sao?
Tiếu Diện Âm Ma nỗi giận đùng đùng nói :
- Tiểu oa nhi ngươi chẳng có căn cứ, nếu không có sự thật này, há được ngậm máu phun người ư? Lão phu nhất niệm nhân từ, buông tha ngươi vài lần, không ngờ ngươi chấp mê bất ngộ, cứ làm tới, hơn nữa lại sát hại Thập Nhị Kim Thoa của ta quá bán. Tiểu oa nhi! Quả thật ngươi cũng tàn nhẫn quá thế.
Nhạc Xương kêu hừ một tiếng nói :
- Nếu như ngươi không cắn rứt lương tâm thì làm gì cớ chuyện hậu đãi ta như thế? Nói cho ngươi hay, chỉ cần ta còn một hơi thở cuối cùng ta quyết phải ăn thịt của ngươi và uống máu của ngươi, bằng không ngươi có bản lĩnh thì cứ việc giết ta để tuyệt hậu hoạn!
Tiếu Diện Âm Ma giận đến mồm mũi phun ra khói lửa, cười hắc hắc nói :
- Cha chả tiểu oa nhi! Ngươi thách thức lão phu đó ư?
Nhạc Xương chẳng thèn trả lời gã, âm thầm vận công chuẩn bi liều mạng với đối phương.
- Này tiểu oa nhi! Xem chưởng nào!
Dứt lời song chưởng từ từ đẩy tới.
Nhạc Xương thấy thế xuất chưởng của đối phương không có chi kỳ lạ, hắn bèn vận khởi bảy thành công lực phóng chưởng phản công.
Lạ lùng thật, khi hai đạo chưởng lực va đụng vào nhau, Nhạc Xương chỉ cảm thấy kình lực đối phương hư vô không thực, nhưng một chưởng của mình như đánh vào bùn lầy biển cả không còn chút tung tích gì hết.
Hắn bất giác giật mình kinh hãi!
Thình lình...
Trong lúc hắn đang lấy làm kinh ngạc bỗng có một đạo kình lực nhu mềm ập vào trước ngực.
Hắn muốn lượn mình tránh né, nhưng không còn kịp nữa.
Đạo kình lực nọ càng lúc càng nặng.
Cuối cùng...
Hắn cảm thấy khí huyết nơi trước ngực đảo lộn, kêu lên oa một tiếng há mồm phun ra một bụm máu tươi, té nằm bất tỉnh nhân sự luôn.
Trong lúc sắp té ngã ra đất hắn thoạt nghe thấy một tràng cười như điên như cuồng.
Trời tối dần.
Ánh trăng từ từ ló dạng.
Từng cơn gió thoang thoảng lướt qua miền sơn dã.
Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian. Một tràng những tiếng khóc thút thít bi ai đã đánh thức Nhạc Xương.
Hắn từ từ mở hai mắt ra, chỉ thấy Đỗ Nhược Quân ngẩng gương mặt đầy nước mắt chăm chăm ngắm nhìn mình.
Đỗ Nhược Quân thoạt trông thấy hắn tỉnh lại mới thở dài một tiếng, mỉm cười hỏi :
- Chàng tỉnh lại rồi ư? Bị thương có nặng chăng?
Nhạc Xương lắc đầu ngồi dậy, trước hết vận công điều tức giây lát, cảm thấy khí huyết nội thể điều hòa, trăm mạch lưu thông, ngoại trừ nơi ngực hơi đau ngoài ra không có hiện tượng bị thương gì hết.
Nhạc Xương bất giác cả mừng, nhảy vọt lên, đảo mắt quét nhìn xung quanh một vòng, ngạc nhiên nói :
- Nơi đây là đâu vậy? Tại sao chúng ta lại đến đây? Ta còn nhớ mới đụng một chưởng với ma đầu nọ, bỗng cảm thấy trước ngực hơi đau, kế đó chẳng còn biết gì hết.
Đỗ Nhược Quân nói giọng ôn tồn :
- Thiếp cũng chẳng biết nơi đây là đâu cả, khi thiếp tĩnh lại mới phát hiện cùng chàng song song nằm dài tại đây, đồng thời bên cạnh có cục đá dằn một tờ giấy nhỏ. Này! Chàng cứ xem.
Nói xong, nàng móc túi lấy một mảnh giấy nhỏ ra giao tận tay Nhạc Xương.
