Theo thời gian cùng địa điểm, Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt sang ngày hôm sau xuất phủ tiến thẳng đến Đệ Hương Lâu. Có thể nói Đệ Hương Lâu là tửu lâu có mỹ thực mỹ rượu có tiếng trong kinh thành, bài trí ở đó cũng không tệ, phân theo tầng lớp mà chia làm tầng lâu đề "Hạ, Trung, Đẳng" có thể hiểu là đối theo người mà phân bố. Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt vừa tới đưa thiệp cho tiểu nhị, hắn vừa nhìn thấy liền nhanh chân nhanh tay dẫn lên thẳng lầu . Bước vào một căn phòng trang nhã rộng rãi Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt đều nhận ra những người trong căn phòng đều là các công tử quyền quý, Tô Tử Lăng cũng phát hiện một nam tử khí chất cao cao tại thượng ngồi trên cao nhìn xuống chắc chắn là vị tam hoàng tử nghe tiếng qua, nàng cũng đặc biệt phát hiện Triệu Nhất Xuyên hôm nay cũng có mặt, vốn đã không thích thú bữa tiệc này rồi, tự nhiên lại gặp cái kẻ không não kia lại càng chán ghét, liếc sang Cố Như Nguyệt xem phản ứng, vẫn là vẻ mặt vô diện biểu tình, như thế cũng cũng an tâm hơn nhưng ngẫm lại có chút sai sai, nàng vì cái gì để ý.
-Như Nguyệt biểu muội cùng quận mã, các người cuối cùng cũng tới! Vị nam tử ngồi trên cao cuối cùng cũng đứng lên tiến tới trước mặt cả hai người.
-Quận mã Tô Mặc Sinh lần đầu ra ra mắt tam hoàng tử. –Tô Tử Lăng cũng ôm quyền đáp.
-Lạc Thiên biểu ca đã lâu không gặp. –Cố Như Nguyệt nhàn nhạt đáp, nàng đối với vị biểu ca này không quá thân thiết bởi chính là có điểm không thể hiểu rõ tâm tư trong hắn giống như thái tử biểu ca, thái tử tuy ngốc nhưng hắn luôn chân tâm đối tốt với nàng, còn người này tuy quan tâm nhưng vẫn rất không chân thực, có chút giả dối.
-Quận chúa, người cũng tới! –Triệu Nhất Xuyên vừa thấy người hắn mong mỏi gặp mặt liền chân chó theo sau Cố Lạc Thiên, còn coi Tô Tử Lăng như không khí mà bỏ qua.
-Xuyên ca ca nguyên lai cũng tới! –Cố Như Nguyệt cũng nhận thấy, khuôn mặt cũng không lộ bao nhiêu cảm xúc, chỉ mỉn cười đáp.
Tô Tử Lăng có điểm không ưa nhìn kẻ mặt dày như vậy nhưng cũng không thể bỏ qua lễ.
-Ai nha! Triệu thống lĩnh, không nghĩ hôm nay lại gặp mặt.
-A ra là quận mã thật thất lễ, ta không để ý người bên cạnh! –Triệu Nhất Xuyên cũng giả bộ không quên thêm vài cái đả kích.
-Ha ha ha không sao, ngươi không thấy cũng không thể trách, có trách có lẽ bởi quận chúa của ta quá giống thiên tiên hạ phàm, chính ta cũng ngày ngày đêm đêm ngẩn ngơ ngắm mà ha ha ha. –Tô Tử Lăng có gì mà không dám ăn miếng trả miếng chứ.
Triệu Nhất Xuyên vẫn mãi là bại tướng dưới chân Tô Tử Lăng, chỉ biết nắm chặt quyền, mặt nổi mây đen, ngược lại Cố Như Nguyệt lại nghe Tô Tử Lăng khen thế tâm một trận ngọt ngào kì dị, mặt cũng không tự chủ muốn chố đâu đó nhưng vẫn chỉ đành cúi đầu e thẹn.
