"Cái méo gì đây?!"
Tôi thắc mắc nhìn vào tờ giấy mà cái tên khốn kiếp Hải Phong vừa mới đặt lên bàn.
"Bản hợp đồng."
"Hợp đồng gì cơ?"
Theo tôi nhớ thì tôi và cậu ta đâu có mua bán trao đổi cái quái gì đâu mà phải cần hợp đồng.
Cậu ta sôi máu, quát:
"Não cô bị chó tha rồi à. Cách đây mới vài tiếng đồng hồ cô với tôi đã thỏa thuận rồi cơ mà."
"Á.. À... Ờ...ừm... cái...vụ... làm bạn...g..gái giả ấy hả?"
Tội giật mình, tua lại trí nhớ. Cơ mà... hình như là vậy thật.
"Đây. Ký đi"
Tôi nhìn xuống tờ giấy ấy mà không khỏi sửng sốt.
"Hợp đồng bạn gái giả?!"
Ôi mẹ ơi! Tên này cũng nghĩ ra nhiều chiêu trò gớm. Không ăn hiếp tôi thì cậu ngủ không ngon à.
Liếc xuống mấy dòng tiếp theo...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Điều . Phải toàn tâm toàn ý vào vai một cô bạn gái tốt.
Điều . Triệu Hải Phong nói gì thì phải nghe. Tuyệt đối không được cãi lại.
Điều . Không được nói cho ai biết về bản hợp đồng này.
Điều . Lúc Hải Phong gọi phải lập tức nghe máy. Đếm đến giây mà không thấy trả lời sẽ có biến lớn.
Điều . Mọi mệnh lệnh của cậu chủ Phong đều phải làm nghiêm túc.
Điều . Không được thân thiết với bất kỳ tên nào khác.
Điều . Đi đâu, làm gì, đều phải báo cáo lại cho cậu chủ Phong.
Điều ....
Điều . ....
Điều ....
Điều . Nói tóm lại. Dương Như Nguyệt phải nhất mực nghe lời Hải Phong.
Nếu vi phạm các điều lệ trên, báo ứng tự khắc biết.
Ký tên...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'
... Cái này... chắc chắn là do tên này soạn ra rồi. Đọc từ đầu đến cuối chỉ toàn bắt tôi phải tuân thủ theo ý cậu ta thôi. Cơ mà... "ông chủ" là cái mịa gì thế. Chẳng lẽ tôi là đầy tớ của cậu ta chắc.
Bức xúc ngập tràn. Tôi định quay lại bóp cổ cậu ta nhưng nhận thấy mình đấu không lại nên thôi. Nhưng tức thì vẫn tức.
"Cậu coi tôi là gì vậy hả? Rõ ràng toàn bắt tôi phải nghe lời cậu hay sao? Cậu nghĩ mình vĩ đại đến mức thế à? Vậy thì xin lỗi nhé, tôi không dễ nghe lời như cậu nghĩ đâu. Nói trước cho cậu biết..."
Đang định chửi thêm chút nữa thì cậu ta cắt ngang lời tôi nói.
"Tôi không quan tâm. Chỉ khuyên cậu một điều là đừng có chống đối lại với tôi. Kết cục không đơn giản đâu."
"Dẫu sao cũng bị cậu nắm đuôi rồi. Thay vì gọi là thoả thuận. Sao không nói đó là đe doạ luôn đi."
" Cậu biết vị trí của mình thế thì tốt"
"Tốt cái đầu cậu ấy. Hợp đồng như thế cậu không thấy bất công cho tôi à?"
"Không" - cậu ta đáp rất tỉnh.
" Rốt cuộc là cậu hận tôi chuyện gì sao? Tôi với cậu rõ ràng không thù không oán. Với lại gặp nhau chưa được bao lâu, nhẽ ra cậu không nên ép người quá đáng vậy chứ?"
