Edit + Beta: An Dung Ni
“Mã Tu Hòa, Cố tiểu thư, lần này gặp mặt, tôi thua tâm phục khẩu phục.
Vĩnh biệt.”
Trong trí nhớ của Cố Thất Hải chỉ có những lời này, sau đó là tiếng súng
vang lên.
Tiếng súng vang vọng trong tai của Cố Thất Hải, cô còn nghe được tiếng
hít mạnh của Hà Diễn, mà Mã Tu Hòa vốn đứng cạnh cô…. Đã biến mất.
Sau khi X đưa ra lời cáo biệt thảm thiết, Mã Tu Hòa đã đánh gục X xuống
mặt đất, hai người giằng co dữ dội trên mặt đất. Dường như X đã hạ quyết tâm
muốn chêt, không chút do dự bóp cò súng, Mã Tu Hòa nhanh như chớp lao
đến đè mạnh X xuống đất, trong một giây mà tiếng súng vang lên ấy, mũi súng
đang chỉ về phía Mã Tu Hòa.
Đại não Cố Thất Hải dường như trống rỗng, khi cô hoàn hồn lại, Mã Tu
Hòa đang nằm trên mặt đất, đưa lưng về phía cô, mà súng cũng không nằm
trong tay X.
X bình yên vô sự kinh ngạc nhìn Mã Tu Hòa.
Máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ chỗ Mã Tu Hòa đang nằm.
Cố Thất Hải chạy đến, ôm lấy Mã Tu Hòa, anh vẫn còn mở mắt, nặng nề
thở dốc, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ thấm đầy mồ hôi.
Cố Thất Hải nhanh chóng tìm được chỗ đang chảy máu trên người Mã Tu
Hòa, trên đùi anh có một vết thương nhỏ dài, miệng vết thương không sâu,
cũng không trúng đạn. Khi súng bị cướp cò, anh đã nhanh nhẹn né tránh, viên
đạn chỉ sượt qua đùi anh.
Cố Thất Hải nén nước mắt, xé ga giường, băng bó sơ qua miệng vết thương
cho anh.
Mã Tu Hòa khẽ cắn môi, mượn sức Cố Thất Hải ngồi dậy, quay đầu nhìn X
vẫn còn chưa hoàn hồn.
“X, anh đã suýt chết một lần, mạng lúc này của anh là do tôi cứu, trước khi
anh chưa chuộc được tội, tôi sẽ không để cho anh chết dễ dàng.”
X nhìn Mã Tu Hòa một lượt, chua sót mỉm cười trấn an anh: “Anh vẫn là
thiên địch của tôi như ngày nào.”
______
Sau đó không lâu, trời lại bừng sáng.
Dường như ông trời linh nghiệm, mưa to suốt bốn ngày liền cuối cùng
cũng chịu ngừng.
Mặc dù phải trả giá rất nhiều, nhưng một loạt án mạng ở biệt thự cầu vồng
đã chấm dứt, bi kịch cũng không bao giờ lặp lại nữa.
Cố Thất Hải ôm Mã Tu Hòa đang bị thương, lặng lẽ rơi lệ.
“Khóc cái gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.” Mã Tu Hòa vươn tay, lau đi
nước mắt trên mặt cô.
“Em biết.” Cố Thất Hải ôm chặt Mã Tu Hòa, “Nhưng khi tiếng súng vang
lên, nghĩ đến việc mất anh, cả thế giới của em dường như sụp đổ hoàn toàn.”
“Anh không ở cạnh em, em vẫn có thể tự lo mọi chuyện đâu vào đó. Thất
Hải, em quả nhiên là một người xuất sắc.”
“Chuyện này không giống anh, khi ấy em vẫn tin rằng anh không phải là
hung thủ, nên liều mạng điều tra để làm sáng tỏ chân tương.” Cố Thất Hải khịt
mũi, thu lại vẻ yếu đuối, nói như đóng đinh vào cột: “Mã Tu Hòa, nếu như về
sau anh còn dám gặp chuyện không may, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
“Được rồi, anh đồng ý.” Mã Tu Hòa dịu dàng hôn mặt cô. “Em ở đâu, anh
sẽ ở đó.”
Trời đã sáng hoàn toàn, lúc này ở phía xa có tiếng vù vù vang lên mỗi lúc
một lớn. Cố Thất Hải vén rèm cửa, thấy Hà Diễn mang theo năm người vừa
nãy chạy trối chết trở về. Hà Diễn ngẩng đầu, nét mặt vui vẻ, cậu hét lớn với
Cố Thất Hải trong biệt thự: “Trực thăng đến rồi!”