Nhạc Xương đưa mảnh giấy chữ đọc dưới ánh trăng bất giác cau mày, trơ mắt nhìn ra xa xa, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó lẩm bẩm :
- Nếu không là gã, vậy là ai?
Đỗ Nhược Quân tiếp lời nói :
- Căn cứ hành vi thường ngày của ma đầu này, gã quyết không khi nào chịu buông tha chúng ta đôi ba phen đâu, chẳng phải trên mảnh giấy chữ gã đã viết rằng bằng lòng giúp chàng truy tìm ra hung thủ đó sao?
- Nói vậy, quả thật có lẽ không phải là gã.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn Đỗ Nhược Quân một cái, sực như nghĩ ra điều gì, hấp tấp hỏi :
- Quân muội! Chẳng phải nàng đã thọ thương rồi sao?
Đỗ Nhược Quân khẽ gật đầu nói :
- Dường như phải, thế nhưng bây giờ thiếp chẳng có chút cảm giác bị thương gì hết...
Nhạc Xương nghe nói thế, khẽ gật đầu lại lẩm bẩm nói tiếp :
- Ồ! Nhất định là y! Nhất định là y chớ không còn ai nữa.
Đỗ Nhược Quân ngạc nhiên hỏi :
- Cái gì nhất định là y? Mà y là ai?
Nhạc Xương buột liệng nói :
- Thư sinh trung niên!
Đỗ Nhược Quân sững sốt nói :
- ý chàng muốn nói rằng chính ma đầu nọ đã trị thương cho hai chúng ta, sau đó mới đưa chúng ta tới đây?
Nhạc Xương khẽ gật đầu nói :
- Ngoại trừ y, ngoài ra còn ai nữa?
Đỗ Nhược Quân thắc mắc hỏi :
- Tại sao y phải làm thế?
Nhạc Xương cau mày nói :
- Ta chỉ suy đoán thế thôi...
Hắn dừng lại suy nghĩ giây lát, sau đó lại nói tiếp :
- Chỉ tiếc rằng nhất đại cao nhân Huỳnh Sam Khách đã chết thảm thế này.
À! Không ngờ làn khói trắng có vẻ tầm thường nọ lại bá đạo ghê gớm đến thế.
Đỗ Nhược Quân thoạt nghe hắn đề cập việc này, tức thì thẹn đỏ cả hai má, cúi đầu đưa mắt ngắm nhìn y phục mà mình đang mặc trong người, bất giác giật mình nhủ thầm :
- “Ai đã thay mặc y phục này cho mình thế?”
Nàng suy nghĩ đến đây, tức thì trong lòng lấy làm thấp thỏm bất an, mặt lộ vẻ thẹn thùng lén lút đưa mắt nhìn Nhạc Xương một cái.
Nàng sực trông thấy hắn cũng đang đưa mắt chăm chăm nhìn tự thân.
Nhạc Xương thoạt quay người qua, tức thì tiếp xúc ngay ánh mắt của Đỗ Nhược Quân.
Hai người cùng giật mình đưa mắt nhìn sang nơi khắc, trống ngực hai người cứ đập thình thịch không dừng.
Trầm mặc, sự trầm mặc chẳng gây cỏn con tiếng động gì hết.
Đêm mát như nước, khí lạnh xông tận vào lòng người.
Bỗng nhiên Nhạc Xương chỉ tay vào một sơn lãnh ở đằng xa nói :
- Này Quân muội! Nàng xem nào, nơi đây chẳng phải là Phiến Tử Nhai đó ư?
Đỗ Nhược Quân đưa mắt nhìn về hướng Nhạc Xương đang chỉ, quả nhiên nàng đã trông thấy lờ mờ một sơn lãnh như hình cánh quạt (Phiến Tử Nhai).
Nàng cả mừng ngồi bật dậy, nắm tay Nhạc Xương nói :
- Đi nào Xương ca ca! Chúng ta hãy đến đó xem...
Nhạc Xương cau mày, nói :
- Nói sao? Đâm đầu vào lưới lần nữa chăng?
Đỗ Nhược Quân bật cười nói :
- Trông chàng có vẻ trở thành con chim sợ cung tên thì phải, ý thiếp nói rằng hắc tiểu tử và Tiểu Oanh vẫn còn chờ đợi chúng tà tại đó, có rời khỏi đây cũng phải dẫn chúng nó đi chứ?
