Thừa tướng phủ--
-Đăng đồ tử! –Cố Như Nguyệt vừa tiến vào phòng liền kêu Tô Tử Lăng.
-Quận chúa ta có tên mà! –Tô Tử Lăng càng ngày càng hận cái biệt hiệu này, rõ là có tiếng mà chẳng có miếng.
-Hừ ta vẫn cứ gọi ngươi như vậy thì làm sao. –Cố Như Nguyệt lườm người kia đến muốn thủng khuôn mặt, nhớ lại sáng nay thấy nàng ta cùng Cố Hân Tuyền cười nói vui vẻ chẳng hiểu sao lòng nàng như lửa đốt, vô cùng khó chịu.
-Dạ dạ! Quận chúa muốn gọi ta thế nào cũng được. –Tô Tử Lăng cũng bất lực, ai bảo nàng là quận chúa cao cao chứ.
-Hừ, vậy giờ ta hỏi, ngươi cùng thập tam công chúa có quen biết sao?
-A...
...
-Công chúa, hình như hôm nay người rất vui! –Tiểu Ngọc mang y phục vào phòng cho Cố Hân Tuyền nhưng nàng liền một trận kính hách. Công chúa nàng đang cười, đặc biệt còn cười một mình, tiểu Ngọc trong đầu đầy nghi vấn.
-A..ta có sao. –Cố Hân Tuyền giật mình khi nhắc tới, nàng cười lộ liễu thế sao.
-Vâng! So những ngày trước hôm nay công chúa đặc biệt rất vui vẻ. Nhìn công chúa còn tường như đang yêu vậy. –Tiểu Ngọc thực lòng trả lời.
-Ai nha! Tiểu Ngọc ngươi nói nhăng cuội gì đó! nhanh đi lấy nước cho ta tắm rửa. -Cố Hân Tuyền bị nói vậy khiến mặt nàng không tự chủ mà nóng lên liền tìm lý do đuổi khéo tiểu Ngọc đi ra ngoài.
Tiểu Ngọc đi rồi, Cố Hân Tuyền lại một mình bồi hồi nhớ lại sự việc hôm nay...
"Sáng nay, theo thường lệ Cố Hân Tuyền xuất cung tiến đến Phượng nghi cung thăm hỏi sức khỏe mẫu hậu nàng, nhưng khi đến liền chẳng thấy người, cung nữ trông coi lại nói mẫu hậu nàng cùng Tô Tử Lăng với Cố Như Nguyệt đã đi ra ngoài từ sáng sớm. Cố Hân Tuyền chẳng biết họ đã đi đâu, nàng lại không có ý về cung của mình ngay, cuối cùng cứ đi dạo loanh quanh tới ngự hoa viên. Không ngờ đúng lúc gặp Tô Tử Lăng đi cùng một tiểu thái giám.
-Tham kiến công chúa! –Tiểu thái giám tinh mắt nhìn thấy một nữ nhân che mặt đi cùng các cung nữ khác liền đoán người nọ chính là thập tam công chúa Cố Hân Tuyền.
-Tham kiến công chúa! –Tô Tử Lăng nhìn theo hướng của tiểu thái giám kia cũng làm lễ.
Cố Hân Tuyền cũng nhanh chóng đi lại gần, nàng còn nhớ lần đầu gặp Tô Tử Lăng trong yến tiệc nàng đã rất sửng sốt, hóa ra Tô Tử Lăng lại chính là quận mã gia của Cố Như Nguyệt, lại nhìn Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt vui vẻ thân thiết, Cố Hân Tuyền lòng dâng lên cỗ chua sót, nàng nghĩ phải chăng thà không được Tô Tử Lăng ngày đó cứu thì tốt biết mấy như vậy bản thân cũng không bị tổn thương nhiều rồi. Nhưng tại lúc này lão thiên gia lại cho nàng cơ hội gặp Tô Tử Lăng một lần nữa, có phải hay không là nhân duyên.
-Bình thân! quận mã là đang đi đâu vậy?
-Thần hiện tại đang đi lấy thuốc cho Hoàng hậu. –Tô Tử Lăng lúc này vẫn chưa nhận ra người trước mặt nàng chính là Cố Hân Tuyền ngày đó.
-Vậy ta đi theo có được không? –Cố Hân Tuyền kiếm cớ bám theo.
-Có thể? –Tô Tử Lăng thầm nghĩ dù sao cũng chỉ đi lấy thuốc nên cứ mặc kệ đi.
Cố Hân Tuyền nghe thế liền hoan hỉ, cả hai người cùng song song tiến về phía trước. Đi trên đường cảm giác có phần tĩnh mịch, Cố Hân Tuyền liền muốn bắt chuyện.
-Không biết quận mã trước kia đã từng đi đến Đại Chiêu tự bao giờ chưa?
-Thần đã từng. –Tô Tử Lăng thành thực trả lời.
-Vậy hẳn quận mã đã từng quen biết với Hân Tuyền cô nương. –Cố Hân Tuyền muốn mở khăn che mặt ra, đối Tô Tử Lăng trực tiếp đối mặt.
Tô Tử Lăng tất nhiên không quên, nàng dừng bước đứng trước mặt đối phương tìm hiểu.
-Không lẽ...
-Tô công tử đã lâu không gặp. –Cố Hân Tuyền cuối cùng cũng lật bài.
-Không nghĩ Hân Tuyền cô nương lại chính là thập tam công chúa, chuyện trước kia thần có gì vô lễ mong quận chúa thứ tội! –Tô Tử Lăng cũng có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không đến mức hoảng hốt, nàng bình tĩnh lễ đáp.
-Không có gì, người không biết không có tội, chưa kể Tô công tử cũng là ân nhân của ta. Chỉ là không nghĩ Tô công tử lại là quận mã của Như Nguyệt quận chúa.
-Đúng là vậy, tại hạ cũng không nghĩ lại có thể gặp Hân Tuyền cô nương ở hoàn cảnh như vậy. Chúng ta thực có duyên!
Tô Tử Lăng chỉ vô tâm vô phế nói một chữ "duyên" nhưng Cố Hân Tuyền lại vì một chữ "duyên" liền hiểu nhầm ý tứ..."
.
.
.