Bọn họ chọn một nhà hàng sushi truyền thống có không gian tao nhã.
Reyal vui vẻ gắp miếng sushi vào miệng, hai má nó phồng lên, rất hưởng thụ bữa ăn này dù biết rõ mình đang phá hoại buổi tối hẹn hò của vợ chồng nhà người ta.
Do có Rey đi cùng nên hắn muốn diễn kịch một chút hay vì nguyên nhân gì khác mà chủ động mời ăn tối, Harumi cũng không rõ.
Shenri vẫn như cũ yên tĩnh ngồi một bên, tập trung ăn phần của hắn.
Nếu không có Rey miệng mồm luyên thuyên thì chắc hẳn trong phòng chả còn tiếng người nào nữa.
Harumi còn cho rằng bọn họ cứ như vậy đến hết bữa tối thì đột nhiên hắn gắp một miếng sushi tôm vào bát của cô.
"Cha đã giải quyết xong mọi chuyện, từ giờ em không cần lo lắng."
Harumi kinh ngạc: "Biết được người phía sau là ai chứ?"
"Là ai cũng không dám tồn tại ở thành phố Y này nữa."
Harumi nghĩ đến viễn cảnh ông Williams mang địa vị và quân đội hoàng gia ra cảnh cáo đối phương mà bất giác rùng mình.
Tự dưng không còn thấy hứng thú hay tò mò thêm nữa, miễn cưỡng xem như mọi chuyện đã nhẹ nhàng trôi qua.
"Chỉ là đám người vô danh mà thôi, anh chị đúng là xui xẻo mới bị bắt."
Rey nuốt miếng cá trong miệng, đổi đề tài, "Đúng rồi công chúa, sắp tới có buổi họp phụ huynh ở trường, tôi không muốn làm phiền đến hai bác, chị đến tham gia nhé?"
Harumi còn đang không hiểu tại sao lại là mình thì đã có người lên tiếng trước cô.
"Không muốn làm phiền đến hai bác mà lại làm phiền chị dâu cậu?"
Shenri lạnh lùng nhìn nó, như có như không cố tình nhấn mạnh hai chữ "chị dâu".
Rey cắn môi, rất oan ức mà phản bác lại, "Vậy anh bảo tôi phải nhờ ai chứ? Bà Suto hay là bác tài xế hả?"
Cô thở dài, lại nữa rồi, hai người này có bao giờ yên bình được một chút không chứ.
"Thôi được rồi, chị sẽ đến."
"Công chúa, chị là nhất!"
Shenri hờ hững nhìn thằng nhóc được lợi mà nịnh nọt Harumi, bắt đầu chiêu trò nũng nịu để được chú ý rất kinh điển của nó.
Hắn khinh bỉ cười lạnh, xem ra sắp tới phải tốn nhiều công sức để đối phó ôn con này rồi.
- ------------------------------
Cho đến ngày họp phụ huynh.
Trên đầu Harumi bật ra hàng loạt dấu chấm hỏi vì chẳng biết thế quái nào Shenri đang ngồi kế bên mình trong hội trường.
Bộ mặt cau có như ai ép tham dự của hắn doạ thầy cô giáo đi ngang ren rén sợ hãi.
Hiệu trưởng đang trình bày một bài diễn văn và những điều lệ dài dòng văn tự.
Shenri vẫn khoanh tay ngồi đó, biểu cảm lạnh nhạt, chẳng biết có bỏ vào tai câu nào không.
Cuối cùng người không chịu nổi là Harumi, cô đẩy vai hắn khẽ thì thầm.
"Đã bảo là để tôi tham gia một mình mà, sao anh cứ nằng nặc đòi đi cùng hả?"
Shenri đưa mắt nhìn xung quanh, đa phần phụ huynh đều có đủ bố và mẹ, hắn trắng trợn thốt ra một câu.
"Diễn kịch thì cũng phải diễn cho giống."
Nghe có vô lý không cơ chứ?
Harumi rất đau đầu mà nghĩ lại thì từ sau vụ bắt cóc, hắn có vẻ...bám cô hơn trước.
Dường như ngày nào cũng đích thân đưa đón cô, đặt cô vào tầm mắt, hành động cực kì quái lạ.
Chắc là chưa hết cảm giác tội lỗi với mình nên miễn cưỡng bày tỏ một chút lòng thành chăng?
Lại nhớ đến lời Reyal tuyên bố trước cả nhà tối hôm qua:
"Chẳng phải sớm muốn gì anh chị cũng phải đi họp phụ huynh cho con của hai người sao? Xem như lần này là tập dợt trước."
