Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Mã Tu Hòa đến nơi phát hiện vụ án, kí túc xá giáo viên trường Phổ thông số .
Anh vừa bước đến cửa kí túc xá, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ ra ngăn cản anh. Mã Tu Hòa nhận ra đây là người bảo vệ hôm qua đã đến cục để làm nhân chứng đã thấy Cố Thất Hải.
“Cậu là ai? Đến tìm ai? Làm gì?” Bảo vệ hỏi liên tiếp mấy câu.
“Tôi đến điều tra án mạng của Dịch Triệu Huy.”
Người bảo vệ đánh giá Mã Tu Hòa, chỉ thấy dáng người anh cao ráo, rắn chắc, lại đẹp trai lịch sự, hơn nữa đối mặt với mấy câu hỏi của ông vẫn luôn giữ thái độ bình thản, chỉ sợ….
Thái độ của bảo vệ thay đổi trong nháy mắt, ông cười tươi khom lưng: “Thì ra là anh cảnh sát đến điều tra án mạng, xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên.”
Mã Tu Hòa liếc mắt nhìn ông không nói gì. Anh biết anh đã thành công làm cho người này hiểu nhầm thân phận của anh, việc này đối với việc điều tra tiếp theo của anh vô cùng có lợi.
Mã Tu Hòa gõ gõ vào quyển đăng kí ra vào trên bàn: “Có cần tôi đăng kí không?”
“Không, không, quyển này vốn để cho những người khả nghi ra vào đăng kí làm dáng vậy thôi. Anh cảnh sát không phải là người khả nghi nên tất nhiên không cần.”
“Nói cách khác, nếu tôi tùy tiện điền tên giả ông cũng sẽ không bắt tôi lấy giấy tờ tùy thân ra để đối chiếu?”
Bảo vệ gãi đầu: “….Phải…”
“Làm dáng vậy thôi.” Mã Tu Hòa học theo giọng điệu của bảo vệ lúc nãy, hừ lạnh một tiếng. “Mọi thứ đều là chuyện thường thấy.”
Mã Tu Hòa lật quyển đăng kí ra, chỉ thấy mới ghi có vài tên, trang giấy cũng rất mới, “Mới đổi sổ đăng kí?”
“Đúng vậy, sổ đầu tiên không phải bị các anh cầm về làm vật chứng sao?”
“Người ra vào kí túc xá không ít, đại khái bao nhiêu lâu thì đổi sổ đăng kí mới?”
“Anh cảnh sát, thật ra là như thế này, tin tức gần đây không phải đang nói là nạn trộm cắp đang càng ngày càng gia tăng sao? Nhà trường sợ sẽ dính vào những chuyện như vậy nên nửa tháng trước mới thực hiện chính sách đăng kí ra vào này. Quyển đăng kí các anh lấy đi chính là quyển thứ nhất, cũng mới ghi có vài tờ, đây là quyển thứ hai.”
Xem ra muốn lội ngược lại để xem tên nhưng người ra vào kí túc xá trước kia là không có khả năng. Mã Tu Hòa lại hỏi: “Lần đầu tiên lấy khẩu cung, ông nói không có ấn tượng với cô gái đêm đó đăng kí vào kí túc xá, chỉ nói là dáng người rất phổ thông. Vì sao vài ngày sau lại nhớ ra được chi tiết cái bớt?”
“Thật ra tôi cũng đã quên rồi, nhưng mà hai ngày nay trường đang khai giảng, trong trường có rất nhiều người, tôi nhìn vài nữ sinh để tóc dài, mặc áo choàng đột nhiên nhớ ra cô gái đeo kính râm gặp thầy Dịch tối hôm ấy khi đăng kí có vén tóc lên, vốn tôi cũng không để ý, nhưng lúc ấy mùi nước hoa trên người cô ấy truyền đến, lại còn rất thơm, tôi mới liếc mắt ngắm cô ấy một cái, vừa đúng lúc thấy được vết bớt ở tai cô ấy.”
“Nước hoa? Ông còn nhớ rõ mùi như thế nào không?”
“Tôi sao có thể biết nhiều chuyện về phụ nữ như thế, tôi đoán đại khái đó là…. mùi của một loại hoa.”
“Hôm qua đến nhận diện nghi phạm, ông có ngửi được mùi ấy không?”
Bảo vệ nhíu mày: “Thoang thoảng như có như không, lại nói, lúc ấy ở cảnh cục tôi cũng ngửi được trên người nữ sinh kia…. Mùi giống mùi sơn.”
“Dầu thông?”
“Dầu thông là gì?” Bảo vệ ù ù cạc cạc.
Mã Tu Hòa cũng không phí thời gian giải thích thêm, đúng lúc này chuông điện thoại bàn ở phòng bảo vệ vang lên, bảo vệ vội chạy đến nghe máy. Người gọi đến chắc chắn là người có địa vị nhất định, chỉ thấy bảo vệ trong quá trình nghe điện thoại vẫn luôn cung kính đối đáp, dù ống nói điện thoại không truyền được hình ảnh, ông vẫn luôn không ngừng tươi cười.
