-Đại công tử! xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi! –Tiểu Mai đứng ngoài phòng báo.
-Ta biết rồi!
Hôm nay là sinh thần của Cố Như Nguyệt, nhưng lại nghe nói Thập tam công chúa vì hoàng thượng ăn chay niệm phật ba năm đã hồi kinh, còn có đại hoàng tử từ biên quan thắng trận trở về theo, hoàng thượng đương nhiên rất cao hứng nên ngoài mở yến tiệc đón sinh thần Cố Như Nguyệt còn chính là tiệc mừng hai hoàng nhi của hắn đã trở về.
-Quận chúa! Đến sớm! Hôm nay ngươi thật đẹp nha! Như tiên hạ phàm a!–Tô Tử Lăng bước vào trong xe đã thấy Cố Như Nguyệt diện hồng y tơ vàng, đẹp tới động lòng người.
-Ngươi miệng hôm nay ngọt vậy! –Cố Như Nguyệt bán tín bán nghi.
-Hắc hắc còn không phải sợ bạch cốt trảo của ngươi sao! A...a...
Đúng là nàng ta luôn biết kiếm chuyện...
...
Thần cung điện.
Sau yến tiệc đăng cơ của hoàng thượng đến nay thì có lẽ đây là buổi yến lớn thứ hai được tổ chức, vàng ngọc châu báu, lụa là gấm vóc, kì trân dị bảo gì đều nối đuôi dâng tặng không chỉ mình Cố Như Nguyệt mà còn có Thập tam công chúa. Tô Tử Lăng cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng từng đi đây đó nhìn thấy vô vàn kì trân dị bảo này kia nhưng để một lúc dâng lên quả khiến nàng phải trông con mắt, đúng là con vương giả.
Nhạc ca múa tưng bừng vui vẻ, quan lại chúc nhau, bàn tán chuyện công việc thường ngày, tưởng như thế cho tới khi Cố Lạc Thiên khuấy động.
-Phụ hoàng! Nhân mừng sinh thần cho quận chúa biểu muội cũng như mừng đại hoàng huynh thắng trận và thập tam muội trở về, nhi thần mạn phép mở cuộc thi nho nhỏ cho buổi tiệc náo nhiệt thêm. Không biết phụ hoàng thấy thế nào? -Cố Lạc Thiên đứng dưới điện nói.
-Thiên nhi, ý của ngươi là gì? –Hoàng thượng Cố Hiền tuy đã ở tuổi tam thập nhưng vẫn còn xung mãn như thanh niên, nghe cuộc thi hắn cũng cảm thấy hào hứng.
-Nhi thần là muốn mở cuộc thi tỉ võ không biết phụ hoàng thấy thế nào?
-Ha ha ha các ái khanh thấy thế nào?
-Chúng thần cảm thấy ý kiến này rất hay! –Biết hoàng thượng đang hào hứng sao bọn họ dám phá rối chứ, tất cả văn võ bá quan trong điện đều đồng thanh.
-Được! Vậy Thiên nhi bắt đầu đi. Trẫm cũng muốn biết triều đình có bao nhiêu anh tài.
-Tuân mệnh! Cuộc thi rất đơn giản, hai người đầu tiên bước lên tỉ thí trận đầu, một người thua thì một người lại lên, người thắng có thể chỉ điểm người lên đấu, tất nhiên nếu người bị điểm không đánh được có thể xin rút lui hoặc không nhất thiết phải chỉ điểm mới lên đấu được, ai muốn tỉ thí có thể xung phong bước tới giao chiến. Nhưng mong mọi người chú ý để giữ hòa khí đôi bên thì vẫn nên hạ thủ lưu tình.
Nghe Cố Thiên Lạc nói xong tất cả đều gật đầu đồng ý, chỉ có mấy vị quan văn là ngồi im, bọn họ trước giờ dùng đầu dùng miệng chứ có bao giờ dùng nắm đấm đâu, vẫn cứ ngồi im xem kịch, quan võ lại như ngọn đuốc bùng cháy, hăm hở muốn xông lên chiến, còn với một vài công tử quan gia có từng luyện võ cũng hứng thú nhưng chỉ có ý tứ muốn khoe trước mặt hoàng thượng cùng vị thập tam công chúa.