Sau khi nó phát biểu xong thì cả nhà đều gật dù tán thành, chỉ có hai nhân vật chính là cảm thấy ê răng khi nghe nhắc đến vấn đề con cái.
Harumi nhìn bộ dạng nhíu mày sắp chịu hết nổi của con người vốn ghét đám đông, không ưa dài dòng nào đó mà chợt buồn cười.
Sau này khi họp phụ huynh cho con của hắn với người vợ thật sự thì liệu có như thế này không? Đúng rồi, khung cảnh này cũng sẽ lặp lại thôi, chỉ là người ngồi ở đây không phải là cô nữa...
Harumi giật mình vì thứ cảm xúc hụt hẫng và tiếc nuối kì cục nào đó vừa nảy lên trong lòng.
Chết tiệt, mình đang nghĩ khùng điên gì thế này?
"Em nhìn gì vậy?"
Giọng nói lãnh đạm của Shenri đánh bay suy nghĩ vẫn vơ mà lôi cô về thực tại, phát hiện ra nãy giờ cô đã nhìn hắn chằm chằm, và hắn cũng đang khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt nhìn lại cô.
"Ngơ ngác cái gì? Bài diễn văn xong rồi, mọi người đã vào trong mà em vẫn cứ nhìn tôi như thế..." - Hắn hơi đổi giọng, lại bắt đầu bản tính vênh váo của mình, "Hay là em bắt đầu say mê..."
"Vậy vào trong thôi!" - Cô đứng phắt dậy, thẳng thừng cắt ngang lời hắn, đi thẳng một đường không quay đầu lại.
Shenri cong khoé môi, một giây sau, hắn cứng đờ nhận ra ở bên người này, tần suất mình cười ngờ nghệch ngày càng nhiều, có chiều hướng không thể kiểm soát được nữa.
- -----------------
"Xin hỏi, vị nào là phụ huynh của em Reyal Williams ạ?"
Harumi và Shenri đều chẳng hiểu sao mình lại được giáo viên mời vào phòng riêng.
Cả hai không hẹn cùng hoài nghi thằng nhóc lại gây rắc rối gì ở trường.
Thế nhưng giáo viên chủ nhiệm rất thân thiện rót nước mời họ, hơi ngạc nhiên nhìn hai vị phụ huynh trẻ tuổi trước mặt.
"Đây là..."
"Chúng tôi là anh chị của Reyal." - Harumi hiểu sự ngờ vực của bà, ôn hoà giải thích một câu.
"À ra thế." - Bà đẩy cặp kính bạc, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
"Trường hợp của em Williams có hơi đặc biệt, nên học viện muốn hỏi qua ý kiến phụ huynh về việc nhảy lớp của em ấy."
"Nhảy lớp?" - Shenri nhướn mi.
Giáo viên chủ nhiệm đặt một tờ bảng điểm trước mặt hai người.
"Thành tích của em Williams vượt trội hơn so với các bạn trong lớp, điều này khiến sự chênh lệch của bọn nhỏ xảy ra và trở thành áp lực vô hình cho các giáo viên."
Harumi nhìn chằm chằm vào tờ bảng điểm trên bàn, thành thật mà nói cô không bất ngờ lắm.
Dù sao thằng nhóc cũng mang trong người dòng máu nhà Williams, sự thật này không thể chối bỏ được.
"Em ấy dường như biết trước tất cả mọi đáp án, nên chúng tôi có đề xuất để Williams nhảy lớp sau khi kiểm ra lại trình độ tương xứng của em."
Giáo viên chủ nhiệm dừng lại một chút, không nhìn thấy sự kinh ngạc từ hai vị phụ huynh như bà tưởng tượng.
Họ vẫn bình tĩnh thản nhiên như biết trước chuyện này sẽ xảy ra vậy.
Bà hơi hắng giọng, nói tiếp: "Không biết anh chị có đồng ý với đề xuất này không?"
Shenri rất không hài lòng với sự khoe mẽ của ôn con kia, cứ đà này sớm muộn gì nó cũng bị chú ý thôi.
Hắn muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
"Được, cứ quyết định vậy đi, cảm ơn cô giáo." - Dứt câu hắn đứng dậy, còn kéo theo Harumi chào bà rồi đi thẳng ra cửa.
Giáo viên chủ nhiệm: "..."
Gì đây? Hai vị này có thật sự là phụ huynh có trách nhiệm không đấy?