-Ha ha ha xem ra quận mã đối với biểu muội ta thật có tình, thôi chúng ta cùng đi vào trong ngồi thưởng rượu nói chuyện mới vui chứ. –Cố Lạc Thiên nhận ra không khí gượng gạo liền chuyển chủ đề.
-Tam hoàng tử nói đúng, thỉnh! –Tô Tử Lăng phụ họa.
Cả bốn người cùng tiến đến chỗ ngồi của mình, Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt ngồi cùng bàn với nhau, cũng ngồi bên trên ngang hàng Cố Lạc Thiên, vốn dĩ cả hai người đã quá nổi bật bây giờ một phen bị sắp xếp như thế bao ánh mắt đều đổ dồn trên người hai nàng, có ánh mắt ghen tị cũng có ánh mắt hâm mộ ao ước.
-Đây chắc hẳn là tuấn mỹ quận mã danh bất hư truyền! –Ngồi chưa ấm chỗ liền ở dưới sàn đứng lên hướng Tô Tử Lăng chào hỏi.
-Quận mã Tô Mặc Sinh, không biết vị công tử kia xưng thế nào? –Tô Tử Lăng trông bộ dáng công tử cẩm y ngọc thực cũng theo lệ đối đáp
-Tại hạ là Lý Minh Hàn, gia phụ là Lý Minh Huấn.
-Hóa ra là Ngự sử đại công tử. –Lúc trước Tô Tử Lăng đã từng nghe Tô Hoàn kể tên vài vị quan trong triều đến bái phỏng nàng, nàng tuy chẳng quan tâm nhưng bởi trí nhớ nàng rất tốt, nghe một nhớ mười.
-Vâng, gia phụ trước có đến phủ bái phỏng quận mã nhưng lại không gặp được, không nghĩ hôm nay tại hạ lại có cơ hội gặp mặt.
-Lý công tử nói khách sáo quá, ta công việc bộn bề, bây giờ ta lấy rượu kính Lý công tử một ly coi như tạ tội, nếu có thời gian sẽ đến gia phủ sau. –Tô Tử Lăng khách sáo nhanh chóng dừng cuộc thoại, nàng nâng ly ngọc trước mặt uống cạn, vị rượu nồng cay lại có hương thơm trong miệng quả đúng là mỹ tửu, tam vương gia này cũng thật chịu chơi.
-Quận mã nói thế khiến ta một phen thụ sung nhược kinh, ta cũng xin kính quận mã một ly. –Lý Minh Hàn đối người này một phen kính nể, biết cách ăn nói khiến hắn muốn cùng nàng kết giao. Hắn cũng đối Tô Tử Lăng cầm lên ly một hơi cạn, sau lại về chỗ ngồi.
-Ha ha ha quả nhiên quận mã hảo đối nhân, làm hoàng tử như ta kính nể. –Cố Lạc Thiên miệng cười nhưng ánh mắt lại thâm sâu khó lường.
-Tam hoàng tử chê cười! –Tô Tử Lăng bình bình đối đáp.
-Không cần khách sao, ngươi đã là quận mã của Như Nguyệt cũng chính biểu muội phu bổn vương, không cần phải xưng hô Tam hoàng tử làm gì, ngươi cứ xưng bổn vương là biểu ca là được. –Cố Lạc Thiên muốn lôi kéo thừa tướng gia thì đầu tiên chính là lôi kéo khoảng cách với Tô Tử Lăng.
-Vậy Mặc Sinh cung kính chi bằng tuân mệnh! –Miệng nói thế nhưng lòng đầy chán ghét.
-Ha ha ha hảo!
-Không biết hôm nay biểu ca gọi chúng ta tới có việc gì sao? –Cố Như Nguyệt lúc này mới lên tiếng.
-Biểu muội nói thế khách sáo quá, chúng ta dù sao cũng là người thân, biểu muội phu cùng quận mã thành thân đã lâu cũng nên ra mắt cho mọi người cùng chiêm ngưỡng chứ, vả lại nghe bệnh của vương phi đã khỏi, ta cũng nên chúc mừng biểu muội –Cố Lạc Thiên lời giả ý giả đối Cố Như Nguyệt, Tô Tử Lăng đương nhiên nhận ra, mục đích thật sự của hắn hẳn là tới thăm dò nàng.