Nhạc Xương mỉm cười nói :
- Nếu nàng không nhắc nhở, suýt nữa ta quên mất họ rồi.
Đỗ Nhược Quân bĩu môi nói :
- Hứ! Vậy thì chàng đang nhớ những gì thế?
Nhạc Xương động lòng pha trò nói :
- Ta... Chỉ nhớ Mãn Xuân viên.
Đỗ Nhược Quân thoạt nghe nói thế, tức thì thẹn đỏ mặt, nhảy vào lòng hắn giơ đấm tay ngọc đấm vào người hắn liên tục, giả đò giận dỗi nói :
- Thiếp không chịu đâu! Chàng hư lắm, ăn hiếp người ta mà còn...
Nhạc Xương buông tiếng cười há há, hắn vừa ôm nàng vào lòng, sau đó dùng đôi môi khẽ ấn lên miệng nàng không cho nàng nói tiếp nữa.
Đỗ Nhược Quân khẽ vùng vẫy một cái, kế đó ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, mặc hắn hôn hít.
Hai người cùng lúc chìm đắm trong tình ân ái ngọt ngào.
Chẳng biết thời gian đã trải qua bao lâu.
Đến khi có vài tiếng sáo thảm thiết nổi lên, mới làm cho hai người giật mình tách rời ra.
Chỉ thấy bốn bóng người từ hướng Phiến Tử Nhai chạy tới về phía chánh tây thật nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trong đêm tối.
Hai người ngớ ngẩn đưa mắt nhin nhau, chẳng biết bốn bóng đen này rốt cuộc là nhân vật phương trời nào.
Nhạc Xương suy nghĩ giây lát, sau đó nói :
- Chúng ta đi tìm bọn Bảo Bối trước đã!
Đỗ Nhược Quân cũng nóng ruột đến sự an nguy của bọn Tiểu Oanh, nàng thoạt nghe hắn nói thế lập tức kêu vâng một tiếng phi thân chạy về hướng Phiến Tử Nhai trước.
Nhạc Xương thấy nàng phi thân chạy như gió, hắn cũng không dám chậm trễ, liền lượn mình rượt theo ngay.
Chỉ một khoảng mười phút đồng hồ hai người lên tới Phiến Tử Nhai.
Dưới ánh tà dương soi sáng, chỉ thấy những túp lều căng bằng da bò trên đỉnh núi Phiến Tử Nhai ngã đông nghiêng tây, ngổn ngang đầy sân, cách chỗ ven núi không xa mấy, hiện ra một cái hố sâu vài trượng.
Xung quanh hố lớn nọ rải đầy những tảng đá núi to nhỏ, đá lớn thì nặng hơn ngàn cân, còn đá nhỏ thì bể như trứng gà, có một số xác chết xen lẫn với những tảng đá núi ngổn ngang ấy.
Số xác chết này mặt lộ vẽ hung tợn, hoặc nằm nghiêng hoặc nằm ngửa, máu me lem luốc đầy mình.
Có những xác chết nhe răng hé miệng trông dạng có vẻ đau khổ lắm thì phải.
Một số thì trợn ngược hai mắt, hình như chẳng phục chút nào.
Cả sân núi Phiến Tử Nhai tràn đầy những nỗi rùng rợn kinh hoàng...
Sau khi Đỗ Nhược Quân xem qua hiện trường, bất giác rùng mình hít một hơi khí lạnh vào người và lui ra sau hai bước.
Nhạc Xương vội tiến tới áp sát vào mình nàng, mặt hơi biến sắc nói :
- Hình như những xác chết và cánh vật nơi đây bị chất gì làm nổ bung thì phải, trông tình hình ắt là âm mưu gian kế của ma đầu nọ... Hừ! Ta quyết không buông tha gã...
Nói xong, hắn nắm chặt cánh táy trái của Đỗ Nhược Quân từ từ tiến tới trước.
Mỗi lần đi qua một xác chết hắn thảy đều dừng lại, nương vào ánh trăng nhận diện mặt mũi xác chết để xác định kẻ chết là ai.
Hắn xem hết một lượt, có khoảng ba mươi mấy xác chét nằm tại chỗ.
Thế nhưng không có một người nào quen mặt cả.
