Thấy Thủy ngã xuống, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, sau đó ai cũng đều cuống cuồng lên cả, tất cả đều chạy lại vây quanh Thủy.
”Thủy con có sao không? Đừng dọa ta mà.” Tứ trưởng lão tiến đến không ngừng lay người Thủy nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.
”Chị...chị....sao vậy?” Y Thanh ở một bên lúc sợ tới mức khóc lên.
”Sư phụ, phải mau chóng đưa cô ấy đến bệnh xá thôi.” Lăng Kiệt thấy tình hình không ổn liền lên tiếng nhắc nhở.
”Ờ đúng rồi sao ta lại quên việc này cơ chứ.” Tứ trưởng lão vội vàng bế Thủy lên, mọc cánh và bay với tốc độ nhanh nhất đến bệnh xá.
............
Lúc này Vũ và Phong đang học thì đột nhiên thấy một học sinh xông thẳng vào điện chạy tới chỗ nhị trưởng lão, thật là không có quy củ mà.
”Không...không xong rồi trưởng lão.” Cậu ta thở hổn hển đến nói không ra câu
”Làm gì mà gấp gáp vậy, có gì cứ từ từ mà nói đi.” Nhị trưởng lão lên tiếng trách móc, dù trời có sập thì cũng không cần vội vàng vậy chứ.
”Là Hồng Thủy sư tỉ bị ngất xỉu ở kim liên điện, giờ không rõ tình hình thế nào.” Cậu vô cùng gấp rút nói.
”Cái gì, sao ngươi không nói sớm.” Nhị trưởng lão đứng bật dậy rồi bay thẳng về phía bệnh xá.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Phong và Vũ trở lên vô cùng khó coi, người không ai nói lời nào, lập tức bay theo nhị sư phụ.
...............
”Sao rồi, con bé đã tỉnh chưa.” Nhị trưởng lão vừa đáp xuống đất đã hỏi, mà lúc này các vị trưởng lão khác cũng có mặt đầy đủ
”Không biết nữa, bây giờ con bé vẫn chưa tỉnh.” Nhị trưởng lão vẻ mặt u sầu nhìn vào bên trong mà nói
”Ông làm gì mà để con bé ra nông nỗi này?” Lục trưởng lão bộ mặt vô cùng tức giận nhìn thẳng vào tứ trưởng lão.
”Tôi cũng không biết, khi con bé bị xỉu tất cả mọi người đều rất bất ngờ.”
Lúc này, Vân Phong và Tử Vũ cũng vừa tới nơi, cả hai cùng thẳng tiến vào trong bệnh xá mà không để ý tới sự ngăn cản của mọi người xung quanh, khi họ bước vào chỉ thấy Thủy vẫn hôn mê bất tỉnh còn các sư y thì lắc đầu.
Nhìn sắc mặt em gái tái nhợt, Vân Phong cảm thấy đau lòng không thôi dường như cậu có thể làm bất cứ điều gì để khiến đứa em này tỉnh dậy vậy. Hồng Thủy từ nhỏ đã được mọi người yêu thương lúc nào cũng được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa cớ sao giờ lại bị bệnh cơ chứ?
Giá như mình để ý, chăm sóc con bé tốt hơn thì có lẽ nó sẽ không phải nằm yên bất tỉnh như bây giờ.
Còn Tử Vũ thì hoàn toàn hóa đá luôn, trong ấn tượng của cậu Thủy vẫn luôn luôn đáng yêu, nghịch ngợm, suốt ngày chạy nhảy, nói cười vậy mà giờ đây cô lại chỉ nằm yên trên mặt lại không có lấy một chút huyết sắc.
Vũ cảm giác như trái tim bị ngàn vạn mũi dao đâm vào, thật sự là rất khó chịu. Giá như người nằm đó là mình, giá như mình là người chịu tất cả những nỗi đau mà Thủy đang phải gánh chịu.....
”Vũ cậu ở đây trông Thủy giúp mình nhé, mình đi tìm người có thể giúp con bé tỉnh lại.” Đột nhiên Phong nhớ tới hai chú hổ van, chắc chắn là chúng sẽ có cách.
”Thật sự có cách sao?” Vũ vui mừng, có thể cứu được Thủy rồi
”Đúng vậy, cậu nhớ chăm sóc con bé thật cẩn thận vào đấy. Nó mà mất một sợi tóc, mình đảm bảo là sẽ lấy mạng cậu đấy.” Vân Phong dùng bộ mặt vô cùng nghiêm trọng nhìn cậu bạn thân.
”Được rồi, cậu đi mau về mau nhé.”
”Ừm. Em nhất định phải chờ anh nha.” Phong quay lại hôn một cái lên trán em gái, nhìn cô thật sâu rồi mới bước ra ngoài.
................
Lúc này tại vườn hoa ban ở Thủy quốc, hai con hổ đang nằm dài trên thảm cỏ phơi nắng đột nhiên cảm thấy ngứa mũi.
”Hắt xì.” Cả hai con hổ cùng nhau hắt xì
”Không biết có chuyện gì, đột nhiên ta cảm thấy bất an.” Mi mi lo lắng nói, trong lòng có một dự cảm không lành.
”Ừm, ta cũng thấy vậy, hình như có người cần chúng ta giúp thì phải.” Sa sa ở bên cạnh nói, trong lòng sớm đã như lửa đốt
”Hay là chủ nhân có chuyện gì nhỉ?” Mi mi giật nảy mình đứng dậy
”Phép thuật của chủ nhân cao vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, ngu ngốc.” Sa sa liếc mi mi một cái, tiện thể lấy móng vuốt đập một phát vào con hổ bên cạnh.
”Ờ cũng đúng.” Mi mi cười ngây ngô mà gãi đầu
”Thôi đừng lo lắng linh tinh nữa, ngủ đi.” Sa sa lười biếng ngáp một cái
”Ừ, ngủ thôi.” Mi mi cũng lười biếng quận tròn người lại để ngủ.
Vân Phong cũng lên đường không ngừng nghỉ, bay thẳng từ học viện phép thuật về hoàng cung Thủy quốc với tốc độ nhanh như chớp.