Tô Tử Lăng nằm ly bì suốt mấy ngày liên tục, có lẽ bởi ngủ đã lâu nên Tô Tử Lăng có cảm giác đã đi đến nơi nào đó rất xa lại còn phủ những lớp sương cực dày, nhưng đi không bao lâu thì nàng lại nhìn thấy có cây cầu gỗ dẫn đến địa phương hoàn toàn khác, ở địa phương đó có vùng thảo nguyên xanh có hoa có cỏ có bầu trời xanh cùng mây trắng, Tô Tử Lăng còn nhìn thấy cầu vồng bảy sắc vô cùng đẹp và yên bình, nàng rất muốn đi qua đó.
-Tô Tử Lăng đứng lại đó!
Tô Tử Lăng giật mình, nàng cảm thấy giọng nói vô cùng quen thuộc. Theo bản năng Tô Tử Lăng quay đầu lại, nàng thấy Cố Như Nguyệt đang đứng ở bên đầu cầu.
-Thật tốt có thể gặp nàng lần cuối. Như Nguyệt ta xin lỗi. -Tô Tử Lăng bản năng cười rồi tiếp tục bước tiếp.
-Tô Tử Lăng ngươi quay lại cho ta! Ta không cho phép ngươi rời đi! Nếu ngươi đi ta sẽ hận ngươi cả đời, ta muốn ngươi kiếp này phải thanh toán toàn bộ cho ta! Ngươi có nghe rõ không! -Ảo ảnh Cố Như Nguyệt vừa khóc vừa hét lên.
Bước chân của Tô Tử Lăng dần dần dừng lại, trong đầu Tô Tử Lăng loé lên ý niệm, ý niệm đó điểu khiển cơ thể khiến nàng từ bỏ việc đi qua cây cầu, ngược lại nàng lại chạy về phía ảnh ảo Cố Như Nguyệt, không rõ có phải mơ không nhưng cái ôm rất thực. Tô Tử Lăng nói.
-Nếu nàng muốn ta trả thì ta lấy cả đời này trả hết cho nàng.
Nói xong ảo cảnh dần dần tan vỡ...
-Quận mã! Tỉnh lại mau!
-Như nguyệt...là công chúa? -Tô Tử Lăng ý thức dần thanh tỉnh bởi giọng nói bên cạnh, ban đầu nàng còn mong người đang kêu nàng là Cố Như Nguyệt nhưng khi nhìn thấy Cố Hân Tuyền, Tô Tử Lăng liền thấy mất mát.
Cố Hân Tuyền cũng thở dài, nàng biết chắc chắn đối phương muốn gặp người đầu tiên là Cố Như Nguyệt không phải nàng
-Khụ...có thể lấy dùm ta ly nước được chứ? -Không rõ bản thân nằm bao lâu cổ họng thật khô lẫn khó chịu, khi muốn ngồi dậy còn đau nhói toàn thân, nhất là vết thương trên vai, Tô Tử Lăng đành nhờ Cố Hân Tuyền giúp đỡ vì dù sao hiện tại cũng chỉ có mình nàng ta còn ở.
Cố Hân Tuyền gật đầu, nàng đi đến bên bàn trà rót ra ly nước đủ ấm, rồi đưa đến trước mặt đối phương. Tô Tử Lăng nói tiếng tạ liền cầm ly nước uống ừng ực, cảm giác khô khát trong người cũng đã vơi nhưng vẫn chưa đủ, nhưng nếu để công chúa hầu hạ mình, Tô Tử Lăng cảm thấy vô cùng bối rối.
-Ừm, công chúa có thể gọi người hầu giúp ta được không?
-Ta cho người hầu đi thông báo cho mọi người rồi. -Cố Hân Tuyền cầm lấy ly, lần nữa lại đi đến bên bàn đổ đầy nước vào cái ly đưa cho Tô Tử Lăng.