Mã Tu Hòa ngối trên giường nở nụ cười: “Cuối cùng Phó Cảnh Diệu cũng
đến đây.”
Khi trực thăng hạ cánh xuống bãi đất trống phía trước biệt thự, đúng như
lời Mã Tu Hòa, Phó Cảnh Diệu mặc cảnh phục nhảy xuống. Anh thấy Mã Tu
Hòa bị thương, vội vàng bước đến, “Tu Hòa, cậu không sao chứ?”
Mã Tu Hòa hời hợt nói: “Chỉ là trầy da thôi.”
Cố Thất Hải đỡ Mã Tu Hòa, hỏi Phó Cảnh Diệu: “Sao anh lại đi trực thăng
đến đây?”
“Buổi tối đầu tiên mấy người đến biệt thự, trước khi Tu Hòa bị thu điện
thoại cậu ta đã gửi cho anh một tin nhắn, nói nếu ba ngày sau vẫn không có tin
tức gì của hai người, thì lập tức đến đây cứu viện, nhưng mấy ngày nay thời
tiết cực kì xấu, bọn anh không có cách nào phái người lên núi. Đến rạng sáng
hôm nay, mưa lớn mới ngừng, cảnh cục liền cho một chiếc trực thăng đến đây
trước, may qua hai người vẫn không sao.”
“Không phải không có việc gì, có ba mạng người tôi không bảo vệ tốt.” Mã
Tu Hòa trầm giọng bổ sung.
Phó Cảnh Diệu nghe xong, tâm trạng cũng trở nên phức tạp. Trận chiến với
X này, tuy rằng phải trả giá rất đắt, nhưng anh tin rằng Mã Tu Hòa cũng đã cố
hết sức.
Cố Thất Hải nói: “Nhưng mà chúng tôi đã biết được thân phận của X, anh
ta đang ở bên trong…”
Cố Thất Hải vừa nói được nửa câu, cảnh sát đến cùng Phó Cảnh Diệu cũng
dẫn X ra ngoài biệt thự, X đeo còng tay, ánh mắt bình tĩnh. Khi đi qua Mã Tu
Hòa và Cố Thất Hải, hắn lặng lẽ gật đầu với hai người.
Sau khi cảnh sát đưa X lên trực thăng, Mã Tu Hòa nói: “Anh ta đã nhận tội
rồi.”
“Tôi tin cậu.” Phó Cảnh Diệu nhìn vết thương trên đùi của Mã Tu Hòa,
“Những cảnh sát khác vẫn còn đang trên đường lái xe tới, cậu bị thương, giờ
cũng lên trực thăng để xuống kia điều trị đi.”
Cố Thất Hải sợ anh cậy mạng, cũng nói thêm: “Những chuyện khác cứ yên
tâm giao cho bọn em.”
Mã Tu Hòa nhìn dáng vẻ gấp gáp của hai người, cũng không muốn khiến
bọn họ phải lo lắng thêm, hơn nữa sao anh có thể không tin tưởng vợ và bạn
thân mình?
Mã Tu Hòa ngồi lên trực thăng, trước khi cất cánh, Cố Thất Hải vẫn luôn
nhìn chằm chằm vào anh. Tiếng cất cánh của trực thăng quá lớn, hơn nữa cách
cánh cửa cabin, căn bản là anh không nghe nổi được cô đang nói gì, nhưng lời
của cô giống như xuyên qua mọi chướng ngại, tiến thẳng vào trái tim anh.
Cô nói: “Chờ em.”
_____
Cố Thất Hải thay Mã Tu Hòa cung cấp tình hình ba vụ án mạng tại biệt thự
cầu vồng với cảnh sát, bên cạnh đó cả chuyện một năm trước bảy người Tào
Tân Lỗi hợp mưu lại để sát hại Lô Thải Hồng, lúc này cảnh sát dựa theo các
manh mối Cố Thất Hải cung cấp để điều tra lại mọi chuyện, bốn người còn lại
cũng chủ động đầu thú về hành vi phạm tội năm đó.
Chân Mã Tu Hòa bị thương cũng không ảnh hưởng đến gân cốt, nhưng vẫn
cần khoảng tháng để hồi phục. Khi dưỡng thương, anh vẫn cố hết sức để báo
cáo tình hình với cấp trên cùng Phó Cảnh Diệu, không lâu sau, những vụ án
của X sáu năm trước chưa được giải quyết cuối cùng cũng được làm sáng tỏ.
