Y cả người co rúm lại một chút, lại nghe Lạc Vân Phi ôn nhu nói rằng: “Lão tổng quản ta đã đón trở về, ở trong Bích Vân tiểu tạ(). Ta thỉnh đại phu tốt nhất Giang Nam vì hắn mà chữa bệnh, hắn không phải bệnh gì nặng, chỉ cần hai vạn một nghìn lượng, nhất định có thể trị hết, ngươi không cần lo lắng. Ta cũng không phải muốn mạng của ngươi, ngươi vì sao lại không tuân theo?
Triệu Trường Thanh vừa nghe phụ thân đã bị trang chủ đón về, thậm chí cho ở bên trong trang, không khỏi ngẩn ngơ cả người, y biết phụ thân bệnh không phải là trị không hết, nhưng đến nghìn lượng bạc, không phải con số mà người bình thường có thể chi trả. Lạc Vân Phi cư nhiên khẳng khái chi ra, hiển nhiên là đã quyết việc của y.
Y không khỏi cười khổ, Lạc Vân Phi trong những lúc chơi bời trăng hoa như vậy, vẫn có thể có danh tiếng cực cao, không chỉ bởi vì võ công, mà còn bởi vì khả năng làm hài lòng người khác của hắn(). Lạc vân Phi vừa nhẹ nhàng vừa cường ngạnh mà uy hiếp, xem ra nhất định y phải tuân mệnh rồi.
Trước đây thấy Lạc Vân Phi làm cho đông đảo các cô nương thần hồn điên đảo, mà tranh giành tình nhân, Triệu Trường Thanh lại nói những nữ tử này trông mặt mà bắt hình dong, hiện tại xem ra, có thể còn hơn thế. Khi đó thấy những nữ tử vì Lạc Vân Phi mà buồn bã thương tổn, Triệu Trường Thanh có chút đồng tình, nhưng vẫn cho rằng các nàng biết rõ là Lạc Vân Phi phong lưu, vậy mà vẫn cùng hắn dây dưa, đúng là vô cùng không khôn ngoan, không ngờ hôm nay lại phải làm cái việc mà lúc đầu y đã thương cảm với người khác.
Triệu Trường Thanh đang tự giễu, không chú ý Lạc Vân Phi mở hộp gấm, bên trong hộp gấm đựng một bình ngọc, còn có một vật thể màu lục, sáng loáng óng ánh, phần đầu rất tròn, như là làm bằng ngọc thạch, phần đuôi lại có mấy sợi dây xích bằng bạc rất nhỏ.
Triệu Trường Thanh vừa thấy dây xích dài, trong lòng không khỏi nhảy lên, dời mắt đi, không dám nhìn nữa.
Lạc Vân Phi nói: “Ta không muốn ngươi bị thương, đành phải dùng ngọc thay thế. Cái này là trân vật ta có được đã lâu, nhưng lại chưa từng dùng qua, ngươi cố nhẫn nhịn đi, quá mấy ngày, nếu ngươi chịu được ta, thì sẽ không dùng nữa.”
Triệu Trường Thanh không ngờ đây đúng là ngọc hành trong truyền thuyết, trong lòng run lên, chỉ thấy Lạc Vân Phi dùng ít dược cao từ bình ngọc kia thoa lên thuý ngọc xanh biếc, đưa tay kéo chân y xa ra, liền đem thuý ngọc đặt ở mật huyệt ngay mông y, chậm rãi nhét vào.
Triệu Trường Thanh thấy thuý ngọc lớn như vậy, muốn đem toàn bộ mà nhét vào trong cơ thể y, lại càng thêm hoảng sợ, chỉ cảm thấy hậu đình một trận băng lãnh, cư nhiên thực sự là bị nhét vào mông. Lạc Vân Phi thần sắc thập phần ôn nhu, nhưng động tác cũng cực kỳ kiên định, y trước mắt tối sầm, hậu đình trướng đau không chịu nổi, muốn giãy dụa, ngọc thạch một tấc lại một tấc tiến vào, chỉ cần khẽ động, liền đau nhức không chịu nổi. Y chỉ có thể tận lực thả lỏng, để cho ngọc hành kia chậm rãi tiến hết vào trực tràng.
