Triệu Trường Thanh vẫn đang ung dung đi tới, nhưng dọc theo đường đi đã không còn người lộ liễu chiếu cố nữa. Thủ nhi đại chi() chính là Giang Hàn Yên trực tiếp theo sau cách y mười trượng, bởi vậy hành trình của Triệu Trường Thanh có thể nói là thập phần huy hoàng loá mắt, sau đó hầu như toàn bộ giang hồ mọi người đều biết chuyện này, đi theo phía sau mà xem trận kỳ sự này.
Triệu Trường Thanh làm tôi tớ tiếp xúc cũng nhiều, nói năng cũng tương đối thông thuận, chỉ là phản ứng vẫn thập phần chậm chạp. Đối với bên người bỗng nhiên có nhiều người đi theo như vậy, y không phải là không có phản ứng, chỉ là phản ứng rất ít, nhìn không ra mà thôi. Thế nhưng có thể làm được, cũng chỉ là hướng nơi hẻo lánh mà đi.
Giang Hàn Yên không dám ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là theo y đi khắp nơi. Triệu Trường Thanh không có biện pháp, cũng không thể làm gì khác hơn là càng chạy càng xa, lúc này chính là mùa xuân, trên núi cao tuyết đọng vẫn chưa tan, một mảnh trắng xoá, nhìn rất thê lương.
Triệu Trường Thanh lúc này trên người vẫn chỉ mặc kiện áo đơn, Giang Hàn Yên mua thêm áo lông cừu cầu xin y thay vào, y chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Hàn Yên, cũng không có mặc vào.
Lúc này càng chạy càng vào nơi hẻo lánh, người đi theo xem náo nhiệt cũng biết đây không phải đi tìm bảo vật gì, mà chỉ là đi thăm thú núi non bình thường, cũng đều ly khai, còn lại chỉ có bọn họ hai người. Sau cùng, bên cạnh Giang Hàn Yên lại thêm một người, chính là Lạc Vân Phi.
Lạc Vân Phi dàn xếp chuyện ở Thiên Phong sơn trang xong, liền đi theo. Hắn biết tính tình Triệu Trường Thanh, cũng không có dũng khí tiến lên, hai người khe khẽ nói nhỏ, lại thường xuyên hướng phía Triệu Trường Thanh mà nhìn, hai thiếu hiệp trẻ tuổi tuấn mỹ, rất giống hai tên mật thám đang dò hỏi gì đó.
Khí trời càng ngày càng lạnh, buổi tối lúc Triệu Trường Thanh đang ngủ, trên người nhất sẽ khoác tấm lông cừu, thế nhưng vừa đến ban ngày, lông cừu sẽ bị ném sang phía Lạc Giang hai người.
Lạc Vân Phi vốn đang nhẫn nại, cuối cùng không thể nhịn được nữa: “Ngươi muốn đông chết sao?”
Triệu Trường Thanh bị đông lạnh đến môi cũng tái nhợt, nhưng vẫn cắn môi không nói lời nào.
“Nếu như ngươi cứ cái dạng này, chúng ta làm sao thả ngươi ly khai đây?”
Giang Hàn Yên ở bên cạnh thình lình bỏ thêm nhất câu: “Cho dù hắn không như vậy, ta cũng không có dự định ly khai.”
Lạc Vân Phi nhìn Giang Hàn Yên liếc mắt: “Giang Hàn Yên, ngươi không thấy đủ rồi sao?”
Giang Hàn Yên mỉm cười không đáp. Hắn từ lâu nhìn ra Lạc Vân Phi bởi vì thái độ của Triệu Trường Thanh nên rất tiêu cực, có thể sớm đã có dự định buông tha, như vậy là hay nhất, để hắn một mình độc chiếm.
Lạc Vân Phi nhìn Triệu Trường Thanh buông mày xuống, dung mạo vô cùng bình thường, chính mình vẫn nhịn không được luôn muốn nhìn, tâm dần dần mềm xuống, thấp giọng nói: “Trường Thanh, đừng như vậy, coi như là vì chính ngươi, đừng như vậy, được không? Ngươi cứ dằn vặt chính mình như vậy, lòng ta cũng đều đông lạnh hết rồi.”Hắn dùng lông cừu phủ lên người Triệu Trường Thanh. Tiếp tục đi lên, chính là Tuyết Sơn, Triệu Trường Thanh chỉ là một người bình thường, sao có thể chịu được giá lạnh?
Triệu Trường Thanh thanh âm cũng thấp xuống: “Ta đã sớm nói, nếu như các ngươi không dây dưa, ta sẽ không như vậy, hiện tại là do các ngươi bức ta.”
Lạc Vân Phi lạnh lùng nhìn hắn một lát, nói: “Triệu Trường Thanh, ngươi điên rồi! Hảo, chỉ cần ngươi theo chúng ta hạ sơn, chúng ta lập tức sẽ ly khai ngươi, kiếp này, tuyệt không dây dưa!”
Triệu Trường Thanh có chút khiếp sợ nhìn Lạc Vân Phi, Giang Hàn Yên tim cũng đập mạnh và loạn nhịp một chút, thở dài, không cần phải nhiều lời nữa. Hắn không muốn buông tha, thế nhưng thấy Lạc Vân Phi nguyện ý buông tha, cũng có chút giật mình, nhưng rất khó nói Lạc Vân Phi có phải là dĩ thối vi tiến() hay không, không từ thủ đoạn để đạt được tâm đồng tình của Triệu Trường Thanh.
Triệu Trường Thanh gật đầu, biểu thị đồng ý.
Lúc này sắc trời đã tối sầm xuống, ba người đốt lửa, giúp đỡ nhau nhưng vẫn ngồi rất xa, đem lương khô lấy ra, đều ăn một chút, tất cả mọi người một câu cũng không nói.
Triệu Trường Thanh cũng lật qua lật lại, ngủ không an giấc. Lạc Vân Phi đã đáp ứng buông tha y, thế nhưng Giang Hàn Yên còn không có, huống hồ Lạc Vân Phi là một người không thể tin tưởng, hắn tại Vô Ưu cốc cũng đáp ứng với buông tha y, nhưng kết quả cũng không có không phải sao?
Hơn nữa, mấy ngày nay, hành động của bọn họ đã làm y động tâm, y sợ bản thân lại vì ôn nhu trước mắt của bọn họ mà nhịn không được sẽ đáp ứng, nhưng như thế này đối người đã từng bị đùa bỡn như y, tình cảm như vậy làm sao chịu được?
Mấy ngày nay bất tri bất giác, thân thể vẫn như trước không có cải biến, chỉ có thể dựa vào giá lạnh mà chống đỡ dằn vặt đến từ tận đáy lòng, y không bao giờ … có thể trở lại như trước nữa. Nếu như không đưa ra chọn lựa, cũng chỉ có thể làm tính nô của hai người bọn họ. Sống như vậy, thì còn ý tứ gì chứ?
Khi xác định hai người kia đã ngủ, Triệu Trường Thanh run rẩy đứng lên, hướng phía núi cao đi đến.
Chú giải:
() Thủ nhi đại chi: nghĩa giống như là được áp dụng hay được dùng.
() dĩ thối vi tiến: giống như lùi bước tiến bước ý mà, đó là ý này a^^, lấy lùi để mà tiến.