Về phần X, hắn làm đúng theo lời giao ước với Mã Tu Hòa và Cố Thất
Hải, thừa nhận tất cả các hành vi phạm tội của mình. Dưới sự điều tra cật lực
của cảnh sát, cuối cùng cũng tra ra được thân thế bí ẩn của hắn.
X tên thật là Tất Nguyên, tuổi, là người thành phố Hương, từ nhỏ đã có
thành tích xuất sắc, thiên phú hơn người, nhưng sau khi tốt nghiệp trung học
hắn lại không học đại học, cùng năm đó, mẹ hắn đột ngột qua đời, hắn cũng
mất tích, không có bất kì ai biết hắn đã đi đâu.
Theo khẩu cung của X, mùa hè năm ấy hắn đã tự tay giết chết mẹ mình,
dựng thành cái chết ngoài ý muốn thành công, sau đó hắn liền bắt đầu con
đường phạm tội của mình.
Sau đó cảnh sát điều tra kĩ hơn những chuyện liên quan đến Tất Nguyên
năm đó thì biết được, cha của Tất Nguyên đã bỏ rơi hai mẹ con hắn từ khi hắn
học tiểu học, mẹ hắn vì không thể chấp nhận được sự phản bội này, nên ngoài
mặt thì quan tâm Tất Nguyên, nhưng sau lưng thì lấy danh nghĩa ‘yêu’ để
ngược đãi, trói buộc hắn trong một thời gian dài. Có lẽ do lớn lên trong hoàn
cảnh khác thường như vậy, nên mới sa chân vào con đường sai trái.
Nhưng mà, một ngày sau khi tuyên bố sự kiện của biệt thự cầu vồng, cục
cảnh sát thành phố Nam đột nhiên có hai người trung niên đến đầu thú, hai
người là cha mẹ của Lô Thải Hồng đã chết một năm trước.
Cha mẹ Lô Thải Hồng nói rõ, là hai người tự mình ủy thác X hỗ trợ điều
tra chân tướng cái chết của con gái, đồng thời phải trừng phạt nghiêm khắc tên
sát nhân vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luận kia. Đối với việc tự thú của
mình, cả hai người đều nói thẳng là vì muốn cảnh sát có thể giảm nhẹ hình
phạt cho X, vì hắn là ân nhân của hai người, nếu không có X, có lẽ cả đời này
bọn họ cũng không thể thoát nổi khỏi nỗi ám ảnh về cái chết của con gái mình.
Sự xuất hiện của cha mẹ Lô Thải Hồng liền khiến cho dư luận xôn xao, các
ý kiến chia ra làm hai phe lớn, có người cho rằng dù là xuát phát từ lý do gì đi
chăng nữa, X vẫn là một tội phạm giết người máy lạnh, phạm vào tội không
thể tha thứ. Mà cũng có người lại cho rằng chẳng qua là X đang giúp những
người yếu đuối cùng đường giết người xấu, những người xấu này cũng mang
trên mình tội chết, nên tội mà X gây ra, cũng có thể xem xét để giảm án.
Khi dư luận đang xôn xao bàn tán về X, Phó Cảnh Diệu gọi cho Cố Thất
Hải và Mã Tu Hòa, trước khi có kết quả xét xử, X yêu cầu được gặp hai người
một lần.
Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải đồng ý.
Đã lâu không nhìn thấy X, Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải có chút kinh ngạc.
Sự kiện biệt thự cầu vồng đã kết thúc một thời gian, mái tóc đen của X
hoàn toàn biến mất, da hắn cực kì tái nhợt, cả người dường như gầy đi một
nửa, nhìn dáng vẻ mặt tù phục của hắn có vẻ cực kì nghèo khó, nhưng khi thấy
Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải bước đến, hai mắt hắn sáng lên.
X đeo còng ta, chỉ vào đầu mình: “Ung thư não, giai đoạn cuối.”
Mã Tu Hòa hỏi: “Từ bao giờ?”
“Chẩn đoán chính xác là vào nửa năm trước, dù có dùng hết các biện pháp
đi chăng nữa cũng chẳng sống được bao lâu.” X cười nhạt, “Quả nhiên là làm
chuyện xấu thì sẽ gặp quả bảo, nhân quả luân hồi, nhưng tôi không hề hối
hận.”
“Nên khi sắp đặt vụ án ở biệt thự cầu vồng, anh cũng muốn lợi dụng vụ án
ấy để dẫn đường cho tôi trở thành người kế thừa?”