Nhạc Xương và Đỗ Nhược Quân trầm mặc không nói gì hết, họ đang suy tư...
Thình lình ngay từ lúc này...
Có một tiếng la hét như tiếng thanh la kêu ở cách xa phía sau một đống đá ngổn ngang khoảng năm, sáu trượng nổi lên, kế đó họ thấy Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện và Đồng Diện tướng quân hiện thân ra.
Mặt mày Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện máu me lem luốc, trên trán nỗi u lớn, tay chân cũng trở nên chậm lụt.
Mình mẫu Đồng Diện tướng quân cũng dính đầy máu, một cánh tay trái buông thòng xuống như bị gãy xương, bước đi khập khiễng.
Cả hai người loạng choạng bước tới trước.
Khi Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện trông thấy rõ mặt mũi thiếu nữ chính là Hồng Nữ mà gã từng mơ mộng ngày đêm, tức thì cả mừng cất bước chạy nhanh hơn.
Bỗng nhiên, gã phát hiện Nhạc Xương đang đứng sau lưng thiếu nữ, bất giác ngẩn người dừng bước lại.
Gã đã nhận ra kẻ này chính là tiểu tử từng đoạt mất Hồng Nữ tại Mãn Xuân viên, quả thật thù nhân gặp mặt, hai mắt đỏ ngầu ngay, gã chớp nháy đôi mắt một cái, la lớn tiếng nói :
- Hộ pháp đâu?
Đồng Diện tướng quân lập tức cúi đầu hành lễ thưa rằng :
- Thuộc hạ xin nghe lệnh dụ!
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện chỉ tay vào mặt Nhạc Xương nói :
- Tiểu tử này chính là người hãm hại chúng ta, hãy bắt hắn trói lại cho bản Lệnh chủ nhanh lên!
Đồng Diện tướng quân kêu vâng một tiếng nói :
- Tuân lệnh dụ!
Nói xong, y cúi người vái chào một cái, cất bước đi sang hướng Nhạc Xương.
Đỗ Nhược Quân thoạt trông thấy bộ dạng tác oai tác quái của Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, tức thì lửa giận trong lòng sồi lên sùng sục, đảo mình một cái, đang định nhảy tới.
Nhạc Xương giơ tay níu nàng lại, hạ thấp giọng nói :
- Quân muội chớ nóng vội hãy đợi ngu huynh giải quyết gã đại hán này trước, sau đó còn lo gì y chạy đâu cho khỏi.
Nói xong, ngang nhiên đi thẳng về hướng Đồng Diện tướng quân.
Đồng Diện tướng quân bước tới chỗ cách trước mặt hắn đang còn khoảng hai trượng bỗng nhiên dừng lại, giơ tay phải chỉ vào mặt Nhạc Xương, nghiêm sắc mặt lại nói :
- Vâng lệnh dụ Lệnh chủ, ngươi tự trói tay hay là muốn động thủ với bản Tướng quân?
Nhạc Xương cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Tự trói tay chịu tội ư? Há há... ngươi chẳng xứng đáng chút nào!
Đồng Diện tướng quân nói giọng lạnh như tiền :
- Vậy thì bản Tướng quân đành đắc tội thôi!
Dứt lời, y khẽ nghiêng người một bên, giơ tay phải phóng ra một chưởng.
Nhạc Xương cũng vận khởi bảy thành công lực phóng chưởng nghênh chiến.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đứng ở xa xa trợn to hai mắt chăm chăm theo dõi hai người.
Gã vừa nhìn hai người, vừa nhủ thầm :
- “Nếu chẳng diệt trừ tiểu tử này trước, Hồng Nữ ắt không bao giờ chịu âu yếm với ta đâu”.
Đỗ Nhược Quân cũng đưa mắt theo dõi hai người, nàng biết rằng đại hán mình mặt áo giáp này cô một thân võ công khá cao cường, nàng e rằng Nhạc Xương khó địch, nên đã tụ thần định khí quan sát hiện trường.
Đồng thời nàng nghĩ bụng :
- “Nếu đến lúc cần thiết, bất kể qui luật giang hồ là thế nào cứ liên hợp công lực của hai người, ta chẳng tin đấu không lại hán tử mặc áo giáp này!”
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện và Đỗ Nhược Quân đang còn suy nghĩ lung tung...