-Quận chúa, ngươi hình như rất muốn được tỉ thí. –Trong khi người thì tỉ võ, người lại ngồi xem, chỉ có Tô Tử Lăng là vừa nhâm rượu vửa thưởng Cố Như Nguyệt (ngắm mỹ nhân còn sướng hơn^^)
-Ân, tiếc là ta không phải nam nhi, nếu không ta cũng sẽ xông lên tỉ thí một trận. –Cố Như Nguyệt trước đây theo học với đại tướng quân đương triều, cái tính hiếu chiến hẳn bị lây không ít
-Hắc, quận chúa! Ngươi có thể sao! –Tô Tử Lăng buồn cười
-Ngươi không tin! –Cố Như Nguyệt liếc xéo.
-Khụ..ta tin hì hì! Sau này ngươi đi theo ta ta giúp ngươi được lên tỉ võ.
-Ngươi nói thật sao? –Cố Như Nguyệt vẻ mặt đầy nghi hoặc.
-Tất nhiên rồi! hai tháng nữa ở Giang Nam tổ chức đại hội võ lâm lúc đó sẽ có rất nhiều bang phái cùng anh vùng võ lâm tề tụ, tha hồ tỉ võ. –Tô Tử Lăng hứa hẹn.
-Thật! Vậy ngươi phải hứa dẫn ta theo đó, không cho thất hứa đâu nha! –Cố Như Nguyệt ngoắc tay ý bảo Tô Tử Lăng lập lời hứa.
-Rồi! ta hứa! –Tô Tử Lăng cũng làm theo.
Cố Như Nguyệt vẻ mặt đầy mong chờ đến ngày đó. Tô Tử Lăng lại một phen ngắm nghía không rời.
-N..ngươi nhìn ta cái gì vậy? trên mặt ta có gì sao? –Nhận ra Tô Tử Lăng luôn nhìn nàng, bản thân có chút không tự nhiên.
-Phu quân ngắm nương tử xinh đẹp không được sao! - Tô Tử Lăng tiến gần tới tai Cố Như Nguyệt thì thầm.
Quả nhiên nghe mấy lời đó xong Cố Như Nguyệt mặt còn đỏ hơn, chẳng thể trốn đi đâu được chỉ đành ôm mặt cúi đầu xuống, cũng không quên liếc xéo.
-Ng..ngươi! cái đăng đồ tử không có chút liêm sỉ!
-Hắc hắc...
Cả Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt hiện giờ đều đang trầm mê trong không gian của hai người, mặc kệ có kẻ nào đó từ đầu đến cuối dõi theo.
-Tô quận mã! Không biết hạ quan có thể có vinh dự được tỉ võ với người vài chiêu được không? –Triệu Nhất Xuyên từ suốt trận đấu đến giờ vẫn luôn chú ý đến Cố Như Nguyệt, tất nhiên thấy vẻ mặt của nàng vì tình địch mà cười một cách vui vẻ như vậy đến hắn còn chưa bao giờ được thấy, thực có chút không cam lòng, hắn chính có ý muốn giết Tô Tử Lăng tại chỗ, nhưng biết không thể, vậy thì hắn sẽ khiến Tô Tử Lăng bẽ mặt trước toàn thể người trong đây.
-Triệu thống lĩnh coi trọng ta, ai ai cũng biết Triệu thống lĩnh võ công cao cường, quận mã ta cũng chỉ có cái chức danh mà thôi. –Đang vui vẻ thì lại bị kiếm chuyện, Tô Tử Lăng vốn đã chướng mắt Triệu Nhất Xuyên rồi thật muốn một cước đá hắn bay ra khỏi chỗ này.
-Quận mã lại khiêm tôn, ai mà chẳng biết gia tổ của quận mã chính là Mộ Dung Thần uy trấn trong võ lâm chứ, chắc chắn quận mã cũng phải thuộc nhân tài võ học. –Triệu Nhất Xuyên chính là khinh địch, hắn lầm tưởng Tô Mặc Sinh trước mặt hắn chỉ là một kẻ yếu đuối.
-Ha ha ha Triệu thống lĩnh lại quá lời rồi, ta tư chất không tốt, gần đây cũng cố gắng luyện chút võ coi như vừa tăng cường sức khỏe, lại có thể phòng thân, với bảo vệ quận chúa –Tô Tử Lăng cười cười nói nói nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn tới Cố Như Nguyệt, mà bản thân Cố Như Nguyệt vừa được nhắc tới lại thấy người kia đang chăm chú nhìn nàng, cảm giác thật ngọt ngào.