X nở nụ cười: “Anh đoán được?”
Mã Tu Hòa nói: “Trong bức thư anh gửi tôi, có một câu tôi vẫn luôn để ý,
‘so với việc nói quan hệ của chúng ta là thiên địch, tôi thấy, nên là ánh sáng và
cái bóng thì đúng hơn’. Sáu năm qua tôi vẫn luôn cố gắng bắt anh, nhưng anh
lại phủ nhận quan hệ thiên địch của chúng ta, ngược lại anh cường điệu hóa
quan hệ giữa ánh sáng và bóng. Bóng được tạo nên từ ánh sáng, ánh sáng và
bóng luôn đi cùng nhau, không có bóng cũng không có cái gì gọi là ánh sáng,
mà ngược lại, không có ánh sáng thì cũng sẽ không có bóng. Mà vụ án biệt thự
cầu vồng lại càng chứng tỏ được rằng quan hệ giữa hai ta là hỗ trợ lẫn nhau,
một khi anh mất, tôi nên bổ sung vào vị trí ấy.”
X cười mà không nói, coi như thừa nhận cách nói của Mã Tu Hòa,
Mã Tu Hòa thay đổi dáng ngồi, lưng đã thẳng lại càng thẳng hơn. Anh nhìn
X đang ngồi đối diện, chậm rãi mà quyết đoán nói: “Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ
không trở thành người kế thừa anh.”
Câu trả lời của Mã Tu Hò dường như đã nằm sẵn trong dự kiến của X, hắn
cũng không hề nổi giận vì chuyện này, hắn bình tĩnh nói: “Trước kia đúng là
như Cố tiểu thư nói, mỗi người dự thi ở biệt thự cầu vồng, trừ bỏ bảy tên phạm
nhân kia, mỗi người đều có một vai diễn tương ứng. Trong lúc anh và tôi so tài
trí, bản lĩnh và các phương diện khác sàn sàn như nhau, thì tôi thật sự hy vọng
anh có thể tiếp nối ý chí của tôi, cho nên mới để cho Cố tiểu thư, Hà Diễn và
Thượng Dũng đến, tất cả đều là để hủy diệt anh. Nhưng dù là chứng cứ hay dư
luận đều bất lợi với anh, thì tình cảm và niềm tin của Cố tiểu thư đối với anh
vẫn trước sau như một, hai người đã khiến cho tôi cảm nhận được thư tình
cảm mà tôi chưa bao giờ tin vào, trên thế giới này nhất định còn tồn tại người
giống hai vị, tôi nghĩ, chuyện cũ của X, có thể kết thúc tại đây được rồi.” Hắn
ngừng lại một chút, giọng nói trở nên thoải mái hơn: “X không cần người kế
thừa.”
______
X cũng hứa với Cố Thất Hải và Mã Tu Hòa, ở phần cuối cuộc đời mình,
hắn sẽ cố gắng phối hợp hết sức với cảnh sát, nói hết những lần phạm tội của
mình trong suốt sáu năm qua cho cảnh sát, thời gian chuộc tội của hắn, giờ
mới bắt đầu.
Trên đường về nhà, Cố Thất Hải giúp Mã Tu Hòa chầm chậm đi bộ, nắng
chiều rực rõ, kéo dài hai chiếc bóng đan vào nhau của hai người. Cố Thất Hải
nhìn xuống chân hai người, nhẹ nhàng hỏi: “Đã xong?”
Cô đang nói về một loạt vụ án liên quan đến X.
“Phải, đã xong.” Mã Tu Hòa nói chắc chắn, giống như đêm hỏa hoạn mà
hai người gặp nhau lần đầu, giọng điệu chắc chắn của anh khi nói ra suy luận
của mình, nhưng mà so với lúc ấy, bây giờ giọng anh còn mang theo sự dịu
dàng chỉ thuộc về cô.
Mã Tu Hòa nói: “Thất Hải, từ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, anh chưa
bao giờ nghĩ sẽ có ngày như hôm nay, dù cho anh có phá được bao nhiêu vụ án
đi chăng nữa, anh cũng không thể biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện
gì, có lẽ sau này chúng ta sẽ còn gặp phải chuyện nguy hiểm hơn lần này.”
“Em hiểu, em cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Cố Thất Hải quay đầu nhìn
anh, “Mặc dù em có chút nhát gan, nhưng vì anh, dù thế giới đáng sợ đến mấy,
em cũng nguyện ý bước vào.”
