Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Các người làm việc như thế nào vậy? Làm sao lại để cho người ta đến đây được?" Bên trong một phòng thay quần áo ở hậu trường, khuôn mặt của Lê Vi Khanh kiếm nén tức giận nói: "Tôi trả thù lao để mấy người làm việc như vậy sao?"
Đầu dây bên kia là giọng nói của một nam nhân: "Cái này cũng không thể trách chúng tôi được a Lê tiểu thư, chúng tôi vừa mới chuẩn bị thì đột nhiên có người đi đến."
"Có người đi đến?" Lê Vi Khanh nhíu mày: "Là người nào?"
Giọng của đàn ông cùng gió thổi tới vang vào: "Kỷ tổng đột nhiên lại đây."
Vốn dĩ bọn họ đã ngồi chờ sẵn ở trong bóng tối, nhìn thấy những bác gái kia nắm lấy khăn choàng cổ của Giản Yên kéo xuống, vừa mới chuẩn bị chạy tới chụp ảnh gây sự liền nhìn thấy Kỷ Vân Hân, một mình Giản Yên thì bọn họ còn dám chụp tới, nhưng nếu đụng tới Kỷ Vân Hân thì liền mệt người.
Lê Vi Khanh cắn răng: "Vân Hân?"
Nam nhân khẳng định nói: "Là Kỷ tổng, nàng còn đem người kia mang đi, chúng tôi đương nhiên sẽ không dám chụp lên."
Hắn nói xong động viên Lê Vi Khanh: "Chỉ là cô yên tâm, chúng tôi còn có một chiêu khác."
Lê Vi Khanh tắt điện thoại đi sau đó ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng thay đồ, nhân viên đều đi lại tới tới lui lui, còn có người đang hỏi: "Giản Yên đã đến rồi đúng không?"
Nàng nắm chặt tay lại, móng tay bấm vào sâu trong lòng bàn tay.
Giản Yên đang ở trong phòng thay đồ cách vách, nàng cùng Đỗ Dịch dùng chung một phòng, trong phòng chất đầy hoa tươi, đôi lúc còn có nhân viên làm việc đi vào xin chữ ký, Giản Yên cũng cầm lấy vài tờ bưu thiếp từ trong túi xách ra, Đỗ Dịch vừa viết vừa nói: "Em xem tại sao lại náo nhiệt như vậy a."
Đỗ Dịch cùng Vu Duyệt là bạn tốt, thái độ đối với Giản Yên cũng tự nhiên không xa lạ gì, hơn nữa mấy lần trước tập luyện hai người cũng đã giao lưu qua, vì lẽ đó bây giờ nói chuyện không hề khác biệt gì so với bạn bè, Giản Yên ngồi ở một bên để cho chuyên gia trang điểm hoá trang nói: "Ai bảo anh nổi tiếng như vậy."
Đỗ Dịch bị nịnh nọt hắn liền ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Giản Yên, cười: "Vậy một chút nữa em cũng ký tên cho tôi đi."
Giản Yên: "Làm gì?"
Đỗ Dịch ký xong sau đó đem bưu thiếp đặt ở trên tay nàng: "Khẳng định sau này em sẽ càng nổi tiếng hơn."
Giản Yên lắc đầu không để ý tới những lời này.
Sau một tiếng, Giản Yên cũng thay xong vũ phục cùng trang điểm, nàng chờ mãi nhưng vẫn chưa thấy Tô Tử Kỳ tới đây, ngẫm lại liền không yên lòng gọi điện thoại cho Tô Tử Kỳ, đầu dây bên kia ồn ào không ngớt, những âm thanh ồn ào rất lớn, Giản Yên nói: "Tô tỷ chị ở đâu vậy?"
Tô Tử Kỳ có chút không kiên nhẫn nói: "Chị đang ở bệnh viện đây."
Giản Yên lập tức nghĩ đến những bà lão không chịu giảng hoà kia, bọn họ không muốn để cho Tô Tử Kỳ đưa bọn họ đến bệnh viện, nàng im lặng nói: "Vâng, Tô tỷ cứ hoàn thành công việc trước đi."
Tô Tử Kỳ thở dài: "Em cố lên."
Vốn dĩ là nàng chuẩn bị chờ cảnh sát lại đây sau đó liền rời đi, thế nhưng những bà lão này vẫn tóm lấy nàng không tha, bọn họ vốn là người lớn tuổi, cậy già lên mặt ngay cả cảnh sát đến bọn họ cũng không ngại, cãi nhau muốn đi đến bệnh viện, hiển nhiên là nàng muốn đi mà đi không được.
Giản Yên nghe ra được giọng nói của nàng thật sự bất đắc dĩ, động viên nói: "Không có chuyện gì, chị đừng lo, em sẽ cùng Đỗ Dịch luyện tập thêm chút nữa rồi một hồi mới lên sân khấu."