Bỗng nghe kêu đùng một tiếng!
Nhạc Xương té lui ra sau ba bước liền, mặt lộ vẻ kinh hãi chăm chăm nhìn Đồng Diện tướng quân.
Đồng Diện tướng quân loạng choạng lui ra sau hai bước, gã chớp nháy đôi mắt vài cái, mặt lộ vẻ hớt hãi nhủ thầm :
- “Quả nhiên tiểu tử này lợi hại hơn hồi trước nhiều”.
Gã vừa suy nghĩ tới đây lập tức vung chưởng tấn công lần nữa.
Nhạc Xương cũng âm thầm gia tăng một phần công lực, đợi lúc chưởng phong đối phương vừa ập tới, hắn cũng hất tay đánh tới nhanh như cắt.
Lại kêu đùng một tiếng như sấm nổ!
Lần này đôi bên vẫn chưa phân thắng bại.
Cả hai người cùng lúc lùi ra phía sau hai bước liền.
Sắc mặt Đồng Diện tướng quân trở nên khó xem hết sức, bỗng nhiên hai mắt gã tia ra hai luồng sáng lạnh, đồng thời kêu xoẹt một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi bao luôn.
Nhạc Xương thoạt trông thấy đối phương rút kiếm ra, bất giác buông tiếng cười há há như điên như cuồng, đồng thời vẫy tay nói với Đồng Diện tướng quân :
- Cứ đến nào! Bản thiếu gia sẽ sử dụng tay không chơi với ngươi vài hiệp, há há...
Đồng Diện tướng quân thoạt bị hắn châm chọc vài lời, tức thì nổi giận đùng đùng quơ thanh kiếm thép từ từ tiến về hướng Nhạc Xương.
Bấy giờ Đỗ Nhược Quân đứng ở kế bên cười thật đắc ý.
Nàng lấy làm yên tâm khi thấy võ công của Nhạc Xương cao cường đến thế.
Hào khí của Nhạc Xương càng khiến nàng kiêu hãnh hơn.
Nàng rất lấy làm hài lòng có một tình lang như thế.
Thình lình ngay lúc này...
Có một cái mồm vừa nhọn vừa hôi thối hôn lên má phấn nàng kêu chít chít một cái.
Đỗ Nhược Quân giật mình xoay người qua, chỉ thấy Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lẳng lặng đến gần bên cạnh mình từ lúc nào mà nàng không hay biết gì hết.
Hai mắt gã tia ra luồng sáng tà ác thèm thuồng nhìn thẳng vào mặt mình.
Đỗ Nhược Quân nỗi giận đùng đùng, hất tay đánh ra một chưởng nhanh như cắt.
Kêu bốp một cái!
Tức thì Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bị nàng đánh cho một bợp tai đến đỗi hai mắt nảy đom đóm lửa, đồng thời loạng choạng lùi ra phía sau hai bước liền, gã giơ tay trái sờ vào chiếc má nóng bừng, còn tay phải thì chỉ vào người Đỗ Nhược Quân, vẫn làm mặt dày cười hí hí nói :
- Chao ôi! Này Hồng Nữ! Nàng... nàng chớ làm mặt dữ như thế có được chăng? Từ khi gặp nàng tại Mãn Xuân viên, quả thật ta ăn chẳng ngon ngủ chẳng yên, chỉ tưởng nhớ nàng cả ngày. Này Hồng Nữ cưng yêu! Muội muội yêu quý, chỉ cần nàng cùng ta âu yếm, ta chẳng kể tiểu tử nọ tranh hàng đầu...
Đỗ Nhược Quân nghe nói thế, giận đến tròn xoe hai mắt, mặt mày tái mét, trong lòng vừa cảm thấy xấu hổ vừa căm phẫn, toàn thân cứ run lẩy bẩy không dừng, nhất thời quên cả xuất thủ.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện trông thay thế lại tưởng rằng mỹ nhân đã động tình, gã đã làm mặt dày từ từ áp sát bên mình Đỗ Nhược Quân.
Gã vừa bước tới vừa lẩm bẩm nói :
- Này muội muội cưng yêu! Hồng Nữ yêu dấu của ta! Nàng hãy đi theo ta!
Nàng cần thứ gì ta cũng có hết, vàng bạc châu báu, cao lương mỹ vị, gấm vóc tơ tằm.
