———————-Editor: Mèo—————–
Khi Hứa Lâm Sơn gọi, Hứa Nguyên đang tưới hoa ngoài ban công.
Thực ra cũng không tính là hoa, cậu cũng chẳng có kinh nghiệp chăm hoa, đa phần là nuôi một chậu chết một chậu, ngay cả chậu xương rồng có sức sống mãnh liệt như thế cũng bị chết. Chỉ còn một chậu trầu bà vẫn kiên cường trụ lại.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cậu cứ tưởng là Kiều Duật, vội vàng đặt bình tưới hoa xuống, chạy đến trước bàn cầm lấy di động, khi nhìn thấy tên người gọi thì khựng lại.
Tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm màn hình, hít sâu một hơi, sau đó bấm xuống: “……….Alo, ba ạ.”
“A Nguyên.” Hứa Lâm Sơn ở đầu bên kia cau mày sốt ruột nói: “Con làm gì mà lâu thế, sao mãi mới nghe điện thoại.”
“Không…không làm gì cả.”
Hứa Nguyên đáp cho có lệ, cũng may Hứa Lâm Sơn cũng không phải thực quan tâm đến vấn đề này, tùy tiện hàn huyên vài ba câu, sau đó liền nói thẳng vấn đề chính: “Con và Kiều Duật gần đây thế nào rồi?”
Hứa Nguyên nắm chặt di động: “Mấy hôm nay anh ấy rất bận, không có thời gian về nhà. Bọn con gặp nhau rất ít.”
Hứa Lâm Sơn “hừ” một tiếng, rồi tiếp tục nói, “Nghe được tin tức gì hữu ích phải nói cho ba biết. Ba là ba con, không…”
“Ba.” Hứa Nguyên ngắt lời ông, đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào một điểm trong khoảng không, giọng nói còn mang theo sự tự giễu, “Anh ấy rất đề phòng con, sẽ không nói với con bất cứ chuyện gì cả. Anh ấy cũng đâu phải tên ngốc, loại chuyện này đã xảy ra một lần, sao còn có thể xảy ra lần thứ hai?”
Hứa Lâm Sơn có chút xấu hổ, sau đó sốt ruột bày mưu tính kế, “Khi nó về nhà, con cố gắng dỗ dành chút, Alpha mà, chính là như vậy, không khống chế được bản năng, nói chút lời ngon tiếng ngọt, đợi khi nó mềm lòng, mọi chuyện đều dễ nói. A Nguyên, chuyện này con từng làm rồi, ba tin tưởng con lần này con cũng có thể làm tốt.”
“Có lẽ vậy.” Hứa Nguyên vươn bàn tay ra, nhìn thấy ánh sáng từ khe hở ngón tay tràn vào, mở ra đóng lại, giống như những cành lá lốm đốm ở hai bên con đường rợp bóng cây trong trường, “Ba cảm thấy lần đó là do công lao của con à? Là ba mưu tính sâu xa mới đúng chứ?”
“A Nguyên.” Sắc mặt Hứa Thiếu Sơn tối sầm lại, ngữ khí cũng theo đó hạ xuống, “Ba biết con vẫn trách ba, nhưng ba là ba con, ba làm mọi chuyện cũng là vì con. Con ngoan ngoãn như vậy, ba yêu con như vậy, tất cả cũng là vì con thôi.”
Vì mình sao?
Hứa Nguyên hơi nhếch lên khóe miệng không đáp, nhận ra sự im lặng của cậu, Hứa Thiếu Sơn tiếp tục: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, bây giờ công ty của ba gặp chuyện, con cũng không thể đứng nhìn nó phá sản phải không, nếu như vậy thì cả nhà mình đều phải đi uống gió Tây Bắc sống qua ngày mất. Không phải là ba năm sao, chỉ còn một năm nữa thôi, ba nhớ con lúc trước con rất thích Kiều Duật mà, con nhịn một chút, cố gắng ở bên cạnh nó một năm nữa, con biết ba yêu con rất nhiều mà. Chờ đến lúc đó, con muốn kiểu Alpha như thế nào, ba đều có thể tìm cho con, không để con chịu thêm bất kì uất ức gì nữa.”
Hứa Nguyên cúi đầu, tóc hơi dài xõa xuống che đi đôi mắt nên không nhìn rõ biểu cảm của cậu.
Hứa Lâm Sơn nói nhiều như vậy, vẫn không thấy Hứa Nguyên đáp ứng, liền thúc giục: “A Nguyên?”
“Dạ.” Hứa Nguyên không nhúc nhích, ngữ khí bình đạm nói, “Vâng.”
Hứa Lâm Sơn hài lòng cúp điện thoại.
Hứa Nguyên ngơ ngác đưng yên ở đó, giữ nguyên tư thế nắm chặt điện thoại, mãi lúc lâu sau mới ý thức được cái gì, đột nhiên xoay người lại ——
Kiều Duật híp mắt đứng phía sau lưng cậu, hai tay nắm chặt, cả người toát ra hơi thở tức giận và nguy hiểm.