——————–Editor: Mèo——————
“Kiều tổng, chọn một người đi?” Alpha lúc nãy gọi điện, hướng mấy Omega vẫy vẫy tay, đôi mắt không biết vô tình hay cố ý liếc về phía Hứa Nguyên, “Tuy Kiều tổng mang theo người, nhưng chắc cũng không ngại thêm một người nữa đúng không?”
Hứa Nguyên từ lúc ngồi xuống vẫn luôn ngẩn người, lúc này mới ngơ ngác ngẩn đầu, mở to mắt nhìn về phía ghê lô có thêm vài Omega, thẳng đến lúc này, cậu mới hiểu cảm giác kì lạ từ khi bước vào từ đâu tới. Máu trong người như động lại, khiến cậu thấy có chút lạnh lẽo mà rùng mình.
Cậu cắn môi nhìn chằm chằm Kiều Duật. Kiều Duật ngay cả nửa anh mắt cũng chưa từng bố thi cho cậu, chỉ hơi nghiêng người cười cười với Alpha kia: “Lâm Quang, cậu chọn trước đi.”
Alpha tên Lâm Quang không hề khách khí, thản nhiên gọi một Omega tóc dài, Omega mềm mại thức thời, tay vòng qua cổ Lâm Quang, ngồi xuống trên đùi hắn ta, dùng lòng bàn tay trắng nõn vuốt ve lồng ngực lộ ra dưới lớp áo sơ mi.
Lâm Quang hôn lên mặt Omega, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Duật vẫn đang uống rượu một mình, tự nhận là tri kỷ, gọi một Omega khác qua đó.
“Em qua đó bồi Kiều tổng uống chút rượu đi.”
Omega đó có máu tóc ngắn đen nhánh, một đôi mắt tròn xoe nhìn có chút ngây thơ, đứng trong nơi xa xỉ này trông vô cùng sạch sẽ, cũng không biết là thật hay giả.
Mọi người chung quanh ồn ào. Omega đó cầm ly rượu, có chút câu nệ đứng trước mặt Kiều Duật, hơi đưa về phía trước, “Kiều….Kiều tổng.”
Hứa Nguyên nắm chặt lòng bàn tay, chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi đầu.
Trongg ánh sáng lờ mờ, cậu như con chim bị thương, chỉ muốn vùi mình vào đôi cánh của bản thân, cái gì cũng đều không nghe không nhìn không nghĩ.
Nhưng xung quanh ầm ĩ như vậy, cậu không thể nào ngăn cách chính mình.
Kiều Duật gật gật đầu, dựa lựng vào sô pha, vươn tay cầm lấy ly rượu, uống một ngụm, sau đó đưa lại cho Omega.
Vị cay xè của rượu chảy vào trong khoang miệng, theo yết hầu chảy xuống phía dướu, cảm giác nóng bỏng theo máu luồn vào tứ chi, Hắn ngửa đầu, nới lỏng cà vạt, sườn mặt ở trong bóng tối càng thêm góc cạnh, Omega trong lòng khẽ nhúc nhích, đột nhiên lớn mật, cúi người xuống muốn hôn môi Kiều Duật.
Kiều Duật cau mày né tránh, biểu tình lập tức lãnh đạm, vừa định khiển trách, đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Hứa Nguyên đang ngồi, thấy cậu vẫn đang cúi đầu, không thấy một màn này, mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
Thật là có bệnh mà.
Cánh tay hắn chống trên đầu gối, cúi đầu day day mi tâm, thầm mắng chính mình.
Mang Hứa Nguyên tới đây bất quá là hứng khởi nhất thời, cũng không có lý do gì đặc biệt. Rốt cuộc là vì sao lại vậy?
Muốn trả thù cậu? Hay muốn cho cậu thấy cậu đã sớm không còn là người duy nhất của hắn?
Cho dù lý do là gì đi chăng nữa thì hiện tại hắn đều thấy rất tệ.
Việc này là do hắn khởi xướng, là người bắt đầu, cũng là người muốn kết thúc. Thật nực cười làm sao.
Chuyện này thật ra cũng không cần phải như vậy.
Kiều Duật đứng daayyj, lấy thẻ phỏng ném cho Hứa Nguyên, ngoài mặt tỏ vẻ như thường, “Cậu lên lầu ngủ trước đi.”
“Được.” Hứa Nguyên hít sâu một hơi, cầm thẻ phòng đứng dậy rời đi.
Thời khắc đóng cửa lại, không khí không còn chút mùi tin tức tố nào tràn vào xoang mũi nữa, cậu cuối cùng cũng thả lỏng người, vừa định xoay người lên lầu lại đụng phải Alpha cao lớn đi đến, bất giác lảo đảo vài bước.
Alpha nghiêng người kéo lấy cổ tay cậu, nhìn thấy mặt cậu nháy mắt ngây người một lúc, sau đó nở nụ cười kinh hỉ: “Cậu…..”
“Thực xin lỗi!” Hứa Nguyên vội vàng xin lỗi, giãy giụa rút ra, cũng không quayy đầu lại mà đi thẳng lên lầu.