Cô lập tức đeo lại kính râm, lên xe của mình rồi phóng xe lao vụt đi.
Xe của cô phi rất nhanh, người bình thường cơ bản là không đuổi kịp.
Đường Hướng Noãn uống rất nhiều, nhiều đến chính cô đều không đếm được là mình đã uống bao nhiêu.
Cô nghiêng ngả đi vài bước, đột nhiên không nhịn được, bèn chống lên một con xe đỗ bên đường, rồi nôn lấy nôn để ngay bên xe.
Sau khi nôn xong, cô với đôi mắt say lờ đờ nhìn thoáng qua con xe trước mắt, là xe thể thao phiên bản giới hạn của Bugatti, toàn cầu cũng chỉ có hai con mà thôi.
Đường Hướng Noãn nhìn trong chốc lát, rồi đột nhiên giơ chân đá lên xe: "Có tiền thì oai lắm hử!"
Nam Diệc Sâm cũng vừa mới lấy đồ đi ra, mới đi tới gần thì nhìn thấy một cô gái đang lấy chiếc xe yêu dấu của anh ra để trút giận, hơn nữa nhìn thứ bẩn thỉu trên xe kia... Mặt anh lập tức đen sì, à, dám làm thế với xe của anh!
"Bà chúc chúng mày đầu bạc răng long, chết sớm siêu sinh sớm!"
Nam Diệc Sâm tới gần, chợt nghe thấy câu mắng này của cô gái.
Không biết vì sao, cho dù cô đang mắng người, nhưng anh vẫn cảm thấy giọng cô thật êm tai.
Ngay khi Đường Hướng Noãn lại định tiếp tục trút giận lên xe Bugatti, Nam Diệc Sâm ngăn cô lại đúng lúc: "Đừng động, giơ tay lên!"
"..." Chân Đường Hướng Noãn cứng ngắc giữa không trung, sau đó cô qua đầu lại, liếc nhìn Nam Diệc Sâm với ánh mắt khó hiểu.
Lần đầu nhìn thấy cô, Nam Diệc Sâm cảm thấy cô thật đẹp.
Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, cặp lông mày lá liễu, đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng. Khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, cánh môi hồng nhuận khiến người ta cảm thấy muốn đặt nụ hôn lên.
Mái hơi rối khiến cô trông càng quyến rũ hơn.
Hai người nhìn nhau, đều dừng lại vài giây.
Sau đó, Đường Hướng Noãn là người đầu tiên có phản ứng.
Cô quay người, lại chống lên Bugatti tiếp tục nôn.
Mặt Nam Diệc Sâm cũng đen hẳn, không ngờ cô lại... nhìn thấy anh... là nôn ói!
Đây là sự sỉ nhục trần trụi với anh mà!
Đường Hướng Noãn cuối cùng cũng nôn xong. Cô liếc nhìn chiếc Bugatti bị mình nôn lên với ánh mắt đầy ghét bỏ, cho dù có giá cao thế nào, dính bãi nôn của cô rồi thì cũng thật đáng tởm.
Đường Hướng Noãn nghiêng ngả bước đi. Mà Nam Diệc Sâm tận mắt nhìn thấy con xe yêu dấu của mình bị người ta chà đạp như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng.
"Này, cô kia, đứng lại cho tôi!" Nam Diệc Sâm ấn vai cô xuống, mùi rượu trên người cô xộc tới làm anh phải cau mày.
Ban ngày ban mặt uống nhiều rượu như vậy, thật sự quá đủ rồi.
"Làm gì? Muốn ký tên hử? Không rảnh!" Đường Hướng Noãn cực kỳ nóng nảy, hôm nay bà đây tâm tình không tốt, chả cần biết bây là ai, tất cả đều tránh sang một bên cho bà!
Nam Diệc Sâm cũng giật giật khóe mắt, ký tên? Cô là ngôi sao?
Nhìn dáng vẻ của cô thì không giống, nào có ngôi sao nào không chú ý tới hình tượng như vậy không.
"Này cô, bên đường có nhiều xe như vậy, cô không chọn chúng, lại đi chọn xe tôi rồi nôn, có phải là cô cố ý không?!" Nam Diệc Sâm cũng cực kỳ khó chịu, không phải là anh tạm thời dừng xe một chút, còn chưa quá mười phút, thế mà lại bị cô chọn trúng!
"Đúng vậy, ai bảo xe anh bóng bẩy thế chứ!" Đường Hướng Noãn nói xong thì nở nụ cười ngây ngô, đến cả chính cô cũng không biết mình đang cười cái gì.
Khóe mắt Nam Diệc Sâm giật giật: "Có phải cô thèm đòn không?"
Ai ngờ Đường Hướng Noãn tiến tới gần anh một bước, rồi đột nhiên nhào tới ôm lấy người anh: "Anh đánh tôi đi, anh mau đánh đi nè."
Lúc này Nam Diệc Sâm đã hoàn toàn cạn lời, cô gái say khướt mà anh cũng gặp phải.
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ trực tiếp đẩy cô ra, nhưng mà...
Cơ thể mềm mại, mùi rượu xộc vào mũi và mùi hương cơ thể có chút mê người này...
Anh giống như bị trúng bùa ngải, lại không thể đẩy cô gái trong lòng ra.