Rất nhanh liền trò chuyện xong, bảo an gác ống nghe lại, tươi cười cũng liền tắt: “Là hiệu trưởng gọi đến, tại kí túc xá của trường xảy ra án mạng, ông ấy ứng phó với lãnh đạo trên sở xong liền gọi điện thoại cho tôi để hỏi tội.”
Mã Tu Hòa nhìn ông một lát, hỏi: “Răng nanh của ông sao vậy? Hôm qua ở cảnh cục tôi nhớ rõ mọi thứ vẫn rất tốt mà.”
Vừa rồi khi bảo vệ nói chuyện điện thoại, Mã Tu Hòa nhàn nhã đứng ở một bên, nhân tiện cũng chú ý đến vẻ mặt của bảo vệ, sau đó anh liền để ý đến chiếc răng nanh của bảo vệ bị gãy một nửa, khi ông cười lớn lên, thiếu mất một phần răng kia nhìn rất buồn cười.
Bảo vệ nhất thời che miệng: “Đêm qua tôi uống chút rượu, trên đường trở về không cẩn thận ngã ở cầu thang.”
“Giờ che đi cũng không làm lại răng được.”
Bảo vệ không bỏ tay ra, ông hùng hồn nói: “Nếu anh bị gãy nửa cái răng nanh, anh còn có thể thoải mái để cho người khác xem sao?”
Mã Tu Hòa bỗng nhiên ngẩn ra, vẻ mặt thay đổi.
Bảo an tò mò nhìn anh: “Anh cảnh sát, anh sao vậy?”
“Ông nói đúng, khuyết điểm của bản thân, xuất phát từ bản năng bảo vệ, tất nhiên là sẽ luôn hi vọng có thể giấu đi.” Mã Tu Hòa tán thưởng nhìn vẻ mặt khó hiểu của bảo vệ. “Ông làm tốt lắm.”
Bảo vệ thật sự không hiểu chuyện này, vừa rồi hiệu trưởng vừa mắng ông qua điện thoại là đã sơ sẩy, thiếu trách nhiệm, mà vị cảnh sát đẹp trai trước mặt sao lại cười khen ông làm tốt?
“Vậy, anh cảnh sát, anh có vào trong kí túc xá điều tra không?”
“Không, không cần,”
Mã Tu Hòa đã chiếm được tin tức anh cần, nếu còn tùy tiện vào hiện trường chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn.
Mã Tu Hòa nhanh chóng rời khỏi kí túc xá giáo viên, một tay lấy di động gọi cho Phó Cảnh Diệu: “Có một chuyện tôi muốn nhờ cậu. Cậu ngay lập tức hỏi Cố Thất Hải cho tôi xem tối ngày tháng cô vì sao mọi khi luôn thức khuya lại có chuyện gì khác thường mà lại đi ngủ sớm như vậy? Còn nữa, trước khi đi ngủ cô ấy còn từng làm chuyện gì? Dù là chuyện nhỏ nhặt cũng bảo cô ấy phải nhớ lại bằng được.”
_____
Mã Tu Hòa dừng bước trước cửa nhà Cố Thất Hải, lẳng lặng suy nghĩ.
Anh đánh giá bốn phía một lúc rồi ánh mắt dừng lại ở tấm thảm trước cửa nhà mình.
Anh đi qua, lật thảm lên, quả nhiên ở đó có một chiếc chìa khóa.
Mã Tu Hòa cầm chìa khóa, không biết là nên cười hay nên giận cô. Hiện giờ chiếc chìa khóa trên tay anh không liên quan gì đến anh, ngược lại đây chính là chìa khóa sơ cua của Cố Thất Hải. Theo quan sát của anh, Cố Thất Hải luôn sống một mình, để đề phòng phát sinh tình huống ngoài ý muốn cô nhất định sẽ để dành một chiếc chìa khóa sơ cua ở một chỗ nào đấy. Có điều giấu ở thảm, bồn hoa trước cửa nhà mình quá ư là phổ biến, còn lại một chỗ đó chính là thảm trước cửa nhà hàng xóm.
Nghĩ ra được chỗ để này cũng thật đáng khen. Nếu bị người nào không có ý tốt đến đây tìm chìa khóa, chắc hẳn sẽ không nghĩ đến nhà hàng xóm.
Mã Tu Hòa dùng chìa khóa trên tay thuận lợi mở được cửa nhà Cố Thất Hải, căn nhà này so với lần trước anh đến tựa hồ giống nhau như đúng, đơn sơ, mộc mạc, báo chí che kín tường và sàn nhà, giữa phòng khách bày một bức tranh còn dang dở.
Mã Ty Hòa nhớ Cố Thất Hải từng nói, nội tâm của một người phản ứng ở tác phẩm của họ, lúc này nhìn lại bức “Rừng rậm” này dùng màu mặc dù rất hài hòa, nhưng dường như có chút…. mạnh mẽ.
Bức “Rừng rậm” này có lẽ là cô ấy vẽ từ tâm của mình ra.