Tô Tử Kỳ trả lời: "Được, chị đã gọi điện cho Diêu tỷ, em nghe theo chị ấy là được."
Mới vừa ngắt lời Chu Diêu liền xuất hiện ở trước cửa phòng trang điểm, trên tay nàng cần lấy một cuốn kịch bản sân khấu. Vào dạ hội ngày hôm nay, nàng không chỉ biên đạo động tác cho một mình Giản Yên, mà còn có rất nhiều nghệ sĩ khác biên đạo cũng là nàng, cho nên nàng rất bận rộn, nàng vừa bước vào cửa sau đó liền nói: "Yên Yên, đi với tôi đến phòng chờ."
"Đỗ Dịch cũng đi theo."
Chu Diêu mang theo hai người đi sang phòng chờ, cuối cùng nói: "Không có thời gian để luyện tập, Yên Yên em chú ý điều chỉnh tâm trạng của chính mình, đừng quá sốt sắng, tôi phải đi ra ngoài, đến lúc biểu diễn sẽ có người thông báo cho các em."
Giản Yên cùng Đỗ Dịch mắt nhìn lẫn nhau, gật đầu, Chu Diêu yên tâm đi ra ngoài.
Đến cùng thì dạ hội cũng không phải là những ngày lễ bình thường, bầu không khí vô cùng khẩn trương, cũng vô cùng bận rộn, phía trên tường phòng chờ có một TV in. Giờ phút này máy quay đang ghi hình trực tiếp khung cảnh của dạ hội, khách mời đã bắt đầu ngồi xuống, màn hình từ phía xa bắt đầu tiến lại gần, những hàng ghế phía sau vẫn chưa có người tiến vào, tất cả khách mời ở hàng ghế ba, bốn đều đã ngồi xuống, hàng ghế đầu tiên là một loại bàn tròn sang trọng, trên mặt bàn bày ra hoa quả cùng những viên kẹo có giấy gói màu đỏ, nhìn rất vui mắt, màn hình lúc xa lúc gần, cuối cùng lại rơi vào trên người của lão bản Kinh Nghi, Kỷ Vân Hân.
Ngồi bên người Kỷ Vân Hân là Lư Khai Bình, còn có một người gọi là Hạ tổng, là lão bản của công ty giải trí Sáng Thế, ở nhà hắn đứng thứ bảy, vì vậy người ta gọi hắn là Thất thiếu. Máy quay chiếu vào hình dáng của ba người, Hạ Ý đang nói chuyện cùng với Lư Khai Bình, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chăm chú vào người Kỷ Vân Hân, hỏi: "Nghe nói Kỷ tổng hợp tác cùng với Lư tổng trong bộ [ Nhất Mộng ] ?"
Chuyện này ở trong giới cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, ánh mắt đầu tư của Kỷ Vân Hân luôn luôn rất độc đáo, chọn điện ảnh hay phim truyền hình không phải là vì kiếm danh tiếng mà là vì kiếm tiền, do đó không ít người muốn hợp tác với nàng. Mấy năm đầu khi nàng mới vừa nhận chức, lúc đó Kinh Nghi vẫn chưa rộng lớn giống như bây giờ, cho nên liền quay vòng hợp tác tài chính với rất nhiều người khác, Hạ Ý có cùng Kỷ Vân Hân hợp tác qua mấy lần, thế nhưng gần một năm nay, Kỷ Vân Hân rất ít tìm đến hắn, ngược lại nàng nhiều lần liên hệ với Lư Khai Bình, cơ hội kiếm tiền của hắn tự nhiên ít đi, do đó cũng không biết bao nhiêu lần hắn lén lút nhổ nước bọt Kỷ Vân Hân. Lần này nghe nói Lư Khai Bình lại hợp tác cùng với Kỷ Vân Hân, trong lòng hắn vừa tức vừa lo, đám bạn của hắn còn một mực lấy chuyện này ra mà đâm chọt hắn.
"Thất thiếu, có phải Kỷ tổng lại hợp tác cùng với tiểu tử Lư Khai Bình kia không?"
"[ Nhất Mộng ] là một tác phẩm lớn, tiền kiếm lời từ đấy có thể không ít đâu, cậu có đầu tư vào đó không?"
"Thất thiếu, không phải cậu bị đá văng ra nữa chứ? Đến đây đến đây, nhất định phải nịnh bợ nữ nhân Kỷ Vân Hân kia làm gì, lại đây ca ca mang cậu đi kiếm tiền!"
Kiếm tiền mẹ nó! Bọn họ tưởng chuyện này là một trò đùa trẻ con không ai để ý sao!
Còn có người hỏi: "Thất thiếu, có phải là cậu đắc tội với Kỷ Vân Hân không?"
