Edit + Beta: An Dung Ni
Lần gần đây nhất Cố Thất Hải đến cục cảnh sát chính là một năm trước, khi đấy cô vẫn là nghi phạm của một vụ án mạng.
Bẵng đi một thời gian, không ngờ thân phận hiện tại của cô đã thay đổi rồi, “đổi nghề” thành thanh tra điều tra án mạng.
Cố Thất Hải còn chưa thích ứng được với bầu không khí ở cục cảnh sát, còn Mã Tu Hòa lại thấy rất thân quen với nơi này, anh thoải mái dẫn cô đi một mạch đến văn phòng cảnh sát hình sự, sau khi cùng nhau phá vụ án người hâm mộ, tất cả cách cảnh sát của văn phòng hình sự đều đã có ấn tượng tốt với Mã Tu Hòa, không nói lời nào liền dẫn họ đến phòng của Phó Cảnh Diệu.
Lúc đó Phó Cảnh Diệu còn đang bận sứt đầu mẻ trán vì vụ án phân thây, khi Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải bước vào, vẻ mặt Phó Cảnh Diệu mệt mỏi, ngay cả hơi sức để chào hỏi cũng không có.
Phó Cảnh Diệu đưa cho hai người một tập tài liệu, “Chuyện hai người muốn điều tra đều được ghi lại trong này, đúng như hai người đoán, một tháng trước khi Ông Hạo Cường gặp chuyện, Lục Yên thường xuyên ra hàng internet, có một số hàng internet đã ghi lại được hình ảnh của cô ta khi đến.”
Cố Thất Hải nghi ngờ hỏi: “Gia cảnh của Lục Yên cũng khá giả, cô ấy muốn lên mạng thì cần gì phải ra hàng Internet? Hơn nữa những hàng Internet mà cô ấy đi lại còn ở rất xa.”
Mã Tu Hòa cầm tài liệu lên, lật sang trang khác, “Tất nhiên là không muốn lưu lại dấu vết, chỉ tiếc là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.”
Phó Cảnh Diệu gật đầu: “Chuyên gia kĩ thuật vừa khôi phục lại lịch sử dùng máy ở quán Internet, phát hiện ra gần đây Lục Yên vẫn luôn đăng nhập vào hai trang web trong nước, có quan hệ rất thân mật với một ID khác trên đó. Về phần thân phận thực sự của ID đăng nhập kia, vì diễn đàn không quy định đặc biệt về chuyện đăng kí hội viên, nên hiện tại nhân viên của tôi vẫn còn đang tìm.”
Mã Tu Hòa lấy bút, khoanh lại một số nội dung trong tài liệu, rồi cuộn tập giấy lại, đưa cho Cố Thất Hải, chuyển chủ đề: “Tối hôm qua tôi xem tin tức trên TV mới biết được tổ cậu đang điều tra chuyên án về một vụ án phanh thây, hôm nay tôi đến là để hỏi tài liệu về vụ án ấy.”
Phó Cảnh Diệu nghe vậy thì giật mình, Cố Thất Hải cũng thế. Ngay cả cô cũng không biết hôm nay Mã Tu Hòa đến đây còn là vì một vụ án khác nữa.
Theo lý mà nói, cấp trên trong cục không hề có ý định cho Mã Tu Hòa tham gia vào vụ án phanh thây này, nhưng trong khoảng thời gian này tổ chuyên án đang gặp khó khăn trong quá trình điều tra. Phó Cảnh Diệu thầm cân nhắc trong lòng một chút, nếu đưa tình hình của vụ án này đưa cho Mã Tu Hòa, đầu tiên là anh có thể sửa sang lại các chứng cứ một cách rõ ràng, thứ hai là một người có năng lực suất sắc là chuyện ai cũng có thể thấy, có khi lại có thể tăng tiến độ của vụ án.
Đây rõ ràng là một quyết định lợi nhiều hơn hại.
Phó Cảnh Diệu đứng dậy đóng cửa lại, bắt đầu kể tóm tắt lại các tình tiết khó hiểu của vụ án phanh thây này cho Cố Thất Hải và Mã Tu Hòa.
Sáng sớm ngày tháng , một ông lão chuyên thu gom phế liệu ở thành phố Hương thấy trong một đống đổ nát một túi hành lý, ông lão thấy túi vẫn còn mới tinh, chất liệu lại tốt, nhưng rất nặng, ông lão nghĩ bên trong có thể có chứa đồ gì đó đáng giá, vì thế liền mở túi ra, không ngờ bên trong lại chứa hơn mười khối thi thể máu tươi đầm đìa.