Tuy có chút ái ngại nhưng Tô Tử Lăng vẫn tiếp nhận ly nước uống hết nước trong đó, cảm thấy cơ thể không còn cảm giác khô khát như lúc đầu thì ra hiệu Cố Hân Tuyền không cần lấy nữa. Cơ thể tuy vẫn đang trong quá trình hồi phục nhưng Tô Tử Lăng không muốn nằm lại tư thế cũ nàng cho gối xếp cao lên để dựa. Ngồi khá lâu nhưng đôi bên lại giữ im lặng khiến bầu không khí trong phòng có phần gượng gạo.
-Ta ngủ đã bao lâu? -Tô Tử Lăng nhìn Cố Hân Tuyền hỏi chút tình hình.
-Ngươi ngủ gần ngày, lúc đó mũi tên không bắn trúng tim nhưng ngươi sau đó vẫn bị phát sốt liên tục, may có Lâm tiền bối ngày ngày kê thuốc giảm sốt.
-Vậy nàng ấy có tới thăm ta không? -Tô Tử Lăng lại hỏi lần nữa, nàng sợ Cố Hân Tuyền sẽ quên điều gì đó.
Cố Hân Tuyền lắc đầu, có chút chua chát trong tim, biết rõ đối phương sẽ không để ý đến nàng nhưng bản thân lại luôn đòi hỏi tia hi vọng nào đó.
Tô Tử Lăng lúc này cũng giống như Cố Hân Tuyền, nàng cũng hi vọng Cố Như Nguyệt có thể đến thăm mình lần.
-Hai người có chuyện gì sao? Không lẽ bởi vì ta? -Cố Hân Tuyền nhìn Tô Tử Lăng sắc mặt ảm đạm, liền hỏi.
Tô Tử Lăng lắc đầu nói.
-Không phải, là vấn đề của ta mà thôi.
-Là vậy sao.
-Công chúa, chuyện mấy ngày trước ta...
-Không cần phải nói gì cả, mấy ngày qua ta cũng đã thông suốt số việc, thật ra chỉ do bản thân ta tự đa tình, ta biết ngươi không yêu ta nhưng ta vẫn luôn ép bản thân không tin điều đó. Được rồi, chuyện đã qua thì cho qua đi, quận mã ở lại dưỡng thương đi, ta cùng hoàng huynh hôm sau liền phải hồi cung rồi. -Cố Hân Tuyền giành nói trước, có những chuyện bắt buộc phải đối mặt lấy, người buộc dây thì nên gọi người tới cởi dây. Cố Hân Tuyền không có hận Tô Tử Lăng cũng không hận Cố Như Nguyệt, nếu hận thì chính là nên hận bản thân quá chậm mà thôi.
-Vậy công chúa đi đường cẩn thận.
-Mặc Sinh ca ta vẫn mong ngươi sẽ có được hạnh phúc. -Cố Hân Tuyền bước đến cánh cửa liền quay đầu nhìn Tô Tử Lăng nở nụ cười, khoé mắt còn vươn vài hạt nước. Có lẽ bản thân nàng biết, khi bước qua cánh cửa này chính là đã quyết cắt đứt đoạn duyên phận này.
-Công chúa tương lai sẽ có phò mã tốt. -Tô Tử Lăng cũng mỉm cười với Cố Hân Tuyền, có lẽ nàng cũng đã nợ Cố Hân Tuyền rất nhiều, tiếc là kiếp này nàng cũng không thể trả, chỉ mong kiếp sau có thể báo đáp ân tình này.
Cố Hân Tuyền đi được hồi, thì một đoàn người bên Mộ Dung Thần chạy đến nhao nhao hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Tô Tử Lăng. Nào là ngươi còn đau không, hay ngươi thấy chỗ nào khó chịu, có muốn ăn gì uống gì không...vân vân....
-Tiểu Lăng là tổ phụ không tốt, cả đứa ai ta cũng không bảo vệ nổi. -Mộ Dung Thần từ lúc Tô Tử Lăng hôn mê, hắn ngày ngày ăn năn tự trách bản thân.
-Tổ phụ đừng nói vậy, lúc đó nếu người bị trúng tên, chúng con đều sẽ rất đau lòng, hơn nữa giờ con cũng không có nguy hiểm nữa mà.