Đôi mắt đen cậu cậu ta khẽ chớp, miệng vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
" Đó là sở thích của tôi thôi. Đừng bận tâm"
"Không quan tâm con khỉ. Cậu áp bức tôi cũng vừa vừa phải phải thôi chứ"
"Vậy thế nào là vừa phải?"
"Cậu... tức chết quá."
"Không nói nhiều nữa, mau ký tên đi con nhỏ rắc rối."
"Méo!" - tôi dũng cảm chiến đấu với tử thần.
"Cô... Được! Rượu mời không uống thích uống rượu phạt chứ gì. Vậy bây giờ tôi lập tức đến phòng ban giám hiệu giao nộp..."
Tôi giật mình hốt hoảng
"Ây...ấy... Đừng manh động. Chuyện đâu còn có đó, chúng ta có thể giải quyết từ từ mà. Không cần vội vàng thế đâu."
"Cô cũng biết sợ cơ à?"
"Tôi sẽ ký"
Như Nguyệt tôi chính thức bán mình cho ác quỷ rồi.
"Tốt lắm. Như vậy có phải ngoan không."
Ngoan cái mông. Quân tử trả thù năm chưa muộn. Thù này, oán này tôi nhất định sẽ báo đáp kẻ đáng ghét như cậu. Tôi thề rằng sẽ có ngày tôi bắt cậu quỳ xuống van xin tôi, phải nhất định ngày đó sẽ tới. Vấn đề chỉ còn thời gian thôi.
"Nhưng tôi muốn có thêm một điều kiện."
"Còn muốn lằng nhằng cái gì nữa đây"
Cậu ta bắt đầu khó chịu. Đúng hơn là không biết con nhỏ ranh ma như tôi muốn giở trò gì.
"Yên tâm, tôi không giết người diệt khẩu đâu. Chỉ là...nếu như..."
Tôi chợt nhớ đến anh Nhất Nam, nếu như cậu ta trở thành bạn trai (giả) của tôi. Tôi sẽ khó có thể nói cho anh ấy biết tình cảm của mình. Cho nên chỉ có thể giải quyết chuyện này một cách nhanh nhất.
" Nếu như sau này cậu hoặc tôi gặp được người mình thích, chuyện làm bạn gái giả này chẳng phải sẽ rất bất lợi cho cả hai hay sao. Cho nên tôi đề nghị rằng nên gia hạn cho thời gian thực hiện hợp đồng này."
Hải Phong khó hiểu nhìn tôi hồi lâu, rồi hạ giọng trả lời.
"Chẳng lẽ cô thích ai rồi à?"
Khiếp, tên này đi guốc trong bụng tôi à. Nói cho hắn biết chả khác gì để hắn nhìn thấy yếu điểm của bản thân. No! no! Tôi không có ngu đâu nhé.
"Làm gì có. Tôi chỉ nói là nếu như thôi."
"Cũng phải, cô làm gì có cửa"
"Này, này... tôi biết mị lực của mình không có cao nhưng cũng không đến nổi như cậu nói đâu nhé. Nói tóm lại, bản hợp đồng này chỉ có hiệu lực trong vòng tháng mà thôi. Đó là quyền lợi duy nhất của tôi. Cậu không thể không đồng ý, phải không?"
"Nếu cô đã nói như thế thì được thôi. Tôi cũng không có dự định là chơi với cô lâu đâu."
"Vậy cũng nhau hợp tác vui vẻ nhé."
Tôi cười hiền lành để mở màn lại cho một vài câu chuyện sắp tới.
"Thôi đi. Nhìn cô cười giả tạo thế này làm tôi nổi hết cả da gà."
"Cậu muốn ăn tát hả?"
"Hợp đồng. Hợp đồng. Đừng có quên cậu đã ký vào rồi."
"Cậu... Được tôi nhịn."
Vào ngày đẹp trời ấy. Ông Tơ và bà Nguyệt đã cố ý se hai sợi chỉ đỏ của hai người nào đó lại với nhau. Như gắn kết mối tình nhìn trông có vẻ không vững nhưng chắc bền này.