Từ sau chuyện Mã phủ, trên giang hồ xôn xao, đã truyền khắp chuyện này, tuy rằng truyền tới cuối cùng lại có nhiều phiên bản khác nhau, tỷ như nói Triệu Trường Thanh có bản lĩnh yêu mị, làm cho người ta ở trên giường dục tiên dục tử, lại có người nói, Triệu Trường Thanh kỳ thực là đối với Giang Lạc hai người có ân, thậm chí còn có đồn đãi nói Triệu Trường Thanh là bà mối của hai người Lạc Giang, nên hai người nhọc lòng tìm kiếm như vậy, kỳ thực chính là vì báo đáp ân y đã tác hợp tình duyên, cái này là phiên bản ly kỳ nhất, thế nhưng trái lại càng làm cho mọi người tin tưởng nhất.
Vô luận là phiên bản gì, Giang Hàn Yên và Lạc Vân Phi vốn cũng có quan hệ dây dưa đây là nhất thanh nhị sở, Giang Ba tức giận vội vàng viết thư bảo Giang Hàn Yên về nhà giải thích, phụ tử hai người một lời không hợp liền đánh nhau mới xong chuyện.
Giang Ba lúc này đã đánh không lại nhi tử, tức giận đến mức mắng Giang Hàn Yên không sót chỗ, nam đại bất trung lưu lại cũng không được gì, nhưng thấy nhi tử võ công tiến bộ như vậy, quả thực là võ học kỳ tài mà Giang gia từ trước tới nay khó gặp, Giang Ba luyến tiếc đem hắn trục xuất khỏi gia môn.
Giang Hàn Yên lúc này đã thập phần săn sóc, cũng không nói lời gì chọc giận, chỉ là mong phụ thân nén bi thương mà hành sự, tự giải quyết cho tốt, đã biết cả đời này đại khái sẽ không có Giang gia hậu đại nữa.
Người trên giang hồ nghe đến việc này, đều nói Giang Hàn Yên tình thâm ý trọng, cũng khó trách Lạc Vân Phi vì hắn thủ thân như ngọc, những người vốn đối với nam nam mến nhau có chút khúc mắc chuyển thành ở bên ca ngợi, đều nói hai người bọn họ trời sinh một đôi, là kỳ duyên có một không hai.
Triệu Trường Thanh cũng không để ý tới giang hồ đồn đãi, phụ thân đã chết ba năm, y còn chưa có trở lại bái tế, nhưng thân thể đã biến thành đãng như vậy, làm sao mà trở lại gặp phụ thân đây?
Tại bên ngoài Thiên Phong sơn trang bồi hồi thật lâu, Triệu Trường Thanh vẫn không có dũng khí tiến nhập sơn trang.
Hộ vệ trông cửa thấy y, liền gọi: “Tổng quản, ngươi đã trở về!”
Triệu Trường Thanh gật đầu, đem suy nghĩ thật lâu nói ra: “Ta không phải muốn vào, chỉ là muốn hỏi, cha ta táng ở nơi nào?”Tuy rằng một câu nói này đã suy nghĩ thật lâu, nói ra thì vẫn rất vụn vặt.
Dương hộ vệ nói: “Trang chủ nói, ngươi nếu như trở về, hãy ở lại vài ngày, nếu như nguyện ý, thì tiếp tục là tổng quản cũng không quan hệ.”
Triệu Trường Thanh lắc đầu, chỉ hỏi Dương hộ vệ ít hương nến và hoa quả tươi, đi tới hậu sơn của Thiên Phong sơn trang. Từ sau khi Triệu Luân chết, liền an táng ở chỗ này.
Khắc trên mộ bia chính là tên của y ── Triệu gia độc tử().
Triệu Trường Thanh để Dương hộ vệ đưa mình đến đây đi trước, tại trước mộ phần quỳ xuống. Y đương nhiên biết Dương hộ vệ sẽ đi thông báo cho Lạc Vân Phi, y hiện tại chính là đang chờ đợi hai người kia đến.
Triệu Trường Thanh yên lặng qùy ở đó, đã qua khứ ba năm, cỏ trên mộ phần được dọn thật sạch sẽ, giống như là ngôi mộ mới, Lạc Vân Phi đương nhiên là biết y sẽ đến. Cho nên có thể đây là làm cho y nhìn, hắn có được phần tâm ý này đã là rất khó.
Thế nhưng y đã không còn như ngày xưa nữa.
Triệu Trường Thanh nghĩ đến phụ thân từ ái, tuy rằng đã mạnh mẽ nhịn xuống, nước mắt vẫn đang không tự giác, nghẹn ngào chảy ra.
Gió thổi cây cỏ lay chuyển, xào xạc tan tác, Triệu Trường Thanh tuy rằng không nghe thấy thanh âm gì đặc biệt, nhưng cũng cảm thấy khác thường, nói: “Trang chủ, các ngươi ra đi.”
Lạc Vân Phi từ trong bụi cỏ ho khan một tiếng, nói: “Hàn Yên, ngươi cũng đi ra đi.”
Nguyên lai Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên hai người vốn là phân công nhau tìm kiếm, nhưng Giang Hàn Yên lại thập phần gian trá, ở bên cạnh Lạc Vân Phi an bài người của hắn, cho nên vừa được tin tức, Giang Hàn Yên cũng biết, liền đi theo sau hắn cùng nhau tới đây.
Hai người trốn trốn tránh tránh, ở bên cạnh nhìn lén, thấy Triệu Trường Thanh buồn bã thương tâm, cũng không thể tránh được giật mình đến ngây người, vốn nghĩ muốn đi ra an ủi vài câu, cũng có chút không có ý tứ.
Giang Hàn Yên trừng mắt liếc Lạc Vân Phi, chậm rãi đi ra ngoài nói: “Thanh, ngươi đừng khóc. Ta chấp nhận thua ngươi rồi, tùy ngươi muốn như thế nào cũng được đều.”
Triệu Trường Thanh không ngờ chính mình nhất thời kìm lòng không đậu, bị bọn họ thấy được, vội vã lau đi nước mắt, sắc mặt cũng trầm xuống.”Trang chủ, Giang công tử, ngày hôm nay trước mặt tiên phụ, chúng ta đều phải nói rõ ràng a.”
Chú giải:
()cái này ta chém nga, ý nói là trên mộ khắc là do con độc nhất của họ Triệu lập mộ.