Đắc tội cái rắm, hầu như nửa năm này hắn đều chưa từng nhìn thấy bóng người Kỷ Vân Hân, vào lần hợp tác trước hắn đã muốn đem Kỷ Vân Hân kéo vào vòng nhỏ của chính mình, kết quả Kỷ Vân Hân khó chơi, nếu không phải là những cuộc gặp gỡ hợp đồng quan trọng, thì những chuyện khác khác đừng nói tới nàng, ngay cả lịch trình của nàng hắn cũng không biết, vì lẽ đó Hạ Ý thật sự là không biết chính mình làm sai ở chỗ nào.
Lư Khai Bình nghe được lời hắn nói thì ngẩng đầu lên, trả lời rằng: "Tài chính bên tôi không đủ, nên đi tìm Kỷ tổng giải vây."
Hạ Ý cười: "Lư tổng làm vậy là cậu sai rồi, hai anh em ta còn phân biệt ai là ai sao? Tài chính không đủ, thì trực tiếp đến tìm tôi là được a."
Công ty giải trí Sáng Thế cũng là một công ty không nhỏ, Hạ Ý đi theo gót chân của Kỷ Vân Hân cũng kiếm được một bộn hợp động, vì lẽ đó cũng có chút danh tiếng ở trong giới giải trí, đương nhiên Lư Khai Bình sẽ không đắc tội tới, hắn nói: "Nếu đã nói như vậy rồi, sau này mong Thất thiếu nói nhiều thêm một chút về chuyện đầu tư."
Hạ Ý cầm một chén trà đặt ở trên cái bàn tròn kia lên nhấp vào một hớp: "Đó là chuyện đương nhiên, vậy tài chính của bộ [ Nhất Mộng ] đều đã đủ chưa? Nếu như còn thiếu. . ."
"Không thiếu." Kỷ Vân Hân nhàn nhạt đánh gãy lời của hắn, lời nói của nàng không lớn nhưng lại phát âm rất rõ ràng, giọng nói hơi trầm lạnh lùng, nhưng đủ để khiến Hạ Ý cùng Lư Khai Bình nghe thấy, Hạ Ý gật đầu: "Được, vậy thì lần sau hợp tác."
Kỷ Vân Hân giương mắt lên nhìn hắn, cuối cùng hắng giọng một cái, lại cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Từ khi nàng download Weibo về sau đó cũng không có gỡ bỏ ứng dụng xuống, tuần trước khi đi công tác nàng vì muốn trả lời một cái bình luận nên học được cách đăng kí một cái tài khoản phụ khác, sau đó chuyện gì đã làm được rồi thì không thể kiềm chế lại được, cứ giống như bị nghiện, bất cứ thời gian rảnh rỗi nào nàng đều dùng điện thoại để lướt Weibo.
Đương nhiên không phải vì nàng quan tâm đến những chuyện bát quái của người khác, càng sẽ không giống như người qua đường mà đi đu CP, hay lên mạng để tìm đường ăn, nàng lướt Weibo chỉ là để quan tâm đến Giản Yên, tình cờ nhìn đến động thái của người này. Weibo lại đưa đẩy tin tức cực kì tốt, biết nàng chỉ quan tâm đến Giản Yên mỗi ngày đều đẩy tin tức mới nhất của Giản Yên cho nàng.
——Kẹo đường Giản Yên tới đấy, nhanh tay ấn vào xem nào!
——Chuyện tình của Giản Yên cùng La thần không thể không nói tới.
——Video khiêu vũ của Giản Yên lộ ra ánh sáng.
——Giản Yên cùng La thần ở trong đoàn phim ngọt ngào với nhau.
——Giản Yên tham gia dạ hội của Kinh Nghi.
Mới lướt đi được một vòng, Kỷ Vân Hân nhấn vào cái tiêu đề Giản Yên tham gia dạ hội của Kinh Nghi ở phía cuối, mở ra liền xuất hiện một tấm ảnh. Giản Yên ăn mặc lễ phục nghiêng người chụp ảnh, theo ánh đèn nghiêng xuống, trên mặt nàng mang theo một nụ cười nhạt, cả người như có ánh sáng phát ra, óng ánh đến sáng cả mắt, phía dưới tiêu đề đều là fans nàng điên cuồng biểu lộ.
——Tiểu tỷ tỷ đẹp đến động lòng người!
Quả thật rất đẹp.
——Yên Yên, ma ma vẫn yêu mỗi một mình ngươi! Ngươi là xinh đẹp nhất!
Đúng là xinh đẹp nhất.
——Ánh đèn flash chiếu lung tung đều muốn hoa cả mắt, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy Giản Yên như thế này, quá mê người.
Xác thực mê người.
——Yên Yên ô ô ô ô, ngươi là một cái tuyệt thế đại bảo bối gì vậy, ngươi để ta nhìn thấy ngươi như vậy thì sau này ta làm sao còn có thể yêu thích người khác, làm lão bà ta đi có được hay không?
Xác thực —— lão bà?
Lão bà?
Hiện tại mọi người đều có thể tùy tiện xưng hô như vậy sao?