Chỗ khối thi thể ấy sau khi được đưa đến chỗ pháp y để tiến hành khám nghiệm, khám nghiệm xong thì thấy được nạn nhân là một cô gái, tuổi khoảng từng đến , cao khoảng cm, thân hình thuộc hạng trung bình, thời gian tử vong là khoảng hai giờ sáng hôm trước.
Cảnh sát dựa theo chỗ tin tức ấy tiến hành điều tra trên toàn thành phố, kết hợp với các số liệu của các cô gái bên phòng điều tra người mất tích, cuối cùng cũng xác định được thân phận của nạn nhân.
Tên nạn nhân là Hùng Tình Tình, tuổi, là người đến từ thành phố Châu, thành phố giáp liền với thành phố Hương, không có nghề nghiệp cụ thể, là một bà chủ của gia đình, bốn ngày trước đã ngồi thuyền đến thành phố Hương, nguyên nhân không rõ.
Cảnh sát có tra hỏi qua bạn bè của Hùng Tình Tình, biết được Hùng Tình Tình không hề có người quen nào ở thành phố Hương.
Mà trong quá trình tra hỏi, hầu như tất cả mọi người đều nghi ngờ người sát hại nạn nhân chính là chồng của cô, Đặng Tinh. Trong khoảng thời gian ba năm kết hôn, Đặng Tinh từng nhiều lần ở bên ngoài…., khiến cho Hùng Tình Tình dần dần xao nhãng việc nhà, chìm đắm trong internet. Từ đó Đặng Tinh vẫn luôn nặng lời với cô, có vẻ rất chán ghét.
Nhưng đúng vào hôm rạng sáng Hùng Tinh Tình gặp nạn, nghi phạm đáng ngờ nhất lại đi công tác ở thành phố khác, có cả đồng nghiệp làm chứng.
Vì thế tất cả các manh mối chồng chất lên nhau lại đứt đoạn tại đây.
_______ Phó Cảnh Diệu nhìn Mã Tu Hòa nói: “Cậu nhất định là đã có phát hiện gì mới rồi.”
Không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định chắc chắn.
Vì Phó Cảnh Diệu đã kể rõ các chi tiết của vụ án này, ý cười trên mặt Mã Tu Hòa càng lúc lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Giống như anh đã thực sự chứng kiến toàn bộ vụ án rồi vậy.
Mã Tu Hòa không nói gì, anh lại quay đầu nhìn Cố Thất Hải bên cạnh, cô cúi đầu sắc mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt lại với nhau, mỗi khi cô đang chăm chú suy nghĩ, cô đều luôn coi mọi người như không khí như vậy. Không quá lâu sau, cô lại vội vàng mở tập tài liệu trong tay ra, lục lọi, khi nhìn lại nội dung trong đó, ánh mắt cô như nhìn thấy ánh sáng, sáng rực lên.
Mã Tu Hòa cười nói, đề nghi: “Không bằng trước tiên chúng ta hãy nghe lời giải thích của Thất Hải đi.”
Cố Thất Hải kinh ngạc nhìn Mã Tu Hòa, nhưng giọng nói của Mã Tu Hòa không có chút ý trêu chọc nào, anh rất tin cô.
Cố Thất Hải lại nhìn Phó Cảnh Diệu một cái, mặc dù anh có chút ngạc nhiên trước quyết định của Mã Tu Hòa, nhưng anh không lên tiếng phản đối, ngược lại anh còn có chút mong chờ.
Dưới sự dẫn dắt ngắn ngủi vài ngày của Mã Tu Hòa, rốt cuộc Cố Thất Hải có thể suy luận ra điều gì? Cố Thất Hải bình tĩnh lại, nhanh chóng nhớ lại phần suy luận vừa rồi của mình, cô có để ý trong phòng có một chiếc bảng trắng sạch sẽ, vì thế liền đi đến đó.
Hằng ngày, khi ở chung với Mã Tu Hòa, có sự dẫn dắt cẩn thận của anh, cô có thể tự nhiên mà nói hết tất cả các phát hiện và suy luận của mình nói ra từng chút một, nhưng lúc này đang ở văn phòng của cục cảnh sát, cách một cánh cửa, cô cũng có thể cảm thấy được sự vất cả của các cảnh sát viên đang điều tra vụ án, hiện giờ cô có thể cảm nhận được, chỉ một câu, một từ phản bác của mình có thể gây nên ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa gánh nặng tâm lý mấy năm qua cũng tạo cho cô rất nhiều áp lực.
Nhưng cô chắc chắn sẽ không lùi bước.
Cố Thất Hải hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Đầu tiên, em cảm thấy vụ án này và vụ án của Ông Hạo Cường có một số chỗ giống nhau.”
Phó Cảnh Diệu nghe vậy liền sửng sốt, mà trên mặt Mã Tu Hòa ý cười lại càng đậm.