Gã vừa ra nói vừa bước tới trước mặt Đỗ Nhược Quân.
Tiểu Dâm Trung Từ Thiện vừa nói vừa giơ tay nắm vào cánh tay ngà ngọc của Đỗ Nhược Quân.
Thình lình kêu bốp một cái!
Má bên trái gã lại hiện ra một dấu bàn tay năm ngón.
Bấy giờ Đỗ Nhược Quân đã giận đến nói chẳng nên lời, cứ nghiến răng kêu ken két liên tục.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện vẫn làm mặt dày nói :
- Đánh là thương, mắng là yêu, hí hí! Ta biết nàng yêu ta, nhưng vì e lệ...
Gã chưa nói hết lời bỗng thấy Đỗ Nhược Quân mặt lộ vẻ giận dữ phi thân lao về hướng gã nhanh như chớp.
Tiểu Dâm Trùng từ Thiện giật mình nhảy lui sang một bên.
Bấy giờ Đỗ Nhược Quân đã vô cùng căm phẫn, lại đảo mình nhảy sang hướng Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lần nữa.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện tự biết rằng mình không phải là đối thủ của Đỗ Nhược Quân, nên gã cứ lượn mình tránh né mãi, đồng thời trong bụng tính toán thầm :
- Chỉ cần Đồng Diện tướng quân hạ được tiểu tử nọ, lo gì Hồng Nữ ngươi không ưng thuận bản thiếu gia. Hứ! Lúc đó ngươi sẽ biết tay ta.
Gã vừa suy nghĩ tới đây thừa dịp đảo mắt nhìn sang hướng bên kia một cái, tức thì run bắn người lên.
Mặt dù Đồng Diện tướng quân tay cầm trường kiếm, gã bị Nhạc Xương đánh cho đến đỗi thối lui liên tục và cứ thở hỗn hển mãi.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thoạt trông thấy tình hình không ổn, trong bụng nghĩ rằng bây giờ trong tam thập lục kế chỉ có kế đào tẩu là thượng sách, bằng không ắt phái bỏ xác tại chỗ cho mà coi.
Gã suy nghĩ đến đây, lập tức đảo mình co giò bỏ chạy ngay.
Đỗ Nhược Quân lạnh lùng hét to một tiếng cũng lượn mình đuổi theo luôn.
Nàng chỉ nhún mình vài cái đã đuổi tới sau lưng gã.
Đỗ Nhược Quân lập tức giơ tay chộp vào cổ áo của gã, nói :
- Ngươi chạy đâu cho khỏi?
Dứt lời, dùng sức kéo mạnh ra sau một cái.
Bấy giờ Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện biết rằng tình thế rất là nguy cấp, phen này bị nàng bắt lại chớ hòng sống sót, thế rồi gã nghiến răng xông mạnh tới luôn.
Kêu xoẹt một tiếng!
Cả chiếc áo mặt trong mình của Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bị xé rách làm hai mảnh lớn, đánh rơi xuống đất.
Một cuốn lụa trắng và một bình ngọc nho nhỏ màu nâu cũng đồng thời rớt xuống đất luôn.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện với cái mình trần sợ đến hồn phi phách táng cứ co giò chạy như điên như cuồng.
Đỗ Nhược Quân trông thấy bộ dạng khốn đốn co giò bỏ chạy của gã, bỗng nhiên dừng bước không đuổi theo nữa, bất giác lấy làm dở khóc dở cười.
Nàng cúi người nhặt lọ ngọc màu nâu và cuốn lụa trắng lên, trước hết mở nấp lọ ra ngửi sơ qua một cái, thấy có mùi thanh hương, bỗng nhiên...
Đỗ Nhược Quân giật mình nhũ thầm :
- “A! Chẳng phải cùng loại khói độc của Tiếu Diện Âm Ma chứ?”
Nàng suy nghĩ đến đây bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, vội đậy nấp lọ lại, trống ngực cứ đập thình thịch không dừng.
Thế rồi nàng lại từ từ mở cuốn lụa trắng ra.
Chỉ thấy trong tấm lụa trắng có một đôi môi màu hồng, đồng thời trên góc lụa có một huyết ấn.
Đỗ Nhược Quân cả mừng buột miệng nói :
- A! Hồng Thần Huyết Ấn...