Kỷ Vân Hân nhìn chằm chằm cái bình luận này ánh mắt liền nặng nề, cuối cùng cái gì cũng đều không có bình luận lại liền thoát Weibo ra.
Sau khi tất cả các khách mời phía sau đã đến đông đủ dạ hội liền được bắt đầu, máy quay đều đảo qua đảo lại trước trước sau sau vô số lần, Giản Yên đang ngồi trong phòng chờ liếc mắt lên màn hình TV liền nhìn thấy Kỷ Vân Hân ngồi ở hàng ghế đầu tiên, trên tay nàng đang cầm lấy điện thoại, mặt mày lúc thì giãn ra, lúc thì nhìn chăm chú rồi nhăn lại.
Chắc là đang làm việc đi, chỉ có khi làm việc thì tâm tình chị ấy mới biến hóa giống như vậy.
"Giản tiểu thư, Đỗ tiên sinh, chuẩn bị bắt đầu."
Trong màn hình, dạ hội đã được bắt đầu, MC là một người làm việc lâu năm ở Kinh Nghi, đã làm MC của dạ hội được mấy năm, trước kia nghe nói hắn đã có ý định muốn rời sân khấu, nhưng đều không thành công, Giản Yên nghe MC nói xong thì vũ công nhảy mở màn cho dạ hội cũng đã đi lên, đều là một màu đỏ âu, ở trên sân khấu nhìn rất vui mắt, người ngồi dưới sân khấu nghiêm túc nhìn xem, lâu lâu sẽ có vài người châu đầu lại ghé tai nhau, Giản Yên nghe được Đỗ Dịch hỏi: "Căng thẳng không?"
"Không có." Giản Yên rất nhanh hoàn hồn trở lại, cuối cùng tự cười chính mình: "Chỉ có một chút."
Đỗ Dịch thấy sắc mặt được trang điểm tốt của nàng khẽ biến thành trắng toát, hai tay đặt ở trên đầu gối có một chút run rẩy, hắn nói: "Lần đầu tiên tôi lên sân khấu tim đập nhanh tới mức suýt chút nữa thì ngất đi."
Giản Yên hiếu kỳ nhìn hắn, Đỗ Dịch tiếp tục nói: "Tất cả mọi người đều nói chỉ là một cái sân khấu biểu diễn nhỏ xíu, thì có là cái gì, sau này cậu còn phải biểu diễn trên một cái sân khấu còn to lớn hơn như vậy rất nhiều, giống như không ai quan tâm đến tôi có phải chịu áp lực căng thẳng hay là không, lần lên sân khấu đó, tôi đã quên lời bài hát."
Đây là chuyện cũ của Đỗ Dịch lúc hắn vừa mới xuất đạo, cho đến ngày nay vẫn còn bị antifans đem ra nói, mắng hắn không đủ chuyên nghiệp, vô dụng, ngay cả lời bài hát cũng đều không nhớ được. Giản Yên cũng biết chuyện này, mỗi lần Đỗ Dịch ra một bài hát mới, antifans hay dùng chuyện này để công kích hắn, Đỗ Dịch nhún vai nói: "Sau đó tôi đi tới một ngôi chùa xin một cái bùa hộ mệnh."
Đỗ Dịch lấy từ trong túi quần của hắn ra một sợi dây màu đỏ, đưa cho Giản Yên nói: "Mang theo cái này thì không còn hồi hộp nữa."
"Có muốn thử một chút không?"
Giản Yên bị hắn nói tới động lòng, nàng nghĩ đến lỡ như chính mình khi ở trên sân khấu bởi vì quá căng thẳng dẫn đến quên động tác, bị antifans mắng đến mấy năm liền, ngẫm lại không khỏi rét run, tuy rằng cũng không phải chắc chắn sẽ có tác dụng, nhưng có một cái gì đó để an ủi trong lòng cũng tốt, nàng nhận lấy: "Em có thể xem thử không?"
"Đương nhiên có thể." Đỗ Dịch nói: "Vươn tay ra đây."
Giản Yên đưa tay ra, kéo găng tay màu đen lên, Đỗ Dịch giúp nàng mang lên, nói rằng: "Thử một lần năm mươi, thuê một tiếng hai trăm, trả tiền mặt hay là chuyển khoản?"
Giản Yên nhìn hắn nói một cách đàng hoàng trịnh trọng, phi! Này là đàng hoàng trịnh trọng lừa gạt a, một ngụm máu dân lên ở trong cổ họng, nàng suýt chút nữa thì nghẹn chết chính mình.
Cùng Đỗ Dịch trải qua một trò đùa nháo nhào, tâm tình căng thẳng của Giản Yên rút đi không ít, nàng vẫn thuê lại cái sợi dây màu đỏ kia, thuần túy an ủi ở trong lòng, trước khi lên sân khấu thì nàng sờ sờ cổ tay phải, âm thầm tiếp sức cho chính mình.
Rất nhanh MC đã gọi đến tên của Đỗ Dịch, nhân viên vội vã đến mời Giản Yên cùng Đỗ Dịch lên, sân khấu một màu đen kịt, Giản Yên đứng ở phía bên phải sân khấu, Đỗ Dịch đứng ở chính giữa, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, màn che được kéo ra, Giản Yên quay lưng lại với mọi người.
Bởi vì dạ hội được ghi hình trực tiếp, do đó một màn pháo đạn đã sớm nổ tung.
—— Ca ca ca ca! Ta đến rồi!
—— Ca ca rất đẹp trai, giọng hát này, lỗ tai ta đều mang thai rồi!
—— Đến rồi đến rồi, người này chính là nuốt đĩa đây.
—— Giọng hát của ca ca a, ô ô ô quá êm tai a a a.
Màn hình cùng ánh đèn đều chiếu vào trên người của Đỗ Dịch, hắn cúi đầu, nhắm mắt lại, tiếng hát trầm ấm lại khàn khàn, tình cảm dạt dào, ánh đèn hướng về phía vũ công ở bên cạnh, tóc dài được bới lên, cổ tinh tế, da thịt trắng nõn, váy dài bằng tơ lụa màu đen từ trước ngực ôm trọn đến eo sau, Giản Yên quay lưng lại với mọi người, toàn bộ phần lưng váy của nàng được thiết kế hở lưng, xung quanh cỗ thon dài được quấn lên một lớp vải ren đen nhỏ, toàn bộ tấm lưng ngọc cõng đều lộ ra, đường nét tinh xảo giống như điêu khắc bước ra từ một tác phẩm nghệ thuật, một tấc lại một tấc đều phảng phất giống như từ ngọc tinh tế mài ra, vũ phục màu đen dán vào da thịt, càng làm cho da thịt trắng nõn dưới ánh đèn, Giản Yên thả lỏng đưa một tay sang ngang, một tay dựng thẳng lên, nghiêng mặt quay về hướng mọi người, màn đạn ở trên mạng càng điên cuồng hơn so với vừa rồi:
——Vũ công này! ! ! ! Cái vũ phục này! ! ! Ma ma ơi!
—— Mỹ nhân này, đường cong này, da thịt này, tư thái này, cho ta xin tờ giấy!
—— Màn hình của người khác liếm càng ngày càng sạch sẽ, nhưng màn hình của ta thì lại càng ngày càng đỏ, máu mũi của ta a a a, liền mẹ nó không ngừng chảy được! Xĩu!
—— Cơ thể này của Giản Yên chính là siêu cấp vô địch xinh đẹp a a a a a a a a a a a a a!
—— Vẫn là câu thơ kia! Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân. Khuynh quốc khinh thành mạo, kinh vi thiên hạ nhân!
Câu trên có nghĩa là ngàn thu không có ai đẹp nhất, đẹp mắt nhất là chính là người này. Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, làm người trong thiên hạ kinh động!
—— Ta sai rồi, tại sao ta lại đi xem dạ hội trong khi đang họp đây, lão bản ta vừa mới hỏi nghệ sĩ ta đu theo tên gì.
Rất nhanh máy quay lại chuyến đến trên người Đỗ Dịch, những người qua đường này rõ ràng đều không nhịn được:
—— Cameraman, để chúng ta nhìn tiên nữ một chút có được hay không?
—— Cameraman, nếu như ngươi tiếp tục đặt máy quay ở trên người Giản Yên, ta sẽ cho ngươi thêm đùi gà!
—— Cameraman, ta muốn xem tiên nữ tỷ tỷ, cảm ơn rất nhiều.
—— Các ngươi đều muốn xem tiên nữ Yên Yên, nhưng mà ta khác các ngươi, ta muốn làm cái nốt ruồi kia ở khóe mắt của nàng.
——! ! ! ! ! Phát điên mất! Ta cũng muốn!
Kênh chat rất nhanh bị lệch sang một bên, toàn bộ đều là tiên nữ Giản Yên, ánh đèn vừa chiếu đến trên người Đỗ Dịch thì những người đang xem liền bắt đầu kêu loạn liên tục ôi chao ôi chao, fans Đỗ Dịch rất không thoải mái bắt đầu cãi vã cùng với người qua đường, thề muốn đoạt lại địa vị ca ca số một của chính mình, nhưng không ai cãi lại với bọn họ, một ca khúc chỉ khoảng chừng bốn đến năm phút, các nàng thưởng thức tư thái cùng động tác khiêu vũ của Giản Yên còn không kịp, thì làm gì rảnh rỗi có tâm trạng mà đi cãi nhau.
Giản Yên khi vừa mới bước lên sân khấu thì vẫn còn rất hồi hộp, ngay lúc ánh đèn chiếu lên trên người nàng thì cổ tay của nàng đều cứng ngắc, sau khi nghe được tiếng hát quen thuộc của Đỗ Dịch nàng liền nhắm hai mắt lại. Cũng không ai nhìn thấy được mặt mũi của nàng nên không cần sợ, sau khi nhắm hai mắt lại tâm của nàng cũng không còn động, thật giống như chính mình vẫn đang tập luyện trong phòng giống như bình thường, cơ thể nhất thời thả lỏng đi rất nhiều, cũng dần dần tự nhiên hơn nhiều, Đỗ Dịch hát đến cuối ca khúc thì nàng mở mắt ra, quay đầu lại, nhìn về phía Đỗ Dịch mà nở nụ cười, Đỗ Dịch đưa tay ra làm một cái tư thế mời, nàng thuận thế chuyển động thân thể, trực tiếp di chuyển tiến vào trong ngực của Đỗ Dịch.
Kỷ Vân Hân ngồi ở dưới khán đài, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Giản Yên, bên tai là giọng nói của Hạ Ý cùng Lư Khai Bình: "Đây là cái người mới nào vậy?"
Lư Khai Bình cười đáp hắn: "Là Giản Yên, không phải người mới."
"Chưa từng thấy a." Hạ Ý vừa nói vừa không chớp mắt một cái nhìn Giản Yên, trong đáy mắt ngoại trừ vẻ thưởng thức còn biểu lộ du͙ƈ vọиɠ, Kỷ Vân Hân nghe được hắn nói chuyện thì liếc hắn, có chút không vui dời tầm mắt đi.
Sau khi ca khúc trên sân khấu kết thúc, bên dưới khán đài truyền đến tiếng vỗ tay, Đỗ Dịch cùng Giản Yên hai người tay trong tay đứng nghiêm, cung kính cuối chào. Kỷ Vân Hân đang ngồi đối diện với Giản Yên, nàng vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy dáng vẻ cười yếu ớt của Giản Yên đứng ở dưới ánh đèn, so với tưởng tượng của nàng thì càng sáng mắt hơn, càng mê người hơn, càng thoải mái tự nhiên hơn.
Kỷ Vân Hân quét mắt đi một vòng, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào cái nắm tay của Giản Yên cùng Đỗ Dịch, trước mắt nàng lại xuất hiện một vài hình ảnh mờ ảo.
Vào năm trước bệnh cảm cúm đều hoành hành rất nghiêm trọng, Giản Yên cũng bị nhiễm bệnh, bị bệnh gần như nửa tháng, sau khi nàng bị Kỷ Tùng Lâm mắng xong trở về nhà liền nhìn thấy Giản Yên nằm ở trên giường, dáng vẻ suy yếu vô lực, sắc mặt tái nhợt, bác sĩ gia đình chuẩn bị thuốc sau đó rời đi, nàng vừa bước vào nhà thì còn có thể ngửi thấy được khắp phòng đều là mùi thuốc. Buổi tối Giản Yên không có rời giường, nàng nói cảm thấy không ngon miệng, Kỷ Tùng Lâm sợ Giản Yên đói bụng liền phân phó Kỷ Vân Hân đem một bát cháo đi lên, Giản Yên đã tỉnh dậy, tựa ở cạnh đầu giường, thấy nàng đi vào vành mắt liền ửng đỏ nói: "Tại sao chị lại trở về?"
Ngày đó nàng đã nói cái gì cũng nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ nàng ngồi ở bên giường đút Giản Yên ăn được một nửa chén cháo, cuối cùng Giản Yên muốn đi ngủ, còn sợ đem bệnh cảm truyền cho nàng liền hung hăng kêu nàng mau đi đi, nàng nhìn dáng vẻ không một chút sức sống của Giản Yên trong lòng nổi lên một cảm giác khác thường, cũng không biết làm sao lại nói: "Tôi chờ em ngủ rồi mới đi."
Giản Yên không có nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nàng mấy lần, cuối cùng quay lưng lại với nàng, qua một lúc lâu Giản Yên mới chậm rãi quay đầu lại, nhưng đã ngủ mất. Là vào cuối mùa thu, trời lạnh, lò sưởi trong phòng lại bật không cao, nhưng Giản Yên khi ngủ phía sau lưng nàng vẫn ra rất nhiều mồ hôi, nàng giống như đang nằm mơ, trong miệng liên tục nhắc tới: "Ba ba, mẹ mẹ. . ."
Sau khi nàng nghe được những lời như vậy tâm tình liền kỳ dị khó chịu, lại có một chút sâu sắc bất đắc dĩ, khăn giấy được đặt ở trên tủ đầu giường, nàng đứng dậy chuẩn bị rút ra vài tờ khăn giấy thay Giản Yên lau đi một chút mồ hôi đọng lại trên mặt. Trong phút chốc ngón tay lại bị người ta nắm lấy, nàng cúi đầu, nhìn thấy Giản Yên vươn một tay ra, ôm lấy ngón út của nàng, không có dùng lực, giống như chỉ là động tác vô tình. Ngày đó nàng sửng sốt rất lâu, nhưng cũng không có bất kì động tác gì, cơ thể Giản Yên động một chút, vốn dĩ là bàn tay đang nắm lấy ngón út, liền chuyển thành nắm chặt lấy cả tay nàng, ngày đó một tay còn lại của nàng vẫn còn cầm lấy một tờ khăn giấy, vẫn chưa kịp giúp Giản Yên lau đi mồ hồi, liền bị ướt.