-À, vậy ta đa tạ biểu ca quan tâm, mẫu phi ta bệnh đã hoàn toàn khỏi hẳn. –Cố Như Nguyệt nhàn nhạt cười theo lệ.
-Vậy quả thật quá tốt rồi! –Cố Lạc Thiên đối Cố Như Nguyệt gật đầu sau quay đầu hướng giữa phòng, tay nâng ly rượu ý cười. –Hôm nay bổn vương cảm tạ các vị trong đây đã đến dự tiệc, cũng không có việc gì, bổn vương vốn luôn thích được kết giao các bằng hữu, hôm nay được toại nguyện bổn vương rất cao hứng,bây giờ bổn vương cùng kính các vị một ly.
-Tam hoàng tử khách khí, là chúng ta rất cao hứng mới phải. –Sau đó toàn phòng cũng liền nâng ly cạn.
-Ha ha ha hôm nay mọi người cùng ta thưởng mỹ tửu mỹ ẩm mỹ âm –Cố Lạc Thiên nói xong liền vỗ tay ra hiệu, liền một nhóm ca vũ đi vào trình diễn.
-Đa tạ Tam hoàng tử!
Một câu đồng thanh kế đó trong phòng ngập tràn tiếng nhạc cùng tiếng cười cười nói nói tạp nham, không khỏi làm Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt một trần mệt mỏi, chưa kể lại có nhiều nam nhân muốn đi lại gần Cố Như Nguyệt cùng Tô Tử Lăng mà cố ý tới mời rượu nhưng hầu như Tô Tử Lăng đều tiếp rượu thay, Cố Như Nguyệt nhìn Tô Tử Lăng vì nàng mà tiếp thay lại biết rượu này không nhẹ, tiếp nhiều thế tâm nàng không khỏi lo lắng.
-Nè, ngươi uống nhiều rồi đừng vì ta mà tiếp nữa.
-Ha, quận chúa là đang thay ta lo lắng đây sao? –Tô Tử Lăng từ nhỏ giao du với đủ người trong giang hồ, cũng thường xuyên cùng bọn họ đối tửu bằng vò, tuy không đến mức loạng choạng đầu óc quay cuồng nhưng trên mặt không khỏi có chút phiến hồng, mà bình thường Tô Tử Lăng đã có vẻ mị hoặc giờ nhìn người lúc đỏ mặt lại còn yêu mị hơn nữa, Cố Như Nguyệt không khỏi ngẩn ngơ, người trước mặt nàng thực sự là nam tử đây sao?
-Ta chỉ sợ ngươi say ta không cõng nổi ngươi về đâu. –Cố Như Nguyệt nhìn vẻ mặt đó không khỏi rối trí, lòng cũng loạn lên, chỉ biết hồi lâu nàng cúi đầu nói vài câu.
-Ha ha quận chúa thật khả ái, bất quá ta không say chết được đâu. –Nhìn ngươi kia cúi đầu không dám đối diện với mình nói chuyện, lại thấy tai nàng ta ửng đỏ khiến Tô Tử Lăng không tự chủ nói lời thật lòng, tay cũng không hiểu sao lại vuốt lên mái tóc trên đầu Cố Như Nguyệt.
-Ngươi... -Bị hành động khác lạ của Tô Tử Lăng Cố Như Nguyệt liền ngẩn đầu lên nhìn người bên cạnh nói gì đó nhưng ngay đó Triệu Nhất Xuyên xuất hiện.
-Quận chúa, đã lâu chúng ta không ngâm tửu đối ẩm, ta thực sự nhớ những trước kia, không biết bây giờ ta có thể kính quận chúa một ly được không? –Triệu Nhất Xuyên vẻ mặt đầy ý tứ vừa đối với Cố Như Nguyệt là gợi lại tình cảm cũ lại đối Tô Tử Lăng là khiêu khích tình địch.
