Hoàng cung--
-Đem người lên cho ta -Cố Lạc Thiên ngồi trên long ỷ, mặc một bộ ngân long bào, ung dung tự đắc nhấp chén rượu.
Đám thuộc hạ nghe lệnh liền áp giải ba nam nhân không ai khác một người là hoàng đế đương triều Cố Hiền, một người là thừa tướng đương triều Tô Hoàn, và cuối cùng là cha của Cố Như Nguyệt Cố Kì Minh. Dường như sắc mặt của bọn họ đều không được tốt, đầu tóc đều có chút rối bời, trên mặt có điểm xanh tím.
-Các ngươi sao lại đối xử với phụ hoàng của ta như vậy chứ? Phụ hoàng, bá vương thúc, thừa tướng các ngươi chịu khổ rồi. -Cố Lạc Thiên đứng trên vị trí cao cao nhìn con người phía dưới đang chật vật trong lòng hắn thật sảng khoái.
-Nghịch tử! Trẫm đúng là mắt mù mới sinh dưỡng ra kẻ lòng lang dạ sói, b án nước cầu vinh như ngươi! -Cố Hiền đứng phía dưới nhìn thẳng Cố Lạc Thiên vẻ mặt giận dữ. Hắn ngàn vạn không thể ngờ Cố Lạc Thiên lại cùng với người tác đa kết minh, lại ngàn vạn không ngờ ngự lâm quân lại bị Cố Lạc Thiên mua chuộc. Nhân lúc lơ là đưa đám quân tác đa vào kinh rồi hợp cùng ngự lâm quân đánh thẳng vào hoàng cung.
-Hahaha xoảngphụ hoàng quả thực đúng là bị mù rồi, nếu không năm xưa lại trao vị trí thái tử đông cung cho một kẻ ngốc như Cố Tử Kì kia chứ, mà ta cũng là con trai của người nhưng lại cuối cùng chỉ là một hoàng tử không có chút thực quyền. -Cố Lạc Thiên ném mạnh ly rượu lên nền gạch lạnh lẽo, ánh mắt cũng bỗng biến sắc giống như ác ma muốn róc xương lột da người phía dưới kia.
Cố Hiền có chút ngơ người, quả thực trong số ba người hoàng tử ngoài đại hoàng tử là người có khả năng tương lai là người phù hợp kế vị nhất thì tam hoàng tử có thể coi như xếp vị trí thứ hai. Nhưng Cố Hiền hắn lại dường chưa từng có ý để tâm đ ến đứa con này. Hắn tuy được coi như bậc hiền đế nhưng trong chuyện dạy con lại...
-Tam hoàng tử, ngươi đừng có lôi những lời oán thán để biện minh việc mà ngươi đã làm, để có thể thành vua một nước không phải cần tài năng mà còn cần có đức để trị. Nhưng ngươi lại cùng người tác đa cõng rắn cắn gà nhà, những việc ngươi làm thời gian qua đúng là thương thiên hại lý, khiến dân chúng lầm than đất nước lại rơi vào cảnh chiến tranh loạn lạc. Ngươi lấy tư cách gì để làm hoàng đế chứ. -Tô Hoàn đứng một bên không nhịn được vẻ kiêu căng của Cố Lạc Thiên liền thay Cố Hiền xả một tràng.
-Hahaha nói hay lắm thừa tướng đại nhân, nhưng ngươi hẳn phải rõ từ xưa đến nay các bậc đế vương có ai là không phải bước trên xác người để được ngồi lên vương vị đâu chứ. Ta chỉ đang đi theo bọn họ mà thôi.
-Bước lên xác người! Nghịch tử! Ngươi lấy tính mạng của lê dân bá tánh để bước lên hoàng vị! Ngươi như vậy làm sao có thể đối diện với liệt tổ liệt tông nữa! Trẫm..sao còn mặt mũi đi gặp bọn họ đây! -Cố Hiền ôm ngực, hắn suýt nữa bị đứa con trai lòng dạ rắn rết này làm cho tức giận đến hộc máu. Hắn càng thấy xấu hổ khi nghĩ về lúc bản thân xuống suối vàng làm sao có thể đối diện làm sao ăn nói với tổ tông nhà họ Cố đây.
-Hahaha mặt mũi, người chết rồi thì bọn họ có thể làm gì được ta chứ, đợi đến khi ta tiêu diệt sạch đám người đại hoàng huynh thân yêu thì ta có thể an tâm làm hoàng đế rồi hahaha... -Cố Lạc Thiên một khi đã đi đến bước này thì không kẻ nào được phép ngăn cản hắn ngồi lên vương vị. Hoàng đế đại Thịnh chắn chắn hắn phải có.
-Ngươi...
-Hoàng thượng! -Cố Hiền tức đến nhổ ra một búng máu rồi lâm vào hôm mê. Tô Hoàn cùng Cố Kì Minh đứng bên cạnh hốt hoảng, cả hai chạy lại đỡ lấy Cố Hiền.
-Lạc Thiên gọi ngự y đến mau, ngươi chẳng lẽ muốn nhìn phụ hoàng ngươi vì ngươi mà tức chết sao! -Cố Kì Minh nhìn Cố Lạc Thiên vẫn lạnh lùng nhìn Cố Hiền ngất trên sàn, bản thân hắn rất muốn chạy lại đánh chết Cố Lạc Thiên nhưng giờ đây nhìn xung quanh toàn các thị vệ, hắn thật sự lực bất tòng tâm. Đành cố nhịn để cầu tình, hy vọng Cố Lạc Thiên nếu vẫn còn tâm người thì có thể cho người đến trị bệnh cho Cố Hiền.
-Hừ, người đâu, gọi ngự y đến chữa trị cho phụ hoàng ta, không cần trị khỏi, chỉ cần còn thở là được. Dù sao hiện tại các người vẫn còn có tác dụng. -Nếu không bởi Cố Minh Diễn vẫn là mỗi de doạ to lớn với Cố Lạc Thiên thì hắn đã sớm tiễn người phía dưới kia xuống gặp diêm vương.
.
.
.