Tối hôm nọ nàng cũng không có đi, vẫn an vị ngồi ở một bên giường, tay vẫn bị Giản Yên nắm lấy, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng nàng nhận được điện thoại của thư ký, nói công ty có việc gấp muốn nàng xử lý.
Trước kia các nàng vì không có nhiều lần nắm tay nhau, do đấy lần này mới vừa nắm được không lâu lòng bàn tay của hai người đều là mồ hôi, dính dính bết bết, nàng hơi nhúc nhích một chút, Giản Yên càng nắm chặt hơn, mãi cho đến khi qua nửa đêm thân nhiệt của Giản Yên hạ xuống bớt, trên tay mới không còn mồ hôi, cảm giác dính bết dần dần biến mất, da thịt trong lòng bàn tay của nàng tràn đầy những đường chỉ tay đo đỏ, mùi thuốc trong không khí cũng từ từ bị nhuộm thành một mùi hương thanh đạm, là mùi vị trên người Giản Yên.
Cảm cúm như vậy thật sự sẽ bị truyền nhiễm.
Thân nhiệt của Giản Yên từ từ hạ xuống, nhiệt độ trên người nàng, từ từ tăng lên.
Sau đó nàng bị bệnh cảm, sợ khi trở về sẽ làm cho Giản Yên nhiễm bệnh lần thứ hai, nàng vẫn giống như những lần trước nói là mình đi công tác, sau đó liền không có trở về.
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm động, đánh gãy tâm tư của Kỷ Vân Hân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, Giản Yên đã cùng Đỗ Dịch cẩn thận nói đến lời chúc mừng năm mới, bọn họ cùng nhau bước về phía cánh gà, cùng xuống sân khấu.
Giản Yên sau khi trở về hậu trường liền nhận được một đóa hoa tươi rất lớn.
"Biểu diễn rất tuyệt." Trên mặt Tô Tử Kỳ còn đọng lại vài giọt mồ hôi nhỏ, hiển nhiên là vì gấp rút chạy đến đây, Giản Yên thấy thế phốc một tiếng nở nụ cười: "Tô tỷ, chị đến xem em biểu diễn sao?"
Tô Tử Kỳ lắc đầu: "Không kịp đến, chị ở trên mạng nhìn em."
Muốn đi đến sân khấu nàng phải thông qua kiểm tra thư mời của bảo vệ, còn phải tìm vị trí, quá phiền phức, bằng không ở ngay trên mạng nhìn xem cũng được, Giản Yên thấy dáng vẻ thở dốc của Tô Tử Kỳ liền đưa tay ôm lấy nàng, vành mắt đều ửng đỏ lên nói: "Tô tỷ, chị thật tốt."
Tô Tử Kỳ bị nàng ôm đến bối rối, kéo tay nàng xuống: "Nơi này có chó săn, đừng súc động."
Giản Yên gật đầu cười: "Được."
Đỗ Dịch đứng ở sau lưng nàng nói: "Một đóa hoa liền có thể đổi một cái ôm, vậy tôi. . ."
"Anh tránh xa em ra, càng xa càng tốt." Giản Yên vẫn chưa quên việc chính mình bị gạt trước khi lên sân khấu, Đỗ Dịch ôm ngực: "Tổn thương!"
Hắn nói xong trợ lý bước tới gọi hắn đi thay quần áo, phải nhanh chóng để kịp thời gian, Giản Yên nhìn bóng lưng của hắn hô lên: "Bùa hộ mệnh của anh. . ."
Đỗ Dịch quay đầu, chớp mắt: "Cho em!"
Tô Tử Kỳ nghe được hai người nói chuyện với nhau thì hỏi: "Bùa hộ mệnh gì cơ?"
Giản Yên nhìn nàng, trả lời: "Bùa hộ mệnh hai trăm tệ."
Tô Tử Kỳ: ? ?
Giản Yên không có giải thích, sau khi trở về hậu trường nàng liền đi thay quần áo cùng tháo trang sức ra, Tô Tử Kỳ đứng ở bên người nàng nói rằng: "Chị nhìn thấy lực ảnh hưởng lần này ít hay nhiều gì cũng không nhỏ, lượt theo dõi Weibo và fans của em sẽ tăng lên rất nhanh."
Nàng nói xong đưa ra màn hình điện thoại cho Giản Yên xem, Giản Yên nhìn thấy trên Weibo đều tràn đầy lời khen ngợi:
—— Ta càng ngày càng yêu thích Giản Yên, ta muốn làm lão công của nàng!