- ----------------------
Thế là sau buổi họp phụ huynh đầy trách nhiệm ngày hôm đó, Rey chính thức nhảy lên hai lớp.
Mặc kệ lời cảnh cáo của Shenri nó vẫn ngang nhiên chiếm hết hào quang ở học viện.
Như muốn tuyên bố với cả thế giới về thân phận thật sự của mình vậy.
Thành phố Y đón những đợt gió đông đầu tiên của tháng , thời tiết bắt đầu chuyển mùa mà trở nên lạnh hơn.
Công trình của La Sol đi vào thi công, ngài bá tước có cuộc họp cấp cao của hội đồng hoàng gia nên bị triệu tập về Anh Quốc một thời gian, ông bà Williams bận bịu đi đi về về liên tục giữa London và thành phố Y, mà gia đình Izayoi còn sứt đầu mẻ trán hơn với dự án của bọn họ.
Mọi chuyện diễn ra yên bình như một gia đình kiểu mẫu, căn bản không ai có thời gian quan tâm đến con trai con gái mình diễn kịch như thế nào.
Bọn họ mặc định rằng cuộc hôn nhân giữa hai nhà đang rất ấm êm hoà hợp.
Harumi định nhân cơ hội người lớn trong nhà đã sang Anh mà lén đến chỗ Lizza một thời gian.
Thế nhưng còn chưa thực hiện thì chuyến công tác thành phố A cùng Hirumi ập đến.
Cô nghĩ, cũng tốt, dù sao càng có lý do chính đáng ra khỏi dinh thự này, tách nhau ra sẽ thoải mái hơn cho cả hai.
Thời gian qua phát sinh quá nhiều chuyện, hình như hai người có vẻ dính nhau quá mức cần thiết rồi.
Chắc là người nọ cũng đang rất mong đợi cô trả lại cho hắn chút không gian riêng.
Quả nhiên, Shenri hoàn toàn không phản đối những dự định của cô, dù là đến nhà Lizza hay thành phố A cách hơn hai giờ lái xe.
Hắn có vẻ không quan tâm mấy mà nghiêm túc tập trung cho công việc của mình.
Nghiêm túc đến nỗi chính thức gục ngã vào một buổi sáng trời đông lạnh buốt.
"Hắt xì!"
Hai người, một phụ nữ một trẻ em trên bàn ăn: "..."
Quản gia Suto và toàn bộ người làm có mặt ở đó: "..."
Shenri vuốt mũi, xem như không có chuyện gì.
"Nhìn cái gì, mau ăn đi sắp trễ giờ rồi..." - Hắn ngừng lại một thoáng, như đang cố kiềm chế để không thất thố trước mặt người khác thêm lần nữa.
"Hắt xì!"
Bà Suto: "...Thiếu gia, cậu không được khoẻ rồi?"
Là một câu hỏi nhưng rất thẳng thắn khẳng định, bà khoát tay ra hiệu cho cô gái gần đó mang thuốc đến bên bàn.
Shenri né tránh ánh mắt của Harumi và Rey đang dán lên người mình, cầm áo khoác đứng dậy bỏ lại một câu.
"Không cần đâu."
Hắn vẫn như thường lệ định lái xe đưa Rey đến trường, Harumi đến Izayoi rồi bắt đầu công việc của riêng mình.
Thế nhưng Rey đứng trước cửa xe, dứt khoát bày ra vẻ mặt kì thị.
"Anh hai à, hôm nay anh ở nhà đi, tôi với công chúa có thể nhờ bác tài xế."
Harumi bên cạnh gật đầu tán thành.
"Đừng nói nhiều nữa, mau lên xe."
"Không lên." - Rey lắc đầu lia lịa, còn lùi ra xa mấy bước, "Lỡ anh lây ốm cho bổn thiếu gia thì sao?"
Shenri nheo mắt nhìn nó, vừa định mở miệng thì đột nhiên một cơn choáng váng từ đâu ập tới, cuốn đi sức lực toàn thân.
Hắn mơ hồ cảm thấy cả người mình nóng lên dù đứng giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, tầm mắt cũng bắt đầu nhoè đi khiến phản ứng của hắn trở nên chậm chạp.
Bỗng một bàn tay duỗi đến đặt nhẹ lên trán hắn, bàn tay ấy mang theo chút hơi lạnh, phảng phất hương hoa cỏ mùa xuân.
Harumi thu tay lại, ánh mắt cùng giọng nói vô cùng thẳng thừng kiên định, không cho người ta cơ hội từ chối.
"Vào nhà đi, anh phát sốt rồi."
END CHAP.