Cô bị nhốt sâu ở một khu rừng rậm sâu thẳm, luôn không ngừng kêu cứu, nhưng không ai tới cứu cô.
Mã Tu Hòa đưa tay sờ sờ bức họa, nghĩ đến tình cảnh của Cố Thất Hải, cùng ánh mắt trước khi bị dẫn đi của cô.
Cố Thất Hải, tôi sẽ cứu em.
Anh ngẩng đầu nhìn quanh phòng một vòng, không phát hiện cái gì đáng để chú ý, vì thế anh liền xoay người đi vào phòng ngủ.
So với phòng khách đơn sơ, phong cách phòng ngủ có chút tinh tế hơn. Tuy rằng vẫn là vách tường cùng trần nhà màu trắng nhưng chăn đơn, rèm che đều đã được chọn lựa tỉ mỉ. Phòng ngủ rất sạch sẽ, bàn học và tủ đầu giường không có vật linh tinh nào.
Trực giác nói cho anh biết, chính là nơi này.
Mã Tu Hòa trong lòng nói một tiếng “Xin lỗi” với Cố Thất Hải, sau đó bắt đầu tìm kiếm đồ vật nằm trong dự tính của anh.
Mã Tu Hòa lục lọi một lúc, di động vang lên, không cần nhìn cũng biết là Phó Cảnh Diệu gọi đến.
“Tu Hòa, tôi đã hỏi chuyện Cố Thất Hải, cô ấy nói tối ngày tháng vì mới nhận một dự án tranh minh họa khẩn cấp nên cả ngày đều ở nhà làm gấp rút để hoàn thành, đói bụng liền ăn mì gói, ngay cả đồ ăn bên ngoài cũng không gọi. Đến mười giờ tối cô cảm thấy đầu óc nặng trĩu lại có chút không tỉnh táo, uống mấy cốc nước lạnh cũng không tỉnh lại được mới tính lên giường ngủ một lúc, nào ngờ vừa ngủ là ngủ đến tận trưa hôm sau, còn suýt bị muộn làm.”
Tình huống này đều nằm trong dự đoán của Mã Tu Hòa.
“Tiếp là vấn đề tiếp theo của cậu, hôm ấy trước khi ngủ những chuyện cô ấy làm có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, dù mất khá nhiều thời gian nhưng cuối cùng cô ấy cũng nhớ ra được, cô ấy nói….”
Mã Tu Hòa vừa chú ý nghe, vừa căn cứ theo lời Phó Cảnh Diệu bắt chước lại những động tác của Cố Thất Hải.
Cho đến tận khi động tác của Mã Tu Hòa ngừng lại trên tủ đầu giường, anh kéo ngăn kéo, ánh mắt lóe lên một chút.
“Cuối cùng cũng tìm ra mày.” Anh cười nhẹ.
Bên này, Phó Cảnh Diệu hoàn thành chuyện Mã Tu Hòa nhờ vả, cũng nghe được tiếng cười thắng lợi của Mã Tu Hòa.
“Bên này chúng tôi cũng mới điều tra được một manh mối mới.” Phó Cảnh Diệu trầm giọng nói. “Chúng tôi từ ghi chép trên điện thoại của Dịch Triệu Huy phát hiện ra trong một tháng gần đây, anh ta thường xuyên nói chuyện cùng một số điện thoại ở bốt công công, thời gian lần nào cũng ngoài mười lăm phút. Sau khi điều tra, địa điểm của bốt điện thoại này là ở gần khu nhà Cố Thất Hải.”
Mã Tu Hòa hỏi: “Còn tin gì nữa không?”
“Trong bản ghi chép bên viễn thông cung cấp chúng tôi còn phát hiện trước một ngày xảy ra vụ án, từ di động của Cố Thất Hải có gửi một tin nhắn đến điện thoại của Dịch Triệu Huy. Nhưng không biết vì sao mà tin nhắn này lại bị xóa bỏ. Bên kĩ thuật vừa mới khôi phục lại được tin nhắn này, nội dung tôi đã nhắn đến máy cậu rồi, cậu tự nghiên cứu đi.”
“Được.”
Giọng Phó Cảnh Diệu có chút khác thường, dường như có chuyện muốn nói.
“Tu Hòa.”
“Sao?”
“Cậu nói có thể chứng minh Cố Thất Hải không phải hung thủ, nhưng hiện tại hiềm nghi của cô ấy càng ngày càng lớn, hơn nữa cô ấy còn che giấu một manh mối lớn với chúng ta.”
Giọng Mã Tu Hòa có chút lên cao: “Phụ nữ vẫn luôn khẩu thị tâm phi.”
“Chẳng lẽ Cố Thất Hải vẫn luôn nói dối?”
“Không, cô ấy vẫn luôn nói thật.”
“Vậy vì sao cô ấy không nói ra toàn bộ sự thật?”
Mã Tu Hòa nở nụ cười, ánh mắt lộ ra tia sáng kiên định tự tin, “Qua suy luận và tìm kiếm để thấy được sự thật chẳng lẽ không thú vị hơn sao?”