-Vậy! Hạ quan xin được thỉnh giáo! "Ngươi cứ cười đi! Lát nữa xem có thể cười tiếp không!" –Nhìn cảnh vừa rồi Triệu Nhất Xuyên lòng đầy lửa giận.
-Mong Triệu thống lĩnh thủ hạ lưu tình. -Tô Tử Lăng đứng dậy đi nghênh địch, nhưng bất ngờ Cố Như Nguyệt giữ tay nàng lại vẻ mặt lo lắng.
-Hắn võ công rất cao, ngươi hay đừng tỉ võ.
-Ha ha Nguyệt nhi, các ngươi làm một màn phu thê thâm tình thế này khiến trẫm có chút ghen tị rồi đấy ha ha ha. –Cố Hiền tuy hắn luôn tập trung vào cuộc thi nhưng đôi lúc hắn cũng chú ý đến đôi phu thê trẻ bên cạnh.
-Hoàng thượng người sao lại ghen tị với Nguyệt nhi cùng quận mã chứ, Nguyệt nhi, ngươi đừng lo, đây chỉ cuộc thi nhỏ, không có đánh thật đâu, quận mã với Triệu thống lĩnh hẳn tự biết dừng thôi. –Vân Khê Hoàng hậu cũng vui vẻ lên tiếng.
-Đúng vậy, quận chúa ngươi cũng đừng lo. –Tô Tử Lăng cũng trấn an cho Cố Như Nguyệt.
-Vậy ngươi nhớ chú ý cẩn thận. –Cố Như Nguyệt có chút đỏ mặt nàng buông tay người nọ ra.
"Tô Mặc Sinh! Ta hôm nay không khiến ngươi tàn phế thì ta quyết không cam tâm" siết chặt lòng bàn tay, Triệu Nhất Xuyên quả thực không thể kiềm chế hơn được.
-Triệu thống lĩnh thỉnh thủ hạ lưu tình! –Tô Tử Lăng ôm quyền đứng giữa điện đối diện cùng Triệu Nhất Xuyên.
Triệu Nhất Xuyên không nói một lời ánh mắt đầy oán khí, hắn rút kiếm trong bao chĩa thẳng tới Tô Tử Lăng. Toàn bộ người bên trong đều im lặng dõi theo, một vài người rất bất ngờ khi Triệu Nhất Xuyên dùng hết sức để xuất chiêu vậy, Cố Như Nguyệt cũng nhận ra điều đó, nàng phập phồng lo lắng gấp đôi hơn. Có điều tất cả cũng chỉ dư thừa, kiếm bay thẳng tới trước mặt nhưng Tô Tử Lăng lại nhẹ nhàng né tránh được, điều này cũng khiến vô số người rất ngạc nhiên đến Triệu Nhất Xuyên hắn cũng không ngờ Tô Tử Lăng lại thoát được đường kiếm đó. Tất nhiên Triệu Nhất Xuyên sẽ không để tâm nhiều, hắn cắt ngang đường kiếm, mà Tô Tử Lăng nhẹ nhàng cúi xuống, rồi một kẻ chém một người né. Triệu Nhất Xuyên mạnh mẽ tấn công bao nhiêu thì Tô Tử Lăng lại uyển chuyển dẻo dai né tránh như một vũ cơ đang trình diễn lại cộng thêm vẻ họa thủy khiến người xem phải ngẩn ngơ cùng tiếc nuối bấy nhiêu.
"Khốn khiếp Tô Mặc Sinh! Ta không cam tâm!" Triệu Nhất Xuyên mỗi đường kiếm đều là đường chết với Tô Tử Lăng nhưng hắn suốt từ lúc đó còn chưa một lần đụng được một sợ tóc của nàng, mà bề ngoài nhìn vào còn tưởng Triệu Nhất Xuyên hắn đang ở thế thượng phong nhưng nếu chú ý kĩ thì sẽ phát hiện bản thân Triệu Nhất Xuyên đang bị Tô Tử Lăng thao túng như một con rối khù khờ đúng hơn. Khổ nỗi dù phát hiện bản thân đang bị thao túng và dù sức lực hắn càng lúc càng cạn kiệt nhưng Triệu Nhất Xuyên vẫn không cam chịu. Hắn không cam tâm nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Tử Lăng, hắn cũng không cam tâm khi Cố Như Nguyệt chỉ lo lắng cho tình địch, bây giờ hắn lại càng không cam tâm khi mọi hào quang chỉ dõi theo Tô Tử Lăng. Hắn thật không cam tâm...
Bộp Triệu Nhất Xuyên ngã xuống ngất đi, diễn biến quá trình nhanh đến chóng mặt, vốn chỉ muốn Triệu Nhất Xuyên biết khó mà lui nhưng thế nào Triệu Nhất xuyên càng lúc càng sát khí hơn, đành sau một hồi chơi mèo vờn chuột với Triệu Nhất Xuyên chán chê, Tô Tử Lăng dùng chiếc quạt phỉ thúy đánh sau gáy Triệu Nhất Xuyên khiến hắn tức khắc ngã gục.
-Triệu thống lĩnh! Người không sao chứ! –Có mấy người cấp dưới của Triệu Nhất Xuyên tiến đến.
-Triệu thống lĩnh hẳn đuối sức nên ngất đi thôi, các ngươi đưa Triệu thống lĩnh đi về phủ để nghỉ ngơi, hẳn sáng mai sẽ tỉnh. –Tô Tử Lăng giả bộ bắt mạch nói vài câu.
-Vâng! –Chúng thuộc hạ Triệu Nhất Xuyên nghe vậy liền dẫn người rời khỏi điện.
-Ha ha ha...Hay! quả nhiên là anh tài của nước nhà, tướng gia khanh lại có thể sinh ra nhi tử không chỉ y thuật cao siêu mà ngay cả võ nghệ cũng xuất trúng. Người đâu ban thưởng cho quận mã hoàng kim! –Cố Hiền lần đầu được xem cuộc tỉ võ thú vị như này khiến bản thân hắn đầy cao hứng cũng không để tâm Triệu Nhất Xuyên có bị thương hay không, hắn cũng đồng thời thầm cảm thấy tiếc nuối người trước mặt, dù là nam nhân nhưng nếu đặt ở tam cung lục viện hẳn chỉ khiến người người vì nàng mà thất sắc.
-Tạ ơn hoàng thượng, hạ thần có chút tài hèn khiến hoàng thượng chê cười rồi. –Tô Tử Lăng khiêm nhường.
-Đúng thế! Hoàng thượng, Sinh nhi hắn tuổi còn trẻ, vẫn còn bồng bột, mong hoàng thượng không nên coi trọng quá. –Tô Hoàn cung kính làm lễ đối đáp.
-Ha ha ha Tô ái khanh, ngươi đúng thật là, giữ khư nhi tử ngươi mãi đến bao giờ trẫm mới có thể trọng dụng đây ha ha ha...
-Xin hoàng thượng chớ trách phụ thân, là hạ thần trước nay luôn thích đi ngao du bốn biển, đối với công danh quả thực ít lưu tâm.
-Là vậy sao...ừm thật đáng tiếc, vốn muốn nhân cơ hội ban cho ngươi một chức danh nhưng xem ra ngươi không có ý muốn rồi. –Nhiều người muốn được Cố Hiền hắn trọng dụng còn không được vậy mà lại có người từ chối tâm ý của hắn quả nhiên đây là lần đầu, nhưng hắn tuyệt nhiên không để bụng ngược lại có phần lưu tâm nhiều hơn.
-Được hoàng thượng chú ý quả thực là phúc phần của hạ thần. –Tô Tử Lăng đối đáp.
-Được rồi, hai phụ tử các ngươi đừng quỳ nữa, đứng cả lên đi, chúng ta cùng tiếp tục buổi yến tiệc.
-Tạ chủ long ân!
-Ngươi không sao chứ! –Cố Như Nguyệt cũng chứng kiến buổi diễn từ đầu đến cuối, tuy Tô Tử Lăng vốn mảy may chẳng chịu thương tổn nào, nhưng Triểu Nhất Xuyên vẻ mặt như mất kiểm soát cũng khiến nàng không khỏi lo lắng.
-Quận chúa là lo cho ta –Tô Tử Lăng được quan tâm cảm thấy ngọt trong lòng.
-Hứ! ai thèm lo cho ngươi, ta chỉ sợ ngươi bị trọng thương rồi sau này lấy ai cùng ta cãi nhau nữa. –Cố Như Nguyệt khẩu thị tâm phi, dù đang lo lắng nhưng cũng sẽ không chịu thừa nhận.
-A ra là vậy. –Tô Tử Lăng chỉ cười tiếu ý, cầm lấy ly rượu uống.
Buổi tiệc lại tiếp tục diễn ra...
.
.
.