Không bao lâu sau, Triệu Trường Thanh cảm thấy ngọc hành kia hoàn toàn tiến nhập thân thể, cơ vòng chậm rãi co rút lại, đến huyệt khẩu cũng chậm rãi khép lại, chỉ lộ ra dây xích nhỏ bên ngoài.
Lạc Vân Phi lộ ra mỉm cười thoả mãn. Kỳ thực dụng ý lại thập phần đê tiện, hắn muốn Triệu Trường Thanh thích ứng với mình, đương nhiên là phần nội bích rồi, để Giang Hàn Yên muốn buông tha, không hề chủ ý đến Triệu Trường Thanh nữa. Đến lúc đó Giang Hàn Yên đối với Triệu Trường Thanh không có hứng thú, có thể sẽ thích thượng hắn.
Lạc Vân Phi vẫn mơ hồ cho rằng, bản thân là thập phần thích Giang Hàn Yên, cũng là bởi vì Giang Hàn Yên cư nhiên đối với hắn không có biểu cảm gì, trái lại đối với Triệu Trường Thanh lại lộ rõ ý chiếm hữu, làm cho hắn đối với Triệu Trường Thanh sản sinh hứng thú.
Đối với một đêm nhiệt tình mông lung kia, có thể chỉ bởi vì huyễn tưởng với Giang Hàn Yên, mà tăng thêm ôn tồn vui vẻ. Sau này vài lần, cũng chỉ là vì ảo tưởng thổi phồng, mà trở nên có chút ý loạn tình mê. Nếu như qua mấy tháng, bản thân nhất định sẽ quên.
Triệu Trường Thanh có tư sắc như vậy, bề ngoài như vậy, sao có thể xứng đôi với hắn chứ?
Lạc Vân Phi không thèm để ý Triệu Trường Thanh bởi vì bên trong hạ thể hơi lồi ra mà vẻ mặt kịch liệt thống khổ, đem dây xích dài nhỏ tách ra, quấn lên đùi Triệu Trường Thanh, gắt gao đè nén vào tận gốc bắp đùi, quấn tới trên lưng, tinh tế đan lại, chặt chẽ thành võng, lại dùng một cái khóa tinh xảo khóa lại.
“Màu ngân bạch càng tôn thêm da thịt của ngươi...”
Lạc Vân Phi hầu như là than thở một tiếng, chậm rãi nâng thân trên của Triệu Trường Thanh dậy, Triệu Trường Thanh liền cảm thấy trong cơ thể có khối đá thật lớn như là đang chậm rãi di chuyển xuống dưới. Ngọc hành lạnh lẽo vẫn đang có thể cảm thụ được, cực đại cảm thụ làm cảm thấy ngay cả thăng bằng cũng bị khảo nghiệm, chỉ có thể dựa vào trong lòng Lạc Vân Phi, để Lạc Vân Phi nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng dưới, giống như đang âu yếm hài tử trong bụng thê tử của mình.
Lạc Vân Phi đối với y, cũng giống như Giang Hàn Yên, chỉ là đồ chơi mà thôi.
Triệu Trường Thanh bi ai suy nghĩ, ngực có chút mờ mịt. Y tâm tư tinh tế nhạy cảm, từ lâu đã phát hiện Lạc Vân Phi đối với y là cái loại mê luyến này mà đến bản thân hắn cũng không thừa nhận. Nếu như nói Giang Hàn Yên đối với y là vui đùa nhiều hơn trầm mê, như vậy thì Lạc Vân Phi chính là trầm mê đến không tự nhận thức được.
Có thể chỉ là do y hiểu sai. Nghĩ đến bọn họ đều giống như thiên tiên, tất nhiên là không giống người bình thường. Bằng cái gì mà bọn họ sẽ đối với y động tình chứ?
Nếu như một người đối với một người khác có một chút yêu thương, thì sẽ luôn e ngại thương tổn đối phương, sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế.
