Hợp Cửu Tất Phân

chương 25: .::: tôi không chấp nhận :::

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiệu Vinh vừa bước vào nhà vừa mắng thầm trong lòng, đúng là cái xó dột nát, đã chật hẹp lại bé tí tẹo, bố con thằng nào mà ở cho nổi?

Thiệu Vinh rất căm tức chuyện Du Chu lặng lẽ ẵm con trai cún chạy về đây, đáng nhẽ hắn sắp ném luôn chìa khóa ở chỗ này rồi đấy, nếu không phải biết Du Chu chả còn chốn nào để đi thì đếch bao giờ hắn thèm mò tới.

Kết quả khi mở cửa bên trong lại tối om tối mù, vậy mà chẳng có ai cả. Du Chu không ở đây thì ở đâu được chứ? Thiệu Vinh bật đèn lên, tiếp theo hắn lập tức bùng nổ. Trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn ăn đặt một bát canh đậu ngọt chưa kịp cất vào tủ lạnh.

Điều đấy chứng tỏ Du Chu thực sự đã chuyển về đây, nhưng hiện tại hắn không thấy ai hết! Thiệu Vinh trở cổ tay nhìn ra bên ngoài, hắn sầm mặt. Hơn mười giờ đêm rồi, Du Chu còn chạy đi đâu?

“Gâu gâu gâu!” Tiếng sủa của cún con truyền đến đằng sau cửa phòng ngủ. Thiệu Vinh sải bước qua đó vặn nắm cửa, Béo Ú bèn nhảy vọt ra, nó mừng rơn chạy vòng quanh Thiệu Vinh. Thiệu Vinh thử quan sát bên trong, vắng ngắt, chả có ai!

Giỏi lắm, chẳng những tự ý dọn đi còn dám đi đêm không về! Thiệu Vinh sôi gan sùng sục, hắn lấy di động ra hung tợn bấm dãy số điện thoại nọ.

Chờ mãi vẫn chưa thấy bên kia bắt máy, Thiệu Vinh ném phăng di động sang một bên, đoạn nằm phịch xuống ghế xô-pha, suy nghĩ về mọi chuyện diễn ra gần đây.

Người ta thường nói chả ai buồn cướp những thứ mờ nhạt, quả nhiên là đúng. Trước kia hắn luôn cho rằng chẳng ai thèm để ý tới tuýp người như Du Chu, hắn có thể nuôi cậu giải khuây mà chả phí chút sức lực nào. Có hứng thì đùa chút đỉnh, mất hứng thì quên sạch sành sanh, căn bản không hề quan tâm. Song kể từ lúc phát hiện bên cạnh Du Chu ló ra hàng loạt gã trai khác, hắn nhanh chóng cảm nhận được sự nguy hiểm rõ rệt.

Thiệu Vinh cố nén cơn tức giận, hắn đưa tay vớ lấy di động gọi lại lần nữa. Cuối cùng lần này bên kia cũng bắt máy, giọng Du Chu khẽ vọng đến từ đầu dây bên kia: “…Anh Thiệu Vinh?”

“Là tôi.” Thiệu Vinh hừ lạnh, “Cậu đang ở đâu? Muộn lắm rồi sao còn ra ngoài?”

“Bác Lí đột nhiên bị xuất huyết não, em chạy sang xem thử.” Sau khi về tới nhà Du Chu mới nghe được tin từ Lí tiên sinh. Du Chu nhìn sang Lí tiên sinh đương tuyệt vọng ngồi trên dãy ghế dài nơi hành lang, nỗ lực dằn sự kinh ngạc và sợ sệt vì Thiệu Vinh gọi đến, cậu nghiêm túc giải thích. “Lí ca phải chờ một mình ngoài phòng cấp cứu, em thấy hơi lo.”

Thiệu Vinh cũng sắp sửa quên khuấy cái tên họ Lí kia rồi. Hắn hít sâu một hơi, đạp mạnh lên bàn trà đằng trước, đè nén cơn phẫn nộ hỏi: “Ở bệnh viện nào?”

Du Chu ngơ ngẩn. Cậu báo địa chỉ bệnh viện theo bản năng, kế tiếp mới sực nhớ phải hỏi vì sao Thiệu Vinh biết mình đang ở ngoài. Song chưa chờ cậu thốt nên lời, Thiệu Vinh đã cúp điện thoại.

Lí tiên sinh vùi mặt vào lòng bàn tay, nhịp tim dường như cũng dồn dập lên xuống thất thường y hệt các sóng trên điện tâm đồ nơi phòng cấp cứu. Du Chu luôn luôn ăn nói vụng về, chẳng rõ nên an ủi Lí tiên sinh kiểu gì mới ổn.

Ước chừng hơn hai mươi phút sau, cánh cửa phòng cấp cứu rộng mở, bác sĩ bước ra từ bên trong, cởi khẩu tranh xuống nói với Lí tiên sinh rằng: “Tình trạng của bố anh khá phức tạp, cần chuyển vào ICU để xác nhận kế hoạch điều trị lần nữa. Giá như anh mời được chủ nhiệm Trương thuộc khoa Thần kinh Bệnh viện Quân đội tới hội chẩn thì tốt biết mấy, có lẽ cơ hội giúp bố anh tỉnh lại sẽ cao hơn đôi chút.”

Du Chu nhớ rất rõ về các chuyên gia trong thành phố, cậu vội hỏi: “Chủ nhiệm Trương… Trương Hoài Thành ư?”

Lí tiên sinh không khỏi nhìn sang chỗ Du Chu. Anh ta chẳng am hiểu nhiều về vị chuyên gia họ Trương này, đồng thời chẳng quen biết ai ở Bệnh viện Quân đội hết.

Du Chu đâu có quen Trương chủ nhiệm, chỉ là tên tuổi của ông rất vang dội trong ngành thôi: “Chủ nhiệm Trương là chuyên gia khoa Thần kinh hàng đầu nước ta, mấy năm trước từng hoàn thành ca phẫu thuật nội soi cực kì khó ở bảy buổi giao lưu y học Trung Quốc. Ông ấy hiếm khi đi xa khám bệnh lắm, lịch hẹn trước đã trải dài tới gần ba năm sau rồi, có bệnh nhân nước ngoài bay đến tìm ông ấy ông ấy cũng chả dư thời gian gặp mặt.”

Chủ nhiệm Trương có quyền có tiền, chẳng hề thiếu thứ gì. Ông còn kiên trì trụ lại, cố gắng hoàn thành lượng công việc nặng nhọc mỗi ngày hoàn toàn là vì xuất phát từ tình yêu y học. Nhưng dẫu chủ nhiệm Trương có giỏi giang thế nào thì vẫn chỉ người trần mắt thịt thôi, ông đâu thể chữa trị cho bệnh nhân suốt hai mươi bốn tiếng liên tục chẳng màng nghỉ ngơi được?

Vì lẽ đó, cực kì khó để hẹn trước với chủ nhiệm Trương.

Du Chu vội nói: “Để em liên lạc với thầy em thử xem, thầy Hứa có quen chủ nhiệm Trương ạ.”

Lí tiên sinh chưa kịp lên tiếng, một chất giọng hơi trầm khàn bỗng vang lên ở trước mặt bọn họ: “Ai là Du Chu?”

Du Chu sững sờ, cậu nghiêng đầu trông sang, đoạn lập tức nhận ra người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đứng phía trước. Du Chu nhanh chóng đứng bật dậy, lắp ba lắp bắp hô lên như cậu học trò nhỏ lễ phép: “Chủ, chủ nhiệm Trương!”

Lí tiên sinh cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng về phía người đàn ông trung niên có hai bên tóc mai hoa râm. Anh ta kích động sải bước đến nắm chặt tay đối phương: “Ngài chính là chủ nhiệm Trương ư?”

Chủ nhiệm Trương gật đầu, chỉ khẽ bắt tay lại với Lí tiên sinh đoạn buông ra ngay. Chủ nhiệm Trương lạnh nhạt nói: “Là thằng nhóc Thiệu Vinh nhờ tôi tới giúp.” Ông liếc nhìn Du Chu đứng bên cạnh Lí tiên sinh, “Tôi đến rồi đây, giờ đổi ca cho cậu về được chưa?”

Lí tiên sinh nhoáng cái hiểu ngay, Thiệu Vinh cố tình mời chủ nhiệm Trương đến hỗ trợ, nguyên nhân là do Du Chu canh chừng ở bệnh viện với anh ta giữa đêm hôm khuya khoắt. Lí tiên sinh vội vàng bảo: “Làm phiền chủ nhiệm Trương quá ạ.” Rồi quay sang Du Chu, “Tiểu Du à, thôi cũng muộn lắm rồi, cậu cứ về trước đi, nhớ cảm ơn giám đốc Thiệu hộ anh nhé.”

Du Chu sượng ngắt ngay tại chỗ, nhìn chủ nhiệm Trương kêu gọi các bác sĩ khoa Thần kinh đã hay tin đi hội chẩn cho cụ Lí. Đầu óc cậu như thể bị oxi hóa, căn bản chẳng hoạt động nổi.

…Thiệu Vinh lại giúp đỡ nữa rồi, công to bằng trời.

Mùi thuốc sát trùng lan tỏa nồng nặc khắp dãy hành lang, nó không dễ ngửi chút nào. Bẵng đi hồi lâu Du Chu mới choàng tỉnh, cậu vội vàng rời khỏi bệnh viện chạy về nhà. Nếu Thiệu Vinh biết cậu đang ở bên ngoài, vậy ắt hẳn hắn đã ghé nhà cậu rồi. Thiệu Vinh muốn cậu trở về.

Thiệu Vinh muốn cậu trở về.

Câu nói này thoáng vụt qua nội tâm Du Chu, trái tim cậu như thể bị phỏng cháy ê ẩm, vừa nóng vừa rát, song cậu chẳng diễn tả nổi đấy là cảm giác gì. Cậu bắt xe quay lại khu cư xá xập xệ, giây phút sắp bước vào cổng chính cư xá thì chợt phát hiện một người đương đứng dưới ánh đèn đường. Người ấy tựa ở nơi đó hút thuốc lá, dù bận song vẫn thong dong mà nhìn cậu.

Là Thiệu Vinh.

Mấy hôm chưa gặp, Thiệu Vinh lại cho Du Chu một cảm giác càng sắc sảo, càng khó đối diện hơn.

Du Chu cứng đờ đứng yên tại chỗ.

Thiệu Vinh dụi tắt cây thuốc lá đoạn ném vào thùng rác, hắn nhấc chân bước sang chỗ Du Chu đang khẽ run mi mắt. Hắn vươn tay qua, chộp lấy bàn tay lạnh buốt của Du Chu, kéo cậu vào khu cư xá.

Du Chu gần như bị Thiệu Vinh lôi tới phía trước. Trái tim cậu đập thình thịch, bàn tay được Thiệu Vinh nắm dần ấm lên, thậm chí còn rịn ra tí mồ hôi. Du Chu cẩn thận nhìn khuôn mặt rạng ánh đèn của Thiệu Vinh, ấp úng kêu: “Thiệu, Thiệu Vinh.”

Thiệu Vinh dừng bước, đoạn ngoảnh đầu nhìn Du Chu. Đối diện với đôi mắt đen như mực của cậu, Thiệu Vinh dễ dàng trông thấy đôi mắt nhút nhát e lệ lại hết sức chân thành ấy ánh lên khuôn mặt mình. Trước khi Du Chu quay về, Thiệu Vinh đã search đủ mọi hình ảnh của Tề Minh Dập rồi xem thử một lượt, cuối cùng kết luận rằng: Ngoại trừ sườn mặt giống nhau một cách kì lạ nọ, Du Chu bị mù mới nhận lầm hắn thành tên kia.

Thiệu Vinh chả buồn để ý đến Du Chu, hắn tiếp tục kéo cậu đi về phía trước. Du Chu bị hắn lôi tới độ thoáng lảo đảo, chỉ đành cố nhanh chân hơn hòng đuổi kịp hắn.

Cả hai trở về nhà, Béo Ú hớn hở chào đón chạy quanh bọn họ vài vòng, muốn bao nhiêu hân hoan thì có bấy nhiêu hân hoan.

Du Chu nghĩ đến việc Thiệu Vinh chịu giúp đỡ mời chủ nhiệm Trương tới, bèn dồn hết can đảm mở lời: “Cảm ơn anh.”

Thiệu Vinh ngoảnh đầu, tức thì xoay người chặn Du Chu lên cánh cửa, nhìn Du Chu từ trên cao xuống cả buổi. Hắn chưa bao giờ làm những việc sẽ khiến mình hối hận, nếu hắn đã xác định bản thân không muốn thả đối phương đi, vậy chắc chắn sẽ không có chuyện buông tay. Vấn đề dẫu lớn cách mấy vẫn giải quyết nội bộ được. Thiệu Vinh đối diện với ánh mắt Du Chu, rất tò mò Du Chu hẹn hò với kẻ khác như thế nào.

Du Chu năm mười mấy tuổi rốt cuộc trông ra sao? Đây chẳng phải là lần đầu tiên vấn đề này xuất hiện trong lòng Thiệu Vinh. Thiệu Vinh đã hiếu kì về vấn đề này từ lúc họ cùng đi du lịch vào dịp năm mới rồi.

Con người Du Chu nhát gan nhường ấy, liệu năm mười mấy tuổi có dám lén lút hôn người yêu hay không? Cái tên họ Tề kia lừa gạt Du Chu lọt lưới kiểu gì thế? Chỉ với tính nết của Du Chu, liệu có phải chỉ cần đối xử tốt với cậu chút đỉnh thì cậu sẽ bị dụ lên thuyền giặc luôn hay chăng?

Vô số vấn đề đồng loạt nảy ra, Thiệu Vinh không thể không thừa nhận, hắn ghen ghét cái tên họ Tề kia, ghen ghét việc anh ta xuất hiện trong sinh mệnh Du Chu từ sớm, ghen ghét việc anh ta chiếm giữ một góc trong lòng Du Chu.

Thiệu Vinh vây hãm Du Chu giữa hai cánh tay: “Cậu không cảm thấy mình nên giải thích tử tế đôi chút à?”

Du Chu lặng thinh.

Thiệu Vinh tức đến bật cười: “Du Chu, có phải cậu cho rằng tôi chẳng làm gì được cậu hay không?”

Hơi thở của Du Chu thoáng run rẩy. Cậu có phần chán ghét mình ăn nói vụng về, chán ghét mình hèn nhát, chán ghét mình mãi do dự, luôn luôn khiến sự việc trở nên bết bát như vậy. Du Chu hết sức đàng hoàng mà nhận lỗi: “…Em xin lỗi.”

Thiệu Vinh cười khẩy: “Vậy cậu nói thử xem, cậu đang xin lỗi tôi việc gì?”

“…Em cứ tưởng anh sẽ chẳng để ý.” Du Chu đáp.

“Cậu tưởng tôi sẽ chẳng để ý gì cơ?” Thiệu Vinh bảo, “Sẽ chẳng để ý việc cậu tơ tưởng tới kẻ khác khi ở trên giường tôi? Tôi chính là người độ lượng như vậy trong lòng cậu sao? Cậu nghĩ có bao nhiêu thằng đàn ông trên đời này thật sự lòng dạ khoan dung đến mức đó?”

Du Chu nhất thời lặng câm.

Chả có thằng đàn ông nào sẽ lòng dạ khoan dung đến mức đó cả. Dẫu cho là cậu, hễ nghĩ tới việc trái tim Thiệu Vinh vốn thuộc về Úc Ngôn, cũng sẽ nảy sinh đôi chút cảm giác tội lỗi khó lảng tránh và xen lẫn đau đớn chật vật.

Thiệu Vinh buộc Du Chu ngẩng đầu lên, muốn Du Chu mở to đôi mắt hôn hắn.

Tuy rằng bọn họ đã ở bên nhau suốt hai năm, song kĩ thuật hôn của Du Chu vẫn hết sức vụng về, căn bản chả hiểu thế nào là môi lưỡi quấn quýt chân chính. Thiệu Vinh ép cậu mở to mắt, Du Chu càng căng thẳng tới độ chả biết nên để đầu lưỡi vào đâu, vươn ra không xong, mà thụt vào cũng chẳng đặng, chỉ có thể mặc Thiệu Vinh tuỳ tiện cướp đoạt trong khoang miệng cậu.

Mắt Du Chu thoáng trào hơi sương nhàn nhạt.

Thiệu Vinh hôn đủ rồi mới bế thốc Du Chu đương mềm oặt cả người lên, hắn đá văng cửa phòng ngủ bế cậu vào trong. Sau khi nằm xuống giường, Thiệu Vinh vẫn muốn Du Chu nhìn thẳng góc chính diện của hắn như cũ, liếc từ trên cao xuống mà tra hỏi: “Nói nghe xem nào, vì sao cậu lại chia tay với cái tên họ Tề kia hả? Hay cũng im hơi lặng tiếng bỏ trốn giống hệt bây giờ?”

Cơ thể Du Chu run rẩy.

Cậu chẳng muốn gợi lại đề tài này với Thiệu Vinh.

Cũng chẳng muốn nghe Thiệu Vinh nhắc đến Tề Minh Dập một cách khinh miệt như thế.

Thiệu Vinh hơi híp mắt quan sát Du Chu giả câm điếc cả buổi, hắn giận dữ bật cười: “Tôi cho cậu biết, tôi đếch giống cái tên kia.” Bàn tay hắn kìm chặt vòng eo Du Chu, gằn ra từng chữ từng chữ một, “TÔI – KHÔNG – CHẤP – NHẬN – KIỂU – CHIA – TAY – NÀY!”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio