-Trời lạnh rồi...
Đưa tay hứng những hạt mưa bụi lất phất, Tô Tử Lăng một mình ngồi trên cây đại thụ.
-Ta biết sư muội sẽ đến đây mà. -Vũ Hoán ra ngoài làm việc gần tối nhận được tin Tô Tử Lăng đã trở về liền vội vàng đi tìm nàng, khi tìm trong phủ không có bóng dáng của đối phương, hắn liền đoán nàng sẽ đến chỗ cây đại thụ sau khu rừng trúc sau thành.
-Tam sư huynh, ngươi đã về? -Như đã dự đoán được sự có mặt này, Tô Tử Lăng chỉ mỉm cười rất nhẹ như đáp lại sự có mặt của đối phương.
-Xem ta mang gì nè! -Vũ Hoán một tay cầm gà nướng, một tay cầm vò rượu, vui vẻ hướng về Tô Tử Lăng.
-Quả nhiên chỉ có tam sư huynh hiểu rõ ta.
-Ngươi có tâm tự sao? -Vũ Hoán nhìn Tô Tử Lăng chỉ tập trung uống rượu liên tục.
-Tam sư huynh thật biết rõ ta đang nghĩ gì.
-Ngày nhỏ, mỗi khi ngươi buồn liền chạy đến đây khóc lóc, nếu không phải là ta tình cờ đi ngang qua chắc cái bí mật này chỉ có mỗi trong lòng của ngươi mới biết rõ nhất. -Vũ Hoán cùng Tô Tử Lăng vừa ăn vừa uống vừa ôn lại kỉ niệm xưa.
Tô Tử Lăng năm tuổi, một lần ham vui chạy ra ngoài chơi để bản thân ngã xuống sông rất may có người kịp vớt lên, Mộ Dung Thần khi biết tin liền tức giận nói nặng với nàng vài câu. Mà Tô Tử Lăng thì ngày đó cũng chỉ là một tiểu hài tử, thấy tổ phụ của mình mắng nàng nghĩ là người không còn yêu thương nàng nữa, liền không khóc mà một lần nữa trốn ra khỏi phủ, cho đến lúc đi lạc trong cánh rừng trúc, giữa cánh rừng mọc lên cây đại thụ rất to, vừa mệt vừa đói lại nhớ chuyện bị ngoại công nói nặng không tự chủ mà oà khóc rất lớn sau cùng liền ngủ thiếp lúc nào không hay. Còn Vũ Hoán năm đó khoảng tuổi, tình cờ đang mang củi từ trong rừng đi ra nhìn thấy Tô Tử Lăng mới lay động gọi nàng.
-Ê ê tiểu đệ này sao lại nằm thiếp chỗ này? Ở đây buổi tối không an toàn đâu.
-Ưm...ngươi là ai?
-Ta là Vũ Hoán sống ở ngoại thành tây, còn ngươi?
-Ta...ta là Tô Tử Lăng..sống trong thành, nhà ta ở phía tây thành.
-Vậy sao ngươi lại ở đây? Nhìn còn nhỏ vậy, ăn mặc cũng coi như con nhà có tiền, ngươi không sợ bị kẻ gian bắt đi sao?
-Hức hức...oa...oa...tổ phụ ghét ta! Cha mẹ cũng ghét ta! Không có ai thương ta nữa! Oa...oa...oa... -Không nhắc thì thôi, bị Vũ Hoán nhắc tới lý do đi lạc, không tự chủ Tô Tử Lăng liền gào rống lên.
-Ngoan ngoan, đừng khóc nữa. Điếc chết tai của ta mất rồi! -Vũ Hoán đầu đau, có lẽ chưa từng thấy ai khóc thê thảm vậy, dỗ nửa ngày còn không ngừng.
"Ọt ọt ọt..." Còn đang muốn khóc nữa, nhưng bụng Tô Tử Lăng lại làm phản, bản thân cũng chẳng còn sức mà gào liền trở về trạng thái an tĩnh.
-Tiểu đệ, ngươi đói rồi phải không, nếu ngươi không chê ta còn cái bánh nướng cho ngươi nè. -Biết tiểu hài tử đó vì đói mà an tĩnh, Vũ Hoán cũng không khó chịu nữa, hắn tốt bụng từ trong áo lôi ra cái bánh nướng, cái đưa cho Tô Tử Lăng, cái còn lại dành cho bản thân.
-Đa..đa tạ ca ca...
...
Đó là kỉ niệm đầu tiên Tô Tử Lăng quen biết Vũ Hoán, sau khi trở về lại Mộ Dung phủ sau đêm bỏ nhà, Vũ Hoán được Mộ Dung Thần nhận làm đệ tử. năm cũng đã trôi qua, cảm giác tựa như một cơn gió, chẳng ai ngờ chớp mắt năm đã trôi qua đi, cuộc sống vui vẻ, cuộc sống tự do tự đại của ngày xưa giờ còn đâu.
-Nếu có thể lần trở về những năm đó thì tốt bao nhiêu. -Mỗi khi nhớ lại, Tô Tử Lăng liền thở dài tiếc nuối.
-Tử Lăng... -Vũ Hoán nhìn ánh mắt buồn phiền của đối phương, hắn lại nhớ đến tiểu sư muội tuổi ngây thơ bốc đồng ngày nào giờ đã thành thiếu nữ, chỉ có điều nhìn nàng không thể trở thành con người thật, Vũ Hoán cũng thở dài theo.
-Tam sư huynh, ta rất hối hận khi làm những người xung quanh ta phải tổn thương? -Tô Tử Lăng cuộn mình như trái cầu, mắt hơi đỏ hoe.
-Con người vừa mới sinh ra liền đã tự tạo ra những quy tắc được cho là điều đương nhiên nhưng chẳng ai có thể hiểu liệu những quy tắc đó có thực là đúng không. Ngươi là sư muội mà ta yêu quý nhất ta để cho ngươi đi gặp rất nhiều thứ kì lạ trên giang hồ, ngươi cũng thấy đấy, thứ gọi là quy tắc đơn giản chỉ bởi do con người đặt ra thôi, miễn sao không hổ thẹn với lòng mình thì dù có đúng hay sai liệu có cần phải quan tâm nhiều.
-Nếu vậy thì ta và nàng ấy là đúng hay sai -Nghe Vũ Hoán nói vậy, Tô Tử Lăng cũng tự nhiên nghĩ đến Cố Như Nguyệt.
-Không thể nói là đúng hay sai, chúng ta chỉ có kiếp này, đừng vì sự phán xét của người đời vô tri mà dày vò chính bản thân, hãy cứ làm theo cảm xúc của ngươi, chỉ cần đừng để sau này phải hối hận. -Vũ Hoán vừa tâm tự vừa xoa đầu Tô Tử Lăng.
-Tam sư huynh, ngươi có vẻ biết nhiều a. -Có lẽ bởi nhận lời khuyên, tâm trạng những ngày qua của nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
-Hahaha đương nhiên rồi! Ta ít nhất hơn ngươi tuổi a.-Vũ Hoán lật mặt quả nhiên nhanh hơn sách, không biết từ đâu hắn đã lôi ra cây quạt phe phẩy trên tay.
-Hừ nếu không phải vì đùi gà với rượu ta đã đá ngươi xuống cây rồi. -Tô Tử Lăng không nhìn nổi cái sự lố của đối phương, nhưng thực chất nàng cũng chẳng có phản cảm với biểu cảm này, chỉ cảm thấy đã lâu rồi mới được thoải mái đến vậy.
.
.
.