Chỉ là nhất thời si mê mà thôi...
Chỉ mong Lạc Vân Phi si mê có thể sớm qua đi, bản thân y cũng có thể sớm chạy trốn.
Trường Thanh giống như là con rối, hoàn toàn không nhúc nhích.
Y chậm rãi nhắm mắt lại.
Chỉ nghe tiếng nói ôn nhu trong suốt của Lạc Vân Phi: “Trường Thanh, ta vì ngươi, xông vào Giang gia của Lưu Thủy kiếm khách, đắc tội với hắn, ngày mai buổi trưa Giang gia mời ta mình đến Hồng Môn Yến ta không thể không đi, chỉ có thể để ngươi một mình ở nhà. Ta sợ Giang Hàn Yên nhân cơ hội này xông vào, không thể làm gì khác hơn là đối với ngươi như vậy. Bên ngoài Lục Hoa cư, đêm nay ta gọi người đến giăng lưới sắt, ủy khuất ngươi rồi.”
Hắn ôn nhu như nước, để Triệu Trường Thanh nằm ở trong lòng hắn, vì y mà mặc quần áo.
Bình Liễu hồ Giang phủ.
Lưu thủy kiếm khách tháng trước đến Hoàng Sơn cùng Huyễn Xa tăng nhân chơi cờ, trùng hợp lúc vắng mặt, khi trở về liền nghe nói một trong tứ đại công tử là Đình Vân công tử bắt nhi tử Giang Hàn Yên, đồng thời lần thứ hai xông vào Bình Liễu hồ, dùng võ đả thương nhiều người, còn lần thứ hai đối với Giang Hàn Yên có ý đồ gây rối.
Giang Ba chỉ có nhi tử, cùng với vong thê hắn tướng mạo thập phần tương tự, bởi vậy Giang Ba đối với ái tử thập phần dung túng. Nhìn thấy ái tử nhào tới trong lòng hắn, khóc lóc kể lể Lạc Vân Phi vô sỉ hạ lưu, làm hắn tức giận đến nổi trận lôi đình, lập tức liền khuyên giải an ủi Giang Hàn Yên, nhất định sẽ giết Lạc Vân Phi mới hả giận.
Hắn đối với tên của Đình Vân công tử sớm có nghe đến, thế nhưng Đình Vân công tử trên giang hồ danh tiếng cũng khá lớn, dù mỹ nhân đứng nhất nhì trong chốn võ lâm cũng từng bị hắn ngoạn một lần, cư nhiên cũng không có người nào oán hận hắn, nói đến hắn thì chúng mỹ nữ đều là biểu tình tư xuân mộng ảo. Đồng thời Lạc Vân Phi làm việc gì cũng đều thuận lợi, đối với các đại môn phái cũng rất được xem trọng. Giang Ba cũng biết muốn báo thù cho ái tử bị nhục nhã là thập phần gian nan, thế nhưng cũng vì ngại mặt mũi, cũng chỉ có thể thỉnh hắn tới cửa mà thôi.
Giang Ba ở trong đại sảnh chờ hồi lâu, tới quá trưa, liền nghe được Lạc Vân Phi đã đến. Tặng lễ mọn đi đầu, là cây nhân sâm ngàn năm.
Giang Ba hai năm nay thân thể không tốt, một mực tìm nhân sâm, chỉ là tìm không được thứ tốt, hôm nay vừa thấy, không khỏi trong đầy bụng hồ nghi, chẳng lẽ là Lạc Vân Phi thật sự không coi trọng Hàn Yên, sợ mình nổi giận, cho nên mới trước tiên là lấy lòng mình?
Giang Ba càng nghĩ càng giận, mời Lạc Vân Phi tiến vào.
Qua một hồi, liền thấy thanh sam chậm rãi, một người nam tử mắt phượng lưu chuyển, mỉm cười tiến đến, trong miệng nói: “Tiểu chất Lạc Vân Phi, xin ra mắt Giang thế bá.”Hắn vừa vào cửa, liền cung kính, quỳ xuống làm cái đại lễ.