Mã Tu Hòa nhéo nhéo mặt cô, “Anh tuyệt đối sẽ không rời bỏ em.”
“Em cũng sẽ đuổi kịp theo bước chân của anh.” Cố Thất Hải đắc ý, “Qua
vụ án này, thám tử thực tập là em đây hẳn là có thể tốt nghiệp được rồi chứ?”
“Biểu hiện lần này của em đúng là rất tốt, nhưng mà để tốt nghiệp thì còn
thiếu một việc.”
“Việc gì?”
“Hối lộ thầy giáo, em không biết luật lệ này sao?” Mã Tu Hòa trêu cô.
Cố Thất Hải dựa theo ý anh, hỏi: “Em nên hối lộ thế nào thì mới có thể
thuận lợi tốt nghiệp đây?”
“Nể mặt em, em chỉ cần cho anh tiếp cận thân mật, sao cho vào sâu nhất là
được rồi.”
Thân mật….. Vào sâu nhất….
Không phải là….
Cố Thất Hải đỏ mặt, giả bộ đấm mạnh vào ngực Mã Tu Hòa, anh cười một
chút, nắm nay cô, ôm vào lòng.
Anh nói bên tai cô: “Chờ chân anh khỏi hắn, anh sẽ nhận hối lộ.”
“….. Vậy chân anh phải nhanh khỏi đấy.”
Mã Tu Hòa nhíu mày, giờ mười đầu ngón tay đan vào nhau của hai người
lên, dịu dàng đặt xuống đó một nụ hôn.
Cố Thất Hải cười cười, nắm chặt tay anh.
Khi đi sang đường, Cố Thất Hải đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Tu Hòa,
nếu vụ án của X đã kết thúc, vậy tập hồ sơ trong thư phòng có thể kết án được
rồi đúng không?”
“Ừm.”
“Để em viết giúp anh nhé.”
Mã Tu Hòa nhìn Cố Thất Hải đang hào hứng, không do dự đáp: “Được,
nhưng tiều đề của hồ sơ nên sửa lại.”
“Sửa thành gì?”
“Seventh Code (vụ án thứ bảy)”
Nếu không có em, vụ án dài đằng đẵng này cũng sẽ không thuận lợi kết
thức, mà bên cạnh dáng người cô độc của anh cũng sẽ không có bóng dáng
của em.
Cố Thất Hải nghe vậy, có chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi nguyên nhân
của cái tên ấy, ngược lại còn hào hứng hơn.
“Cứ yên tâm giao cho em.” Cô nói với dáng vẻ ‘việc nhân đức không
nhường ai’
Sau khi Cố Thất Hải được Mã Tu Hòa đồng ý, vài ngày tiếp theo cô đều
nhốt mình trong thư phòng, chăm chú ghi lại các sự kiện ở biệt thự cầu vồng,
và những chuyện sau này liên quan đến X, hoàn toàn không để ý đến bất kì
chuyện nào khác. Ngay cả Mã Tu Hòa nóng lòng muốn thân thiết với cô cũng
không được bước vào.
Thừa dịp hôm nay Cố Thất hải đi làm ở phòng tranh, Mã Tu Hòa lén vào
thư phòng. Trên bàn lớn xếp đầy một đống tài liệu và ảnh chụp, chính giữa là
tập hồ sơ mà mấy ngày nay Cố Thất Hải đang liều mạng ghi chép lại.
Mã Tu Hòa cầm lên xem một lúc, hồ sơ Cố Thất Hải làm mặc dù không
hoàn hảo lắm, nhưng những phần quan trọng đều được ghi lại đầy đủ, sẽ có
một ngày cô nhất định sẽ làm tốt hơn thế này nhiều.
Mã Tu Hòa bật cười, anh khép lại tập tài liệu, lúc này mới để ý đến tiêu đề
của hồ sơ.
“Seventh Chord (Hợp âm thứ bảy)”
Mã Tu Hòa ngớ người, rồi lập tức hiểu ra.
Hai từ này phát âm có chút giống nhau, thảo nào cô nghe nhầm.
Mã Tu Hòa tìm giấy bút, định viết lại từ đúng cho Cố Thất Hải thấy lỗi sai
này. Nhưng anh vừa đặt đầu bút xuống, đột nhiên lại dừng tay.
Không, cô không viết sai.
Đây là vụ án mà bọn họ cùng phá án, cứ giữ nguyên theo ý cô đi.
Giống như tương lai của hai người.