—— Ta cũng. . . La thần là được rồi, nhưng nếu là Yên Yên thì càng tốt hơn!
—— Ta chính là lão công của Yên Yên, theo ta! Yên Yên!
—— Nhìn thấy Giản Yên ta đã nghĩ đến câu nói kia: Tay như vải lụa, da như mỡ đông, cổ như cổ ngỗng, răng như ngà voi, vầng trán mày ngài, nụ cười duyên dáng, mắt đẹp kiều mị. Cái tư thái khiêu vũ kia, tuyệt vời!
—— Ta cảm giác giống như mình mới vừa ngủ dậy, làm sao lại có nhiều người tranh giành lão bà của ta như thế? Muốn đánh nhau à!
Giản Yên nhìn thấy những câu nói này liền mím môi cười, khuôn mặt sinh động có hồn, Tô Tử Kỳ thu hồi điện thoại lại sau đó giúp nàng gỡ hoa tai xuống, nói rằng: "Sang năm có hai cái kịch bản thử vai mới, một cái là nữ phản diện trong phim điện ảnh, một cái là nữ chính phim truyền hình, chờ chút nữa trở về chị liền đem kịch bản gửi qua cho em, em nhìn qua một chút xem coi có vừa ý cái nào."
Giản Yên dời tầm mắt đi, gật đầu: "Vâng."
Vừa mới dứt lời có người gõ cửa phòng hóa trang vang lên: "Giản tiểu thư có ở đây không, ngài có hoa."
Tô Tử Kỳ cười đi tới, nhìn về phía Giản Yên nói rằng: "Khẳng định là fan của em."
Giản Yên nhận lấy, là một đóa hoa hồng, hoa vừa mới nở ra rất đẹp, mùi hương thơm ngát nức mũi, nàng kéo ra một tấm thẻ nhỏ được đặt ở giữa, nhìn thấy mặt trên có nhắn lại: Chúc mừng biểu diễn thành công.
Kí tên Hạ.
Hạ?
Giản Yên cau mày, Tô Tử Kỳ hỏi: "Ai vậy?"
Giản Yên đem hoa đặt ở một bên: "Không biết."
Trong vòng bạn bè của nàng, hình như không có người nào họ Hạ, lẽ nào chỉ đơn giản là ý tứ chúc mừng? Tô Tử Kỳ cũng không để ý tới: "Phỏng chừng là fan của em thôi."
Giản Yên cười cười: "Chắc vậy."
Hai người mới vừa nói xong, cửa phòng lại tiếp tục vang lên: "Giản tiểu thư, có ngài hoa."
Tô Tử Kỳ lắc đầu: "Xem như nơi này đêm nay đều muốn được lấp đầy bằng hoa."
Giản Yên bật cười, Tô Tử Kỳ cười cười cúi đầu nhìn xem, nụ cười ở trên mặt liền cứng ngắt, Giản Yên đưa mắt nhìn xem nói: "Sao vậy?"
Tô Tử Kỳ nhìn xem sắc mặt của nàng rồi mới nói: "Là của La biên kịch."
Giản Yên đứng dậy nhận lấy hoa: "Em đã nói rõ ràng cùng với chị ấy, sau này hai người tụi em chỉ là bạn bè với nhau mà thôi."
Tô Tử Kỳ yên tâm: "Không phải chị phản đối việc em nói chuyện yêu đương, chỉ là vào thời điểm này không thích hợp."
Giản Yên đem hoa đặt lên trên bàn trang điểm: "Em biết."
Tô Tử Kỳ vỗ vỗ bả vai nàng: "Được rồi, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, một chút nữa có muốn đi ra ngoài xem dạ hội hay không?"
Giản Yên vừa mới chuẩn bị trả lời lại liền nghe thấy chuông điện thoại của Tô Tử Kỳ vang lên, nàng mím mím môi, Tô Tử Kỳ nghe người ở đầu dây bên kia nói xong liền đưa mắt sang nhìn nàng, sắc mặt lập tức biến đổi, Giản Yên hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Tử Kỳ cúp máy, tin nhắn của trợ lý đã chuyển đi một cái bài viết qua đây:
[ Giản Yên vì đi đến dạ hội liền đâm phải người đi đường sau đó lập tức bỏ đi.]
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Vân Hân: Đột nhiên muốn cùng nàng dắt tay, ta có phải là sinh bệnh.
Giản Yên: Đúng vậy, bệnh thần kinh!
Tùy cơ ba mươi tiền lì xì sao sao tách.
Lời editor muốn nói:
Này là bộ vũ phục của Yên Yên a, theo như bản QT thì ảnh này do chính tay Rùa đen vẽ đấy các bác.
Tưởng tượng thành người thật thì cũng thấy Yên Yên đẹp lắm luôn.