Tay dao động trên người cô lần nữa, chậm rãi vuốt đi nỗi lo lắng bất an, để cho cơ thể cô thả lỏng lại.
Phương thê chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, mang theo một tiếng nỉ non làm lòng người an tâm.
Là ai?
Một màng nước chắn đôi mắt, cô cái gì cũng không thấy rõ.
Đầu vẫn rất đau, cơ thể cũng rất nóng, có vật gì đó như muốn nổ tung.
Kích tình mới chính thức thiêu đốt.
Màn đêm mờ ảo bên ngoài, bên trong một mảnh xuân sắc, anh và cô hòa cùng một chỗ, đã phổ ra một khúc nhạc ám muội.
Cuối cùng, bờ môi của anh tràn ra một tiếng gọi, "Sơ Nhi."
Mà cô mở đôi mắt mờ ảo, chợt cười đến rực rỡ, "Tiêu Nhiên."
Cơ thể anh ngẩn ra, sau đó bình thường trở lại.
Bọn họ dường như đều làm kẻ thay thế, nhưng như thế nào thì anh cũng là người chiếm tiện nghi.
Dù sao đây là lần đầu của cô.
Lật người rời khỏi cô, anh đi vào phòng tắm, rửa trôi mồ hôi trên người, lúc này mới phát hiện vài chỗ bị cô cào bị thương.
Rõ ràng nhìn như một chú thỏ vô hại, nhưng hóa ra là một con mèo hoang nhỏ.
Cô và Sơ Nhi, dường như không giống nhau.
Đi ra từ phòng tắm, anh lấy di động ra gọi.
Sau đó tựa bên giường hút điếu thuốc.
Cơ thể người bên cạnh còn trên giường, phơi bày tấm lưng ra ngoài, trên người còn để lại dấu vết kích tình, thanh thuần còn hiện ra vẻ quyến rũ.
Như vậy thì sao, đã không còn liên quan đến anh.
Bọn họ chẳng qua ngẫu nhiên đụng phải thôi.
Rất nhanh, cửa truyền đến tiếng chuông, anh mở cửa, nhận lấy túi người nọ đem tới, đóng cửa lại lần nữa.
Anh mặc xong bộ đồ mới được đưa tới, đem một bộ quần áo khác đặt ở đầu giường, lại móc ra một tờ chi phiếu từ trong ví, ký tên của mình vào rồi đặt ở đầu giường.
Cuối cùng cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Cho cô một trăm vạn, cũng không xem là bạc đãi cô.