Giang Ba hừ một tiếng, nói: “Lạc công tử không cần phải hành đại lễ như vậy, Giang mỗ vô đức vô năng, không đảm đương được chức thế bá của công tử. Thứ này mong ngươi mang về cho, Giang phủ dùng không nổi đồ của Lạc công tử.”
Lạc Vân Phi mỉm cười nói: “Thế bá xin chớ tức giận. Mấy ngày trước đây tổng quản của Thiên Phong sơn trang bởi vì một chuyện nhỏ, đắc tội lệnh lang, liền để tổng quản ở lại quý phủ làm khách. Giang thế bá vắng mặt, tiểu chất lại có việc muốn hỏi tổng quản, liền đem tổng quản đưa về. Hôm nay đến đây, là xin Giang thế bá thứ lỗi cho tiểu chất vì đã mạo muội.”
Giang Ba chỉ nghe Giang Hàn Yên nói Lạc Vân Phi phi lễ hắn, không biết đến cái gì tổng quản, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Nhi tử của mình đương nhiên là mình biết rõ, Giang Hàn Yên tiểu tử kia nói dối hết lần này đến lần khác, nói dối lừa hắn cũng là có thể đi. Giang Ba hừ một tiếng nói: “Chỉ là vì đưa tổng quản trở về giản đơn như thế sao?”
Lạc Vân Phi cười nói: “Chính là như vậy. Dưới tình thế cấp bách, lời nói đã đắc tội Giang công tử, làm Giang công tử có chút không hài lòng. Lần này đến đây, cũng là muốn trực tiếp xin lỗi Giang công tử, lần trước đi lại vội vội vàng vàng, đã mạo phạm. Chẳng hay thế bá có thể cho tiểu chất gặp mặt hay không?”Hắn đối với Giang Hàn Yên vừa gặp đã thương, mục đích lần này tới, đương nhiên là muốn gặp lại Giang Hàn Yên.
Giang Ba vừa thấy Lạc Vân Phi tà tâm chưa dứt, lạnh lùng nói: “Thực sự xin lỗi, khuyển tử hôm nay đã sớm xuất môn rồi.”
Lạc Vân Phi cả kinh, trong lòng biết Giang Hàn Yên quả nhiên là đi tìm Triệu Trường Thanh, nhưng cũng không quá lo lắng, hắn đặt lưới sắt trước cửa Lục Hoa cư, chìa khóa chỉ mình hắn mới có, lại phân phó xuống dưới, vô luận là ai tới cứu, cũng không được để người ở trong Lục Hoa cư bị người khác mang đi. Nếu như nhìn thấy Giang Hàn Yên, liền tận lực bắt giữ hắn.
Bên trong trang nhiều hộ vệ như vậy, mặc dù là đánh không lại Giang Hàn Yên, nhưng cũng không có khả năng để Giang Hàn Yên đem Triệu Trường Thanh cướp đi, hơn nữa hắn là người của danh gia trong võ lâm, Giang Hàn Yên cũng không thể ở Thiên Phong sơn trang mà đại khai sát giới, nhiều hộ vệ như vậy, dù không thể bắt giữ Giang Hàn Yên, cũng không thể để Triệu Trường Thanh được cứu thoát. Hắn tuy rằng cùng Triệu Trường Thanh xảy ra quan hệ không trong sáng, thế nhưng bản thân vẫn không hy vọng bị người biết hắn thực sự chạm vào tổng quản diện mạo xấu xí kia, để tránh khỏi bị hủy mất một đời anh danh của hắn.
Bởi vậy đối với hạ nhân ở Thiên Phong rong sơn trang, hắn ra lệnh đều chỉ nói là người ở trong Lục Hoa cư, mà không phải là Triệu Trường Thanh, để cho Triệu Trường Thanh có thể chấp nhận. Chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.
Ngay lúc này Lạc Vân Phi chỉ là hơi kinh hãi, nhưng cũng không quá lo lắng, mỉm cười, nói: “Đã như vậy, thì cũng không sao. Từ lâu đã nghe thế bá kỳ nghệ tuyệt cao, tiểu chất hôm nay đến đây, ngoại trừ bồi tội, còn muốn tự mình thử một lần, chẳng hay thế bá có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của tiểu chất hay không?”
Giang Ba thản nhiên nói: “Hảo, bày bàn cờ ra.”Hắn tuy biết Lạc Vân Phi tận lực muốn trong lúc thử kỳ nghệ sẽ đại bại để hống cho hắn hài lòng, nhưng hắn kỳ nghệ tinh thâm, Lạc Vân Phi cho dù nghĩ bản thân giỏi đến đâu, chỉ sợ cũng không dễ dàng, còn có thể bị mất hết uy phong.
Thế là hai người tại hậu hoa viên chơi cờ. Giang Ba vốn định làm giảm nhuệ khí của Lạc Vân Phi, ai ngờ Lạc Vân Phi kỳ nghệ cũng không kém, có thể hống đắc hắn đến cực kỳ vui vẻ. Lạc Vân Phi xem Giang Ba là nhạc phụ tương lai, đương nhiên là dùng hết khả năng, để cho nhạc phụ có ấn tượng tốt nhất về mình.
Giang Ba thấy hắn tính tình rất tốt, lại tao nhã, nhịn không được lén đem nhi tử cùng Lạc Vân Phi mà so sánh. Lạc Vân Phi khoảng , thoạt nhìn cực kỳ thành thục, mặc dù là khóe mắt xuân phong, tuấn mỹ đa tình, nhưng Lạc Vân Phi lại càng làm cho các thiếu nữ theo đuổi, mà Giang Hàn Yên thì mặt như hoa phù dung, mi như lá liễu, có thể qua hai năm nữa, Giang Hàn Yên cũng sẽ lộ ra khí độ tiêu sái như vậy.
Giang Ba tuy rằng là nghĩ như thế, nhưng vẫn là mong muốn quá lớn. Giang Hàn Yên vẫn ở Bình Liễu hồ tu luyện, nếu so với Lạc Vân Phi, thì còn thiếu nhiều kinh nghiệm. Có thể nếu thành thân, có thê tử quản thúc, sẽ tăng ý thức trách nhiệm của Giang Hàn Yên. Cũng không biết là nữ tử như thế nào mới xứng đôi với Giang Hàn Yên?
Lạc Vân Phi sau khi ra mắt, đã ở lại Giang phủ của Lưu Thủy kiếm khách đêm.
Đầu bếp Vương Nghi của Thiên Phong sơn trang vốn là ngự trù, sau đó cáo lão hồi hương, vài năm trước được Lạc Vân Phi mời về. Ngoại trừ mấy ngày nay trang chủ trở về, đầu bếp Vương Nghi đều ở bên ngoài, có thể nói là có chút tự tại. Hắn tuy là đầu bếp, nhưng thường ngày nhưng cũng có tôi tớ hầu hạ. Dù sao cũng là ngự trù, muốn hắn xuống bếp đã là rất nể mặt, người bên ngoài cơ bản là sẽ không ăn được món hắn làm.
Vương Nghi thập phần thoả mãn với cuộc sống hiện tại ở Thiên Phong sơn trang, thế nhưng nếu người khác đối với món hắn làm không nể tình, thì hắn sẽ nhịn không được mà tức giận, loại tính tình nóng nảy này ở trong cung đương nhiên không thể trụ lâu, cho nên mới tuổi trung niên đã bị “Cáo lão hồi hương “.
Sáng sớm hôm nay trang chủ đã ra ngoài, trước khi đi còn gọi tỳ nữ phân phó muốn hắn làm ngày bữa cơm mang đến cho người ở Lục Hoa cư. Lục Hoa cư đã giăng lưới sắt, người ở bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được, nghĩ rằng đây hẳn là tân sủng của trang chủ, trang chủ lo lắng hắn chạy trốn, liền phân phó người giăng lưới sắt.