Cố Thất Hải cầm bút, vừa viết chữ lên bảng trắng, vừa nói: “Điểm thứ nhất, là bối cảnh giống nhau. Ở cả hai vụ án, trước khi bị sát hại, cuộc sống hôn nhân của nạn nhân đều gặp vấn đều, mà nghi phạm lớn nhất của cả hai vụ án đều là người bầu bạn của nạn nhân: Lục Yên, Đặng Tinh, nhưng hai nghi phạm lớn nhất này lại đều có bằng chứng ngoại phạm rất chắc chắn.
Điểm thứ hai, là thời gian hai người bị sát hại rất gần nhau. Thời điểm tử vong của Ông Hạo Cường là tối ngày tháng , trong khoảng từ đến giờ, mà của Hùng Tình Tình lại là rạng sáng ngày tháng , hai giờ sáng, nhìn qua thì có vẻ hai vụ án xảy ra vào hai khoảng thời gian hoàn toàn độc lập, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy hai vụ án diễn ra rất gần nhau, chỉ cách nhau khoảng hơn tiếng đồng hồ.
Về phần điểm giống nhau thứ ba… Không, không hẳn là điểm giống nhau, mà là điểm giống nhau giữa Lục Yên và Hùng Tinh tình, một tháng trước khi Ông Hạo Cường bị giết hại, Lục Yên thường xuyên đến quán Internet, mà Hùng Tình Tình cũng là một người cuồng Internet đến cực độ.”
Nói đến đây, Cố Thất Hải liền đặt bút xuống, lại mở tập tài liệu trong tay ra, trong bản ghi chép về các số liệu thu được khi Lục Yên lên Internet có một cột thống kê riêng, trong đó có ghi lại địa chỉ IP của ID thường xuyên tiếp xúc với Lục Yên.
Địa điểm: Thành phố Châu.
Cố Thất Hải nói: “Căn cứ vào cách nói của người thân và bạn bè của Hùng Tinh Tình, cô ta không hề có hiểu biết gì về thành phố Hương, mà Hùng Tình Tình lại là một người nội trợ, cuộc sống chỉ quẩn quanh một vòng tròn nhỏ bé, tất nhiên sẽ không vì công tác mà đến thành phố Hương. Vậy mục đích cô ấy đến thành phố Hương này là gì? Cho nên em mới thử lớn mật suy luận rằng, không phải Hùng Tình Tình không có người quen ở thành phố Hương, mà là không có người quen biết thực sự ngoài đời ở nơi này. Hùng Tinh Tình đến thành phố Hương không phải là gặp người quen ở ngoài đời, mà là gặp mặt người từ trước đến nay cô vẫn quen biết trên internet.
Mặc dù dựa vào lời suy luận của em, và cả ba điểm giống nhau kia, còn chưa thể chắc chắn được người bạn qua mạng của Lục Yên là Hùng Tình Tình, nhưng em cảm thấy được hai vụ án có nhiều trùng hợp như vậy, chắc chắn không chỉ là tình cơ. Trước kia em đã đọc rất nhiều tài liệu, tiểu thuyết trinh thám, trong đó có một chủ đề là loại thủ đoạn ‘trao đổi giết người’ .
Giả thiết là Lục Yên và Hùng Tình Tình đã quen biết nhau qua diễn đàn trên mạng, vì ở cuộc sống bên ngoài hai người đều có hận ý đối với chồng mình, nên dưới sự đồng cảm với nhau, hai người đều thống nhất đề ra một kế hoạch giết người, kèm theo đó là sự đảm bảo bản thân mình có được chứng cứ ngoại phạm chắc chắn nhất.
Từ đó thì dù cho Ông Hạo Cường có bị sát hại, Lục Yên bị nghi ngờ nhiều nhất đi chăng nữa, nhưng người ra tay giết người không phải là cô ta, cho nên cô ta có thể thuận lợi tránh được sự điều tra của cảnh sát. Cũng như vậy đến khi sát hại Đặng Tinh, hai người cũng sẽ thực hiện kế hoạch tương tự.
Em nghĩ khi đó Lục Yên và Hùng Tình Tình đã đề ra kế hoạch như vậy, nhưng khi Hùng Tình Tình làm theo kế hoạch, bí mật đến thành phố Hương để sát hại Ông Hạo Cường, thì có một chuyện bất ngờ nằm ngoài dự đoán của cô ấy xảy ra - Lục Yên làm phản” Cố Thất hải bỗng nhiên trầm trọng bổ sung thêm, “Không, có lẽ ngay từ đầu, Lục Yên vẫn luôn lợi dụng Hùng Tình Tình mà thôi.”