Phi Điểu ngồi vô vị trước cửa phòng đợi Tử Vân về.
Bị tên Kỳ Lân bắt gặp, hắn lôi cô ra kế bên mao xí để nói chuyện.
Hắn biết lựa chỗ lắm, nơi này hôi hám dơ bẩn, những ai không có nhu cầu tuyệt đối không đến gần."Chim con, khôn ngoan thì tự khai thân phận đi, đừng để ta ra tay?""Ngươi vô lễ quá đi, ta tên Phi Điểu.”"Thực ra ngươi tiếp cận Tử Vân có mục đích gì.
Có phải ngươi là nội gián của Quỷ Cốc phái đến không?”Hắn chưa tìm hiểu ngọn nguồn sự việc thì đã lao vào còng tay nàng ra phía sau hỏi tội.
Sức lực hắn mạnh bạo, làm nàng đau đớn la inh ỏi."Aaa… buông ra, tên thần thú chết tiệt, ta là con chim hay bay đến Linh Sơn, ngươi không nhận ra ta sao?”Kỳ Lân nghi ngờ buông lỏng tay ra, Phi Điểu hóa thân thành con chim xanh cho hắn xem.
Hắn hiểu ra rồi, bất lực nhéo mạnh lỗ tai nàng."Thì ra… thì ra là con chim nhà ngươi dụ dỗ Tử Vân xuống trần gian.
Nói, ngươi có mục đích gì?”"Ta nói rồi mà, tỷ ấy là ân nhân cứu mạng của ta.
Năm xưa ta đang tu luyện thì bị một con đại bàng tinh tấn công, may có tỷ ấy đã ra tay cứu giúp, tỷ còn truyền linh lực giúp ta hồi phục.
Nếu không có tỷ, chắc ta đã chết từ lâu rồi..”“…nhưng tại sao tỷ ấy lại trở nên như vậy, sao tỷ không nhớ gì hết.
Còn nữa, tính cách tỷ ấy vốn dịu dàng như nước, tại sao lại trở nên hoạt bát hống hách như này.”Muôn vàn thắc mắc hiện lên trong tâm trí Phi Điểu, rõ ràng cùng là một người, sao lại khác biệt một trời một vực.
Là Tử Vân đã cứu Phi Điểu ra cõi chết, nàng đã hạ quyết tâm đi theo Tử Vân, nhận tỷ làm chủ nhân, suốt đời đi theo báo đáp tỷ.Kỳ Lân buông tay ra, hắn vẫn không an tâm, căn dặn Phi Điểu không được nói chuyện này cho Tử Vân nghe."Từ nay ngươi không được nhắc đến chuyện này nữa.
Ta sẽ nói ngươi là bằng hữu phương xa của ta.”"Tại sao?""Ngươi không hiểu đâu… Tử Vân đã uống vong đan rồi, người không còn nhớ những chuyện đã xảy ra trước đây nữa.”Phi Điểu nói không sai, Tử Vân vốn ôn nhu dịu dàng, thần thái đoan trang, dung mạo trong trẻo như nước.
Trăm năm trước, nàng đã từng xuống núi một lần, trên đường đi, nàng thấy Phi Điểu gặp nguy hiểm nên đã ra tay trượng nghĩa, git chết con đại bàng tinh đó.Tử Vân đi chu du bốn bể, giúp đỡ bá tánh dân làng diệt yêu thú gây hại, hành thiện tích đức, được họ cung phụng như bồ tát sống.Vào một hôm trời đổ mưa to, nàng đã trú mưa tại một mái đình trên hồ sen.
Mưa dài đằng đẵng không dứt, nàng ngồi trong đình, lấy ra một chung rượu ấm.
Thử tình như họa, nhất kiếm nhất tửu, sao có thể thiếu vắng cầm sắc mỹ miều.Nàng thi phép hoá ra một chiếc cổ cầm, hoà tấu cùng tiếng mưa rơi, đàn ra thanh âm lay động lòng người.Tiếng mưa đã tạnh, thiên lại chi âm vang khắp khuôn đình.
Một thư sinh gần đó đi theo tiếng đàn, bước lên một cây cầu trên đầm hồ sen, màn sương mờ che khuất khung cảnh phía trước.
Chàng từng bước dè dặt đến gần, nàng cảm nhận được lạ âm, liền buông ngón dừng tiếng đàn lại.Hai người hữu duyên không hẹn mà gặp, là nguyệt lão đã nối dây tơ đỏ, hay chính những người có duyên sẽ gặp được nhau.“Cô nương?”Chính trong khoảnh khắc giao nhau ánh nhìn, cả hai đã nhất kiến chung tình, bất giác động phàm tâm.Thời gian dưới phàm trần, hai người đã ẩn cư tại một thôn quê bình yên, nàng quyết định bỏ đi thần cốt, dùng thân phận phàm nhân để chung sống với chàng.Khoảnh khắc vui vẻ rất ngắn hạn, sư phụ và gia gia phát hiện liền tìm đến, họ đánh ngất chàng, ép buộc Tử Vân trở về Linh Sơn.
Nàng quỳ xuống, khóc lóc van xin sư phụ, nàng không hiểu, tại sao bản thân phải chịu sự cấm thúc đau đớn này, tại sao lại không thể tùy tâm theo ý mình.
Rốt cuộc nàng là đệ tử của người, hay là một con rối bị người điều khiển."Tại sao, tại sao lại đối xử với con như vậy? Tại sao con không được yêu huynh ấy?”"Ta không cấm cản con yêu một người, nhưng tuyệt đối không phải hắn… Hai đứa thân phận cách biệt, nếu nhất quyết làm trái, trời đất bất dung.”"Sư phụ… người đừng giấu con nữa… tại sao… người nói đi… sư… "Gia gia đánh ngất nàng, sư phụ đau lòng dằn vặt bản thân.
Nếu không phải người mềm lòng để nàng xuống núi, nàng sẽ không vướng vào mớ hỗn độn này.Sư phụ lấy ra hai viên vong đan, một viên cho hắn, một viên cho Tử Vân.
Họ biết làm như vậy rất ích kỷ, nhưng họ không còn cách nào khác nữa, số mệnh của nàng định sẵn rất khổ đau, họ phải dùng đủ mọi cách để cứu lấy nàng.Sư phụ ôm nàng vào lòng, người chưa từng xem Tử Vân là đệ tử của mình: "Mọi việc ta làm đều có nguyên do.
Ta hy vọng bí mật đó con mãi mãi không biết.
Dù con có trách ta trăm vạn lần, ta cũng không muốn nhìn con sa vào bể khổ này.”Sư phụ bế nàng về Linh Sơn, căn dặn Kỳ Lân hạ kết giới canh giữ nàng, không cho nàng xuống núi.
Vong đan quên tình, khi nàng tỉnh giấc, mọi thứ đều trôi vào quên lãng, nàng không còn nhớ gì nữa, trở lại cuộc sống tu luyện như xưa, trút bỏ mọi hồng trần tục thế.Sư phụ và gia gia coi như chưa có chuyện gì xảy ra, từ khi nàng uống vong đan, nàng quên cả tính cách ban đầu của mình, từ một nữ nhân nhu mì hiền lành trở thành một nha đầu tinh nghịch ham chơi, vô tư vô âu.Sự yêu thương và bao bọc quá lớn chỉ khiến nàng cảm thấy gò bó, phản kháng.
Cuối cùng thì số mệnh của nàng cũng phải gặp lại người đó, đi tiếp con đường đã được ông trời sắp đặt.Thân phận cách biệt mà sư phụ nói là gì? Chàng rõ ràng là một người phàm, dù đã uống vong đan, dọc theo Quỷ Môn Quan phục dùng canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà xuống lục kiếp luân hồi, nhưng chàng vẫn mang theo ký ức của nàng đi đầu thai, chuyển thế thành Lạc Phong của kiếp này.Sự thật của Tử Vân chỉ có sư phụ và gia gia biết, sư phụ nói dối cả Kỳ Lân, người chỉ nói với hắn, Tử Vân vì yêu mà muốn bỏ đi thần cốt, làm một người phàm tầm thường, cam tâm trải qua sinh lão bệnh tử.
Nam nhân mà Tử Vân yêu, Kỳ Lân cũng chẳng biết là ai..