Sáng sớm tỳ nữ Lan Băng mang cơm nước đã làm xong đặt bên trong lưới sắt, đến giờ vẫn chưa được động đến, Vương Nghi đã thay đổi mấy món ăn sáng, đậu hũ uyên ương, bát tiên quá hải, đều là món tuyệt kỹ của hắn, hơn nữa bát tiên quá hải chỉ dùng tám loại thức ăn quý giá lấy từ biển, nguyên liệu nấu ăn phải dùng khoái mã đi hai ngày đường mới đưa đến được, thập phần tươi ngon, ai ngờ đưa vào phòng, vẫn là không hề được động đến.
Lan Băng dỗ dành hắn vài câu, cười nói: “Tứ thúc, món này tuy rằng đã lạnh, nhưng ta sẽ không ghét bỏ, không bằng để ta ăn đi.”Vương Nghi đứng hàng đệ tứ, người trong trang liền gọi hắn tứ thúc.
Vương Nghi giận dữ nói: “Không được ăn! Có phải là tên tiểu tử Giang gì đó mấy ngày trước đã ở đây hay không? Lão tử đi hỏi hắn, rốt cuộc là muốn ăn cái gì, nếu không muốn ăn thì đừng kêu lão tử làm!”
Hắn tuy là hạ nhân, thế nhưng tính tình nóng nảy, ngay cả Lạc Vân Phi có lúc cũng chịu không nổi. Hắn lúc này cũng chẳng thèm để ý Lan Băng, cuốn tay áo nắm lấy dao làm bếp đến Lục Hoa cư, muốn tìm người để hỏi rõ ràng.
Tới Lục Hoa cư, bên ngoài tuy có thủ vệ, nhưng vì nhận ra hắn, liền cho hắn đi vào, tại bên ngoài phòng, thấy tất cả cửa đều giăng lưới sắt, mỗi cái vừa thô vừa to như cánh tay trẻ con, Vương Nghi đem dao của mình vứt trên mặt đất, chán nản, như cũng không khỏi đau lòng.
Bỗng nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc, nhưng thấy hắn thì lại như muốn tránh né, Vương Nghi không khỏi kêu lên: “Lão Triệu, ngươi ở bên trong làm gì a?”Lúc Triệu Luân ở bên trong trang, Vương Nghi liền gọi hắn lão Triệu, sau là Triệu Trường Thanh vào trang, Vương Nghi nói phụ tử hai người của y tính tình không sai biệt lắm, liền cũng gọi y là lão Triệu.
Triệu Trường Thanh nghe được đầu bếp Vương Nghi gọi y, bỗng nhiên cả kinh, chậm rãi quay đầu, lúc này thần sắc có thể nói là rất phức tạp.
Y biết rõ tính tình Vương Nghi, nhưng thật sự là ăn không vô, nên vẫn là không ăn. Không ngờ Vương Nghi bỗng nhiên đến, con mắt lại tinh tường, một chút đã thấy được y.
Vương Nghi nói: “Lão Triệu, nơi này chính là chỗ cục cưng của trang chủ ở, ngươi ở bên trong làm gì vậy? Có phải là...”Vương Nghi hắc hắc cười vài tiếng, lại nháy mắt. Hắn nhớ tới trong trang đồn đãi Triệu Trường Thanh cùng Giang Hàn Yên bỏ trốn, lúc này Triệu Trường Thanh chắc là tới cứu tình nhân, nên xuất hiện ở chỗ này, có thể nói là hợp tình hợp lý a.
Triệu Trường Thanh nghĩ rằng hắn đã biết mình bị Lạc Vân Phi dưỡng, sắc mặt đều thay đổi, nói: “Tứ thúc, ngươi đừng nói ra chuyện này.”
Chú giải:
()tiểu tạ: nhà sàn nhỏ
()Sau thời gian dài suy nghĩ ta quyết định trở về với nguyên tắc cơ bản của ta, đó hễ công thì xưng hắn, thụ thì y, chứ gọi Phi ca như thế nghe kỳ quá, mong các nàng thứ lỗi cho sự nháo loạn của ta^^