-Huhuhu đồ đệ ngoan, ngươi như vậy doạ chết ta mất, lần sau không được xông vào nguy hiểm nữa biết chưa! -Hết Mộ Dung Thần lại đến Lâm Viễn Trình miệng không ngừng nói, Tô Tử Lăng thực đau đầu muốn chết.
-Được rồi, người đừng nói nữa, tiểu lăng nàng ấy còn bị thương. Tiểu Lăng, muội đừng nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tốt là được, tên thích khách kia đã bắt được rồi, không nghĩ là người của tên quốc sư kia phái tới. -Tô Mặc Sinh ngồi bên nhìn Tô Tử Lăng sắc mặt mới lên tiếng.
-Thực sự đúng là tức chết, tiểu Lăng, con yên tâm, ta đã cho người thông cáo trên giang hồ phải bắt được tên Khắc Nhĩ Đa đó rồi đem về trừng trị thích đáng, hơn nữa, con bây giờ địa vị đã là minh chủ, người giang hồ đều nghe theo con. -Mộ Dung Thần bắt được thích khách tra khảo không lâu thì cuối cùng cũng biết nguyên do, tên quốc sư không hạ được sĩ khí của đám người Tô Tử Lăng, hắn liền cho người âm thầm ám sát Mộ Dung Thần, dù sao Mộ Dung Thần có tiếng nói lớn trong lục đại môn phái, lại là người đứng đầu Mộ Dung thế gia, nếu hạ con đại bàng thì sợ gì chim non vỗ cánh, chỉ có điều kế hoạch đều bị Tô Tử Lăng phá hoại.
-Ân, có mọi người ở bên thì con không phải lo nghĩ gì.
-Tam đệ! -Cố Minh Diễn và Cố Tử Kì từ bên ngoài đi vào, bọn hắn cũng nhận được tin Tô Tử Lăng mới tỉnh dậy liền chạy tới, sáng hôm sau bọn hắn phải hồi kinh ngay dù muốn hay không, có thể trước lúc đi nhìn Tô Tử Lăng không có việc gì liền an tâm hơn.
-Đại ca, nhị ca! -Tô Tử Lăng tuy mặt có chút nhược, nhưng vẻ đẹp khiến khuynh đảo chúng sinh cũng khó bị phai mờ, hơn nữa nhìn Tô Tử Lăng như vậy có thể khiến người nhìn có cảm giác muốn che chở rất nhiều.
-Ừm, ngươi đã không còn nguy hiểm nữa thật tốt, ngày mai chúng ta rời đi cũng yên tâm hơn. -Cố Minh Diễn nói.
-Mọi người trên đường phải chú ý cẩn thận! -Tô Tử Lăng gật xem như đã biết, nàng cũng không có níu kéo người ở lại, khi nàng tĩnh dưỡng xong cũng định sẽ hồi kinh.
-À ta quên không nói, nhưng Như Nguyệt mai cũng quay về cùng chúng ta.
-N..nàng ấy muốn đi! -Tô Tử Lăng nghe Cố Minh Diễn nói xong như sét đánh ngang tai.
-Ta có hỏi muội ấy vì sao không ở lại nhưng muội ấy luôn im lặng.
-Mọi...mọi người có thể cho ta yên tĩnh chút được không.
Nhìn Tô Tử Lăng cũng ngơ ngác mất hồn, mọi người cũng chỉ nhìn nói nàng chú ý vết thương, nghỉ ngơi nhiều, sau đó ai trở về phòng đấy. Tô Tử Lăng nằm trên giường, nàng cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi. Như Nguyệt thật sự đã hận nàng đến vậy sao, nhưng nàng không phải cố ý, nàng thực sư yêu Cố Như Nguyệt, nhưng chính vì yêu nên nàng càng sợ sẽ khiến đối phương tổn thương.
-Không được ta phải gặp nàng ấy, ta phải nói rõ cho nàng ấy hiểu, Như Nguyệt chắc chắn chỉ đang giận dỗi thôi. -Tô Tử Lăng tự mình lẩm bẩm, nàng giống như tự thôi niên khiến bản thân không tin sự thật. Mặc kệ việc vết thương chưa hồi phục, Tô Tử Lăng cố gắng đi thật nhanh đến trước phòng của Cố Như Nguyệt.