"Tôi không quan tâm, tôi muốn ly hôn, ngay lập tức, ngay bây giờ!" Lúc trước cô né tránh là vì sâu trong tiềm thức cô còn hy vọng đây chỉ là trò đùa dai, nhưng hiện giờ anh ta đã tìm tới tận nhà, cô không thể trốn tránh được nữa.
Ly hôn, bắt buộc phải ly hôn!
Nam Diệc Sâm nhíu mày liếc nhìn cô, thấy trên khuôn mặt nhỏ của cô hiện rõ vẻ căm phẫn, đến tức giận mà cũng xinh đẹp thế đó, đúng là báu vật mà.
“Muốn ly hôn? Không thể.”
“Tại sao? Anh là cậu Tư nhà họ Nam, muốn cô gái kiểu nào thì chẳng có? Vì sao cứ phải là tôi?” Đường Hướng Noãn sắp tức điên lên rồi, hơn nữa cô còn thầm thề trong lòng, sau này kiên quyết không được uống rượu nữa, uống rượu hỏng việc mà...
Giờ thì lớn chuyện rồi, hỏng luôn cả chuyện chung thân đại sự!
“Ai bảo cô uống rượu say xong không đi tìm xe khác, cứ nhằm xe tôi.”
Cũng chưa chắc, đây chính là vận mệnh. Nếu cô đã chủ động dâng tới cửa, vậy anh há lại đẩy ra.
“Rốt cuộc anh muốn làm thế nào?”
Gặp phải người như Nam Diệc Sâm thì cũng chỉ có tức giơ chân chứ làm được gì.
Nam Diệc Sâm nhìn cô đầy buồn cười, dáng vẻ của cô lúc này giống hệt chỉ hận không thể nhào lên cào anh vậy.
Anh không định đùa cô nữa, rốt cuộc quay về chuyện chính.
“Tôi nghe nói gần đây sự nghiệp của cô rất không thuận, công ty quản lý muốn hủy hợp đồng với cô đúng không?”
Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Đường Hướng Noãn lập tức sầm xuống.
Đúng vậy, hiện tại cuộc đời cô đang trượt xuống đáy, nhưng cũng chưa đến mức ai cũng có thể tới cười nhạo cô!
“Có liên quan gì tới anh không?”
Nam Diệc Sâm cười trêu tức: “Đường đường cô Hai nhà họ Đường, bị người ta bắt nạt tới mức độ này, tôi rất tò mò, tới khi nào cô Hai Đường mới bắt đầu phản kích?”
Sắc mặt Đường Hướng Noãn lập tức trở nên căng thẳng, cô nhìn Nam Diệc Sâm với ánh mắt thâm thúy.
Rốt cuộc có chuyện gì mà người đàn ông này không biết?
Từ sự phẫn nộ ban đầu, bây giờ Đường Hướng Noãn lại bắt đầu cảnh giác người đàn ông này.
“Cô không cần giật mình như vậy, tôi đã có trong tay tất cả tư liệu về cô, hiện giờ ở trước mặt tôi, cô hệt như không mặc quần áo vậy.” Nam Diệc Sâm liếc nhìn cô đầy nghiền ngẫm.
Đường Hướng Noãn cả kinh, theo bản năng giơ tay lên che trước ngực, vẻ mặt đầy phòng bị.
Rốt cuộc anh đang nói gì vậy! Sao có thể hình dung bằng cụm từ như thế chứ!
“Chính là như thế đó, bởi vì cô là cô Hai Đường nên tôi mới quyết định đăng ký kết hôn với cô.” Nam Diệc Sâm cuối cùng chịu nói ra chân tướng, làm cho Đường Hướng Noãn lại giật mình lần nữa, không thể ngậm miệng lại được.
“Anh nói gì cơ?” Cứ tưởng anh đăng ký kết hôn với cô là vì vẻ đẹp của cô, không ngờ ngay từ lần gặp mặt đầu tiên mà anh đã mưu tính trước rồi?
Nam Diệc Sâm mỉm cười với cô, không lặp lại lần nữa.
Bởi trò khôi hài long trời lở đất của mười năm trước nên gần như không ai ở thủ đô này mà không biết cô Hai nhà họ Đường.
Nam Diệc Sâm nhìn vẻ mặt cô thay đổi liên tục, khóe miệng nở nụ cười trêu tức. Anh đứng lên, chiều cao mét hơn cô chỉ mét cả một cái đầu.
“Chúng ta giao dịch đi, tôi có thể giúp cô một tay về mặt sự nghiệp, mà cô thì chỉ cần ngoan ngoãn đóng tốt vai người vợ của cậu Tư nhà họ Nam là được.”
Đường Hướng Noãn nhìn thẳng vào anh, gằn từng chữ: “Nếu tôi không đồng ý?”
“Vậy cô sẽ bị đóng băng hoạt động hoàn toàn, vĩnh viễn không cách nào xoay chuyển được. Tôi biết kế hoạch của cô, nhưng nếu cô không hợp tác với tôi, cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai mẹ con nhà họ Đường kia tiếp tục kiêu ngạo.”