-Xuyên...-Cố Như Nguyệt muốn tiếp ly rượu này, nàng vô tâm vô phế chỉ nghĩ Triệu Nhất Xuyên dù sao cũng coi như nửa ca ca nàng mà đối đãi, lại sợ Tô Tử Lăng uống thêm nữa sẽ say mất. Có điều người nào đó lại không nghĩ vậy.
-Triệu thống lĩnh quả nhiên nhớ nhiều chuyện cũ, bất quá chuyện xưa chỉ nên để trong lòng, quận chúa tửu lượng không tốt vẫn là nên để ta thay quận chúa kính Triệu thống lĩnh một ly này. –Nàng từ tay Cố Như Nguyệt giật lấy ly rượu một hơi cạn, cũng cũng quên để ý vẻ mặt ngơ ngác của người kia. Triệu Nhất Xuyên bị Tô Tử Lăng phá hoại cũng cứng họng đành uống ngụm rượu nuốt hỏa trong lòng.
-Ha ha ha Như Nguyệt biểu muội thật có phúc, không nghĩ quận mã dụng tâm nhiều thế. –Cố Lạc Thiên nhìn Cố Như Nguyệt nói.
-Ha ha ha tam biểu ca thật quá khen, thân là nam tử phải vì nữ nhân của mình mà gánh vác chứ! –Tô Tử Lăng ý tứ đối Triệu Nhất Xuyên đừng mộng tưởng tranh đoạt được gì từ nàng, mà Cố Như Nguyệt lại không hiểu người kia thật ra có ý gì nhưng mặt vẫn tự giác nóng lên.
-Ha ha ha hảo hảo! một trang nam tử hán! Ta cũng kính biểu muội phu một ly! –Cố Lạc Thiên cười cười nâng ly rượu hướng Tô Tử Lăng. Tô Tử Lăng không nói chỉ hướng Cố Thiên lạc một ly, sau đó ôm quyền đối.
-Biểu ca thật xin lỗi, ta thấy thời gian cũng đã muộn, mà quận chúa cùng ta đều đã mệt, ta cùng quận chúa cáo từ trước, nếu có thời gian sẽ cùng biểu ca uống thêm.
-Được vậy biểu muội cùng biểu muội phu trên đường cẩn thận, ta không tiễn.
-Biểu ca cáo từ! –Tô Tử Lăng đứng dậy ôm quyền cúi đầu, Cố Như Nguyệt cũng nhanh chóng đứng dậy theo lấy tay đỡ một cánh tay Tô Tử Lăng, hướng ánh mắt đến Cố Lạc Thiên.
-Biểu ca ta cũng cáo từ!
Sau đó cũng quay sang bên phía bàn Triệu Nhất Xuyên gật nhẹ đầu tỏ ý cáo từ, hành động nhỏ nhưng vẫn bị Tô Tử Lăng thu vào tầm mắt, nàng rất khó chịu, dù không biết vì sao lại khó chịu. Tô Tử Lăng nắm lấy cổ tay Cố Như Nguyệt kéo thẳng nhanh ra khỏi phòng ra khỏi tửu lâu ngồi trên xe ngựa mới buông cổ tay ra. Mà Cố Như Nguyệt bị nắm thế thực không quen, đây chính là lần đầu cả hai tiếp xúc thân thể hơn nữa lại bị nắm có chút chặt nên vừa ra tửu lâu liền giật mạnh ra xoa cổ tay đau của mình hướng Tô Tử Lăng trách mắng.
-Ngươi sao tự nhiên nắm tay ta làm gì? Đau chết mất!
-Ngươi từ sau nên hạn chế tiếp xúc với tên họ Triệu kia đi! –Tô Tử Lăng không để ý lời trách mắng Cố Như Nguyệt. trong đầu nàng chỉ có lửa giận khi nhớ lại cảnh vừa nãy giữa Cố Như Nguyệt cùng Triệu Nhất Xuyên.
-Ta vì sao phải hạn chế tiếp xúc với Xuyên ca ca chứ? –Cố Như Nguyệt khó hiểu nhìn người kia.
-Ngươi là quận chúa cao cao tại thượng, ta lại còn là phu quân ngươi, nếu bên ngoài truyền ra quận chúa cùng thống lĩnh cấm quân thường xuyên qua lại thì mặt mũi của ta để đâu, không phải sẽ bị người đời nói quận mã bị cắm sừng sao! –Nàng vốn muốn nói "ta ghét thấy hắn cùng người có quen biết" nhưng vẫn khẩu thị tâm phi, nàng cũng thấy vô lý khi nói thế.
-Ta với Xuyên ca ca là trong sáng, cây ngay không sợ chết đứng! –Tự nhiên bị đổ oan, Cố Như Nguyệt bực mình.
-Ha! Trong sáng sao, một câu Xuyên ca ca, hai câu Xuyên ca ca! Ha, ta nghĩ ngươi với Xuyên ca ca đó từ nhỏ thanh mai trúc mã thân thiết đến nỗi ngày thường đêm đến cùng nhau "Ngâm tửu đối ẩm" đúng là thâm tình hoạt ý! –Tô Tử Lăng mỉa mai.
-Ngươi như vậy là có ý gì! –Bị người trước mặt nói những lời đầy mỉa mai, lòng nàng đầy oan ức, nàng chỉ coi Triệu Nhất Xuyên từ xưa như ca ca trong nhà, cũng chưa bao giờ vượt qua giới hạn đó, vậy mà giọng điệu người kia lại coi nàng cùng Triệu Nhất Xuyên thành dạng khác.
-Ý của ta là có cần ta tác hợp giúp các ngươi làm một đôi uyên ương bên nhau không thôi? –Tô Tử Lăng cũng không vòng vo.
-Ngươi! Có tin ta kêu cô mẫu ta xử ngươi không! –Rõ ràng là không có nhưng lại bị coi như có, Cố Như Nguyệt lại không thể giải thích sao cho đúng, cuối cùng vẫn là tức giận.
-Ngươi thấy ta nói đúng rồi nên mới giấu diếm chứ gì! Ha, ngươi nếu thế cứ kêu hoàng hậu của ngươi qua lấy đầu ta đây nè! Ta không ngại đâu! Sau đó ngươi cùng Xuyên ca ca của ngươi vui vẻ bên nhau đi! Coi như ta làm chuyện tốt! –Không nhận được lời giải thích đúng, lại nhìn vẻ mặt của Cố Như Nguyệt vì tên nam nhân khác tức giận, lòng Tô Tử Lăng có cảm giác như kim đâm, chỉ biết dùng những lời trâm chọc cay nghiệt đối Cố Như Nguyệt tổn thương.
"Chát!!" Cố Như Nguyệt bất lực mỗi khi cùng người này cãi nhau, nhưng bình thường sẽ không tới mức quá uất ức vậy mà hôm nay lại không hiểu sao nàng vì người kia mà tâm một trận đau đớn, không thể nói lại chỉ cứng họng lắng nghe người đó đối với nàng coi thường. Chỉ là sau đó không biết từ khi nào trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Tử Lăng đã xuất giấu năm ngón tay còn thấy vài tia máu. Lúc nhận ra bản thân Cố Như Nguyệt cũng rất ngạc nhiên.
-Ta...ta..hôm nay không muốn cùng ngươi cãi nhau nữa! Coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra!
Tô Tử Lăng bởi động tác đó của Cố Như Nguyệt cũng giúp chính nàng tỉnh táo lại, cũng phát hiện bản thân hôm nay uống rượu xong liền không kiềm chế nổi cảm xúc. Nàng đối Cố Như Nguyệt một trận im lặng, ngồi trong xe ngựa tới lúc về phủ cũng không có một lời nào nữa. Sau sự việc phát sinh ngày đó, cả Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt đều không có nói chuyện cùng nhau nữa, bản thân cả hai cũng đều đồng nhất tránh mặt đối phương, ngay cả khi có ăn cơm cùng Tô Hoàn với Mộ Dung Mẫn cũng tuyệt nhiên không nhìn đối phương một cái....
.
.
.