Đối với Doãn Văn Trụ mà nói, cuộc đính hôn này vốn chính là một cuộc giả dối, làm sao lại có thể nói thật lòng?
Vì vậy lại đưa đi một người.
Nhưng người kế tiếp đứng trước mặt Doãn Văn Trụ lại khiến anh không khỏi nhíu mày.
"Doãn Văn Trụ, thật sự anh vẫn làm thương tổn đến Phương Thê."
"Không phải anh cũng vậy sao, hơn nữa giữa tôi với cô ta đã thanh toán xong, cũng không tính là cái gì."
Nghe được lời nói của Tần Tiêu Nhiên, đáy lòng lại không khỏi co rúc nhanh mấy phần.
"Ha ha, chúng ta chung quy là người qua đường của cô ấy thôi."
Tần Tiêu Nhiên cười cười, liền đi về trước, khi đi qua bên người Doãn Văn Trụ, lại nói rất nhỏ: "Bạn bè của anh thật đúng là không ra hồn. Còn nhớ rõ lần kia không? Tôi gọi điện thoại cho Phương Thê, là có người tên là Quý Thư muốn tôi làm như thế. Nói là muốn thấy Phương Thê rốt cuộc thích người nào? Tôi liền muốn cá cược một lần, chẳng qua tôi thua."
Sau khi nói xong, anh mới rời đi.
Anh đối Phương Thê là ưa thích đi.
Tuy nhiên lại không có phần dung khí và kiên nhẫn như cô.
Hơn nữa anh biết loại tâm tình bị một người mình không thích dây dưa, anh nghĩ có lẽ cô cũng không thích như vậy.
Anh không có cái loại kiên nhẫn chờ đợi đó, cho nên có thể làm đúng chính là không đi dây dưa mà thôi.
Có ít thứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Có lẽ giữa hai người không có duyên phận.
Vì vậy sẽ thành người lạ.
Chỉ là có một số việc, anh muốn nói rõ ràng mà thôi.
Nếu như bởi vì anh mà khiến Phương Thê bị oan uổng, anh cũng sẽ bức rứt.
Đợi đến Tần Tiêu Nhiên đi ra ngoài thật lâu, Doãn Văn Trụ cũng còn có chút giật mình.
Thì ra là rất nhiều việc, đều không phải là trùng hợp.
Quý Thư một mực ở trong tối làm gì, chỉ vì anh tin anh ta, mà cho tới bây giờ cũng không đi chú ý tới.
Như vậy lần kia thấy Hạ Sơ cũng không phải là trùng hợp đi?
Hay là nói sự xuất hiện của Hạ Sơ cũng liên quan tới Quý Thư?
Ở trên đời này, người hiểu rõ chuyện của anh nhất là Quý Thư.
Nghĩ tới đây, Doãn Văn Trụ nghiêng đầu nhìn Hạ Sơ một cái, Hạ Sơ lại có chút lo lắng hỏi: "Trụ, anh ta nói với anh gì vậy?"
Mặc dù Phương Thê rời đi, nhưng cô lại không yên lòng.
"Không có gì, người này ——"
Doãn Văn Trụ cười an ủi Hạ Sơ, nhưng khi tầm mắt chạm đến bóng dáng xinh đẹp không xa kia, nụ cười không khỏi cứng trên mặt.
Người ngày đêm anh nhớ mong lại giờ phút này xuất hiện trước mặt anh.
Anh cảm giác mình nhất định đang nằm mơ.
Không tự chủ được dụi dụi con mắt, nhưng người nọ vẫn ở chỗ cũ, còn từng bước một đi về phía anh.
Hạ Sơ theo tầm mắt Doãn Văn Trụ cũng nhìn thấy, tay không tự giác nắm chặt cánh tay Doãn Văn Trụ, biểu thị công khai quyền sở hữu.
Phương Thê không để cho Tư Mị xuất hiện cùng cô, có một số việc cô muốn một mình đi đối mặt.
Nhưng khi tầm mắt cô chạm đến người đứng nơi đó, dũng khí lại trong phút chốc lui bước, ngay cả lực lượng cất bước cũng biến mất.
Bọn họ đứng chung một chỗ rất xứng đôi, trên mặt còn mang nụ cười rực rỡ.
Mà cô lại chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn.
Đi tới, đi tới, Cô tự nói với mình, đã đến rồi, vậy thì không cần lui lại nữa.
Nhưng là chân thủy chung vẫn không bước được, chỉ có thể cách đám người nhìn bọn họ.
Cho đến tầm mắt của anh chuyển hướng phía cô, cô thật không ngờ mình lại có dũng khí nữa.
Vì vậy từng bước một đi tới bọn họ.
Lúc này, tựa hồ tất cả quanh mình đã rút đi, trong lòng cô chỉ còn lại có một ý niệm, muốn hỏi rõ ràng.
Cơ hồ hao tổn tất cả sức lực, Phương Thê rốt cuộc đi tới trước người bọn họ.
Còn chưa đứng vững, lời nói của Hạ Sơ liền nhằm về phía cô rồi.
"Cô tới làm gì? Chúng tôi dường như không mời cô."
Phương Thê không để ý Hạ Sơ, chỉ lẳng lặng nhìn Doãn Văn Trụ.
"Trụ, em chỉ muốn hỏi một câu, anh thật không yêu em sao?"
Cô dùng toàn bộ dũng khí tới hỏi anh những lời này, Cô không hy vọng giữa bọn họ thật sự chấm dứt như vậy.
Cô vượt qua ranh giới cuối cùng của mình, đi bước, đi thẳng đến trước mặt của anh.
Chỉ cần anh chịu đi ra một bước.
Đây là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?
Không, cô chỉ không muốn vì một số việc mà bỏ qua.
Ít nhất cố gắng một lần nữa, vậy tính ngày khác sẽ không hối hận.
Cô muốn một đáp án của anh, sau